Uhm… Nói thế nào nhỉ? Bỗng nhiên — Cậu biến thành ác long. Aiiii… Ác long di chuyển thân thể cao lớn, bước tới bước lui trong hang động âm u trống trải. Tuy cậu không có chút ký ức nào, nhưng cậu chắc chắn mình đã từng là một con người. Cậu nghĩ, cậu nhất định là một nam nhân thành công, anh tuấn cao lớn, có người thân, có bạn bè, uhm… nói không chừng còn có người yêu. Mà không phải là một con ác long cô đơn như hiện tại. À, không, không cô đơn. Một con chuột xám đột nhiên chui ra từ phía sau tảng đá, nó nịnh nọt cười: “Ác long đại nhân có tâm sự?” Ác long nghiêng đầu nhìn nó một hồi, ngoắc tay với nó: “Này, chuột nhỏ, tôi vốn sống như thế nào? Cứ ở mãi trong cái hang này sao?” Chuột xám nói: “Tôi cũng không biết… Thế nhưng ác long đại nhân đều là, hành trình bắt công chúa coi như đi chơi, bắt được công chúa, còn có thể tán gẫu cùng công chúa, kỵ sĩ tới tìm ngài đánh lộn cũng khá thú vị, nếu may mắn, có thể sẽ có một hai kỵ sĩ đặc biệt ngốc, ở lại bên cạnh ngài. Nói chung, quá trình…

Chương 12: Lạt mềm buộc chặt

Kỵ Sĩ, Ác Long Lại Bắt Công Chúa RồiTác giả: Hồng Khẩu Bạch Nha (aka Môi đỏ răng trắng)Truyện Đam Mỹ, Truyện Điền Văn, Truyện Phương TâyUhm… Nói thế nào nhỉ? Bỗng nhiên — Cậu biến thành ác long. Aiiii… Ác long di chuyển thân thể cao lớn, bước tới bước lui trong hang động âm u trống trải. Tuy cậu không có chút ký ức nào, nhưng cậu chắc chắn mình đã từng là một con người. Cậu nghĩ, cậu nhất định là một nam nhân thành công, anh tuấn cao lớn, có người thân, có bạn bè, uhm… nói không chừng còn có người yêu. Mà không phải là một con ác long cô đơn như hiện tại. À, không, không cô đơn. Một con chuột xám đột nhiên chui ra từ phía sau tảng đá, nó nịnh nọt cười: “Ác long đại nhân có tâm sự?” Ác long nghiêng đầu nhìn nó một hồi, ngoắc tay với nó: “Này, chuột nhỏ, tôi vốn sống như thế nào? Cứ ở mãi trong cái hang này sao?” Chuột xám nói: “Tôi cũng không biết… Thế nhưng ác long đại nhân đều là, hành trình bắt công chúa coi như đi chơi, bắt được công chúa, còn có thể tán gẫu cùng công chúa, kỵ sĩ tới tìm ngài đánh lộn cũng khá thú vị, nếu may mắn, có thể sẽ có một hai kỵ sĩ đặc biệt ngốc, ở lại bên cạnh ngài. Nói chung, quá trình… Trái tim Hi Lạc đập loạn cả lên: Tammy… không hề thay đổi chút nào.Hắn phản xạ có điều kiện ôm lấy Tammy, động tác của hai người ăn ý như thể đã phối hợp nhiều năm.Cũng phải, lúc Hi Lạc vẫn còn là ác long, Tammy đã nhào vào lòng hắn không biết bao nhiêu lần.Tammy cao hứng hét lên: “Hi Lạc, cuối cùng anh cũng tới! Nếu như anh còn không xuất hiện, kỵ sĩ toàn thế giới đều bị đưa tới tranh cử phò mã mất!”Hi Lạc hơi do dự, giơ tay lên khẽ chạm vào mái tóc ngắn của Tammy, tóc Tammy rất mềm, nhẹ nhàng trượt trên tay Hi Lạc, có xúc cảm lành lạnh.Trên mặt Hi Lạc hiện lên một loại tình cảm như là quyến luyến, nhưng rất nhanh đã bị đè nén, hắn thả tay, cũng khẽ đẩy Tammy ra, hỏi: “Cậu tìm tôi làm gì?”Tammy cười một cách tự nhiên: “Em muốn anh — nướng thịt.” (Khi ngắt câu thì 我想你 có nghĩa là “Em nhớ anh”)Cậu kéo dài giọng, trái tim Hi Lạc cũng như ngừng lại.Hi Lạc thản nhiên nói: “Tôi nướng cho cậu.”Tammy cho Hi Lạc mồi lửa phi thường bé nhỏ, cậu nói: “Em muốn anh nướng thật là thật là chậm.”“Uhm, tôi biết, nướng như vậy ăn ngon hơn.” Hi Lạc nói.Tammy lắc đầu: “Không phải.”Muốn hắn… nướng chậm một chút sao?Là muốn… cùng hắn… ở bên nhau sao?Hi Lạc bất giác nắm chặt gậy gỗ dùng để quay thịt, đầu ngón tay siết thành trắng bệch: “Không thì vì sao?”Tammy vô cùng nghiêm túc nói: “Bây giờ em là hình người, ăn không hết bao nhiêu, nướng chậm một chút để lần nào em cũng có thể ăn đồ nóng.”Là vậy ư.Hi Lạc gục đầu xuống chậm rãi nướng, trong lòng hơi mất mát.Tammy gặm cánh gà, vẻ mặt thỏa mãn, nói liến thoắng cho Hi Lạc nghe về đám kỵ sĩ tới làm phò mã.“Tại sao lại muốn kén phò mã?”Tammy gặm cánh gà sạch sành sanh, sau đó nói: “Ý của quốc vương.”“… Bao giờ cậu thả đám kỵ sĩ đó?”Tammy không trả lời, cậu ném miếng xương trong tay, trên mặt thoáng hiện lên tình cảm nào đó, như thể quyết tâm ra quyết định, cậu hô về phía một tảng đá lớn: “Chuột xám! Cậu xem trong hang động chọn phò mã cho công chúa tới đâu rồi!”Chuột xám kêu chít chít hai tiếng, tha đi một cái cánh gà, cẩn thận biến mất trong tầm mắt hai người.Trong cái hang này, chỉ còn lại hai người họ.Tammy l**m dầu dính trên tay, bỗng nhiên đứng lên, nghiêm trang nói với Hi Lạc:“Hi Lạc, chuột xám và công chúa đều nói em cần phải học lạt mềm buộc chặt, nhưng em muốn nói cho anh biết sự thực.”Tammy hít một hơi thật sâu, gò má của cậu ửng hồng, nhưng cậu tiếp tục nói: “Em vừa mới lừa anh ba chuyện.”“Đúng là em muốn anh nướng thịt, nhưng… em càng… nhớ anh hơn. Em muốn anh nướng chậm một chút, là bởi vì em muốn ở bên anh.”“Cuối cùng… anh biết tại sao công chúa bắt đầu chọn phò mã không? Bởi vì vương tử nước Phổ nói với quốc vương rằng, có lẽ hắn phải đoạn tử tuyệt tôn, bởi vì…”Tammy rốt cuộc ngẩng đầu, mặt cậu đã đỏ bừng, đôi mắt cũng long lanh: “Bởi vì em thích anh. Hi Lạc, em thích anh.”

Trái tim Hi Lạc đập loạn cả lên: Tammy… không hề thay đổi chút nào.

Hắn phản xạ có điều kiện ôm lấy Tammy, động tác của hai người ăn ý như thể đã phối hợp nhiều năm.

Cũng phải, lúc Hi Lạc vẫn còn là ác long, Tammy đã nhào vào lòng hắn không biết bao nhiêu lần.

Tammy cao hứng hét lên: “Hi Lạc, cuối cùng anh cũng tới! Nếu như anh còn không xuất hiện, kỵ sĩ toàn thế giới đều bị đưa tới tranh cử phò mã mất!”

Hi Lạc hơi do dự, giơ tay lên khẽ chạm vào mái tóc ngắn của Tammy, tóc Tammy rất mềm, nhẹ nhàng trượt trên tay Hi Lạc, có xúc cảm lành lạnh.

Trên mặt Hi Lạc hiện lên một loại tình cảm như là quyến luyến, nhưng rất nhanh đã bị đè nén, hắn thả tay, cũng khẽ đẩy Tammy ra, hỏi: “Cậu tìm tôi làm gì?”

Tammy cười một cách tự nhiên: “Em muốn anh — nướng thịt.” 

(Khi ngắt câu thì 我想你 có nghĩa là “Em nhớ anh”)

Cậu kéo dài giọng, trái tim Hi Lạc cũng như ngừng lại.

Hi Lạc thản nhiên nói: “Tôi nướng cho cậu.”

Tammy cho Hi Lạc mồi lửa phi thường bé nhỏ, cậu nói: “Em muốn anh nướng thật là thật là chậm.”

“Uhm, tôi biết, nướng như vậy ăn ngon hơn.” Hi Lạc nói.

Tammy lắc đầu: “Không phải.”

Muốn hắn… nướng chậm một chút sao?

Là muốn… cùng hắn… ở bên nhau sao?

Hi Lạc bất giác nắm chặt gậy gỗ dùng để quay thịt, đầu ngón tay siết thành trắng bệch: “Không thì vì sao?”

Tammy vô cùng nghiêm túc nói: “Bây giờ em là hình người, ăn không hết bao nhiêu, nướng chậm một chút để lần nào em cũng có thể ăn đồ nóng.”

Là vậy ư.

Hi Lạc gục đầu xuống chậm rãi nướng, trong lòng hơi mất mát.

Tammy gặm cánh gà, vẻ mặt thỏa mãn, nói liến thoắng cho Hi Lạc nghe về đám kỵ sĩ tới làm phò mã.

“Tại sao lại muốn kén phò mã?”

Tammy gặm cánh gà sạch sành sanh, sau đó nói: “Ý của quốc vương.”

“… Bao giờ cậu thả đám kỵ sĩ đó?”

Tammy không trả lời, cậu ném miếng xương trong tay, trên mặt thoáng hiện lên tình cảm nào đó, như thể quyết tâm ra quyết định, cậu hô về phía một tảng đá lớn: “Chuột xám! Cậu xem trong hang động chọn phò mã cho công chúa tới đâu rồi!”

Chuột xám kêu chít chít hai tiếng, tha đi một cái cánh gà, cẩn thận biến mất trong tầm mắt hai người.

Trong cái hang này, chỉ còn lại hai người họ.

Tammy l**m dầu dính trên tay, bỗng nhiên đứng lên, nghiêm trang nói với Hi Lạc:

“Hi Lạc, chuột xám và công chúa đều nói em cần phải học lạt mềm buộc chặt, nhưng em muốn nói cho anh biết sự thực.”

Tammy hít một hơi thật sâu, gò má của cậu ửng hồng, nhưng cậu tiếp tục nói: “Em vừa mới lừa anh ba chuyện.”

“Đúng là em muốn anh nướng thịt, nhưng… em càng… nhớ anh hơn. Em muốn anh nướng chậm một chút, là bởi vì em muốn ở bên anh.”

“Cuối cùng… anh biết tại sao công chúa bắt đầu chọn phò mã không? Bởi vì vương tử nước Phổ nói với quốc vương rằng, có lẽ hắn phải đoạn tử tuyệt tôn, bởi vì…”

Tammy rốt cuộc ngẩng đầu, mặt cậu đã đỏ bừng, đôi mắt cũng long lanh: “Bởi vì em thích anh. Hi Lạc, em thích anh.”

Kỵ Sĩ, Ác Long Lại Bắt Công Chúa RồiTác giả: Hồng Khẩu Bạch Nha (aka Môi đỏ răng trắng)Truyện Đam Mỹ, Truyện Điền Văn, Truyện Phương TâyUhm… Nói thế nào nhỉ? Bỗng nhiên — Cậu biến thành ác long. Aiiii… Ác long di chuyển thân thể cao lớn, bước tới bước lui trong hang động âm u trống trải. Tuy cậu không có chút ký ức nào, nhưng cậu chắc chắn mình đã từng là một con người. Cậu nghĩ, cậu nhất định là một nam nhân thành công, anh tuấn cao lớn, có người thân, có bạn bè, uhm… nói không chừng còn có người yêu. Mà không phải là một con ác long cô đơn như hiện tại. À, không, không cô đơn. Một con chuột xám đột nhiên chui ra từ phía sau tảng đá, nó nịnh nọt cười: “Ác long đại nhân có tâm sự?” Ác long nghiêng đầu nhìn nó một hồi, ngoắc tay với nó: “Này, chuột nhỏ, tôi vốn sống như thế nào? Cứ ở mãi trong cái hang này sao?” Chuột xám nói: “Tôi cũng không biết… Thế nhưng ác long đại nhân đều là, hành trình bắt công chúa coi như đi chơi, bắt được công chúa, còn có thể tán gẫu cùng công chúa, kỵ sĩ tới tìm ngài đánh lộn cũng khá thú vị, nếu may mắn, có thể sẽ có một hai kỵ sĩ đặc biệt ngốc, ở lại bên cạnh ngài. Nói chung, quá trình… Trái tim Hi Lạc đập loạn cả lên: Tammy… không hề thay đổi chút nào.Hắn phản xạ có điều kiện ôm lấy Tammy, động tác của hai người ăn ý như thể đã phối hợp nhiều năm.Cũng phải, lúc Hi Lạc vẫn còn là ác long, Tammy đã nhào vào lòng hắn không biết bao nhiêu lần.Tammy cao hứng hét lên: “Hi Lạc, cuối cùng anh cũng tới! Nếu như anh còn không xuất hiện, kỵ sĩ toàn thế giới đều bị đưa tới tranh cử phò mã mất!”Hi Lạc hơi do dự, giơ tay lên khẽ chạm vào mái tóc ngắn của Tammy, tóc Tammy rất mềm, nhẹ nhàng trượt trên tay Hi Lạc, có xúc cảm lành lạnh.Trên mặt Hi Lạc hiện lên một loại tình cảm như là quyến luyến, nhưng rất nhanh đã bị đè nén, hắn thả tay, cũng khẽ đẩy Tammy ra, hỏi: “Cậu tìm tôi làm gì?”Tammy cười một cách tự nhiên: “Em muốn anh — nướng thịt.” (Khi ngắt câu thì 我想你 có nghĩa là “Em nhớ anh”)Cậu kéo dài giọng, trái tim Hi Lạc cũng như ngừng lại.Hi Lạc thản nhiên nói: “Tôi nướng cho cậu.”Tammy cho Hi Lạc mồi lửa phi thường bé nhỏ, cậu nói: “Em muốn anh nướng thật là thật là chậm.”“Uhm, tôi biết, nướng như vậy ăn ngon hơn.” Hi Lạc nói.Tammy lắc đầu: “Không phải.”Muốn hắn… nướng chậm một chút sao?Là muốn… cùng hắn… ở bên nhau sao?Hi Lạc bất giác nắm chặt gậy gỗ dùng để quay thịt, đầu ngón tay siết thành trắng bệch: “Không thì vì sao?”Tammy vô cùng nghiêm túc nói: “Bây giờ em là hình người, ăn không hết bao nhiêu, nướng chậm một chút để lần nào em cũng có thể ăn đồ nóng.”Là vậy ư.Hi Lạc gục đầu xuống chậm rãi nướng, trong lòng hơi mất mát.Tammy gặm cánh gà, vẻ mặt thỏa mãn, nói liến thoắng cho Hi Lạc nghe về đám kỵ sĩ tới làm phò mã.“Tại sao lại muốn kén phò mã?”Tammy gặm cánh gà sạch sành sanh, sau đó nói: “Ý của quốc vương.”“… Bao giờ cậu thả đám kỵ sĩ đó?”Tammy không trả lời, cậu ném miếng xương trong tay, trên mặt thoáng hiện lên tình cảm nào đó, như thể quyết tâm ra quyết định, cậu hô về phía một tảng đá lớn: “Chuột xám! Cậu xem trong hang động chọn phò mã cho công chúa tới đâu rồi!”Chuột xám kêu chít chít hai tiếng, tha đi một cái cánh gà, cẩn thận biến mất trong tầm mắt hai người.Trong cái hang này, chỉ còn lại hai người họ.Tammy l**m dầu dính trên tay, bỗng nhiên đứng lên, nghiêm trang nói với Hi Lạc:“Hi Lạc, chuột xám và công chúa đều nói em cần phải học lạt mềm buộc chặt, nhưng em muốn nói cho anh biết sự thực.”Tammy hít một hơi thật sâu, gò má của cậu ửng hồng, nhưng cậu tiếp tục nói: “Em vừa mới lừa anh ba chuyện.”“Đúng là em muốn anh nướng thịt, nhưng… em càng… nhớ anh hơn. Em muốn anh nướng chậm một chút, là bởi vì em muốn ở bên anh.”“Cuối cùng… anh biết tại sao công chúa bắt đầu chọn phò mã không? Bởi vì vương tử nước Phổ nói với quốc vương rằng, có lẽ hắn phải đoạn tử tuyệt tôn, bởi vì…”Tammy rốt cuộc ngẩng đầu, mặt cậu đã đỏ bừng, đôi mắt cũng long lanh: “Bởi vì em thích anh. Hi Lạc, em thích anh.”

Chương 12: Lạt mềm buộc chặt