Tác giả:

Tháng 12 trời bắt đầu trở lạnh, đêm về nhà nhà đều quay quần bên lò sưởi. Bên ngoài lúc này những cơn gió đang gào thét, trời lạnh như cắt da, cắt thịt. Vậy mà lúc này ngoài trời lại có một thân ảnh của một cô bé chừng 12 tuổi, khuôn mặt gầy gò, thân hình ốm tong teo, khi nhìn vào cô bé người ta chỉ liên tưởng rằng chỉ một cơn gió cũng có thể thổi cô đi. Nhưng không thân ảnh gầy yếu ấy lại không bị gió rét thổi bay, mà cô gái bé nhỏ ấy lại kiên cường chống những cơn gió mạnh mùa đông. Thân ảnh bé nhỏ ấy cứ đi, cứ đi mãi cho tới khi cơ thể không chịu nỗi nữa cô ngã ra đương. Lúc này phía xa xa có một chiếc ngựa đang tiến tới chỗ Ngọc Nữ đang nằm, trong xe có một cậu bé chừng 10 tuổi nhưng trông rất chửng chạc, thân hình bé nhỏ nhưng ánh mắt thâm thúy, cương nghị. Lúc này cậu bé bước xuống xe và ẫm cô bé lên xe. Chiếc xe ngựa chạy từ từ mất hút. Ngọc Nữ lúc này trông có vẻ như đang hôn mê, nhưng không ý chí cô đang chiến đấu với chính cô và cũng là nhân cách mới được hình thành. Trong…

Chương 4: Buổi Sát Hạch Bắt Đầu : Đảo Hoang

Điện Hạ, Ngài Thật Bá ĐạoTác giả: Tần MặcTruyện Ngôn Tình, Truyện Nữ Cường, Truyện SủngTháng 12 trời bắt đầu trở lạnh, đêm về nhà nhà đều quay quần bên lò sưởi. Bên ngoài lúc này những cơn gió đang gào thét, trời lạnh như cắt da, cắt thịt. Vậy mà lúc này ngoài trời lại có một thân ảnh của một cô bé chừng 12 tuổi, khuôn mặt gầy gò, thân hình ốm tong teo, khi nhìn vào cô bé người ta chỉ liên tưởng rằng chỉ một cơn gió cũng có thể thổi cô đi. Nhưng không thân ảnh gầy yếu ấy lại không bị gió rét thổi bay, mà cô gái bé nhỏ ấy lại kiên cường chống những cơn gió mạnh mùa đông. Thân ảnh bé nhỏ ấy cứ đi, cứ đi mãi cho tới khi cơ thể không chịu nỗi nữa cô ngã ra đương. Lúc này phía xa xa có một chiếc ngựa đang tiến tới chỗ Ngọc Nữ đang nằm, trong xe có một cậu bé chừng 10 tuổi nhưng trông rất chửng chạc, thân hình bé nhỏ nhưng ánh mắt thâm thúy, cương nghị. Lúc này cậu bé bước xuống xe và ẫm cô bé lên xe. Chiếc xe ngựa chạy từ từ mất hút. Ngọc Nữ lúc này trông có vẻ như đang hôn mê, nhưng không ý chí cô đang chiến đấu với chính cô và cũng là nhân cách mới được hình thành. Trong… Lại một ngày nữa đã trôi qua, lúc mặt trời vừa ló dạng Ngọc Huyết đã trả lại quyền điều khiển cơ thể lại cho Ngọc Nữ. Sau khi trò chuyện với người chị em( Ngọc Huyết) mới của mình một lúc Ngọc Nữ được người giám sát tên là Dật Lam kia đưa ra một con thuyền lớn cùng với những đứa trẻ khác.Sau khi tập hợp đủ người con thuyền bắt đầu ra khơi, mục tiêu của họ lúc này là một hòn đảo nhỏ cách Mạc La đại lục không xa lắm. Con tàu ra khơi chừng 30 phút sau phái xa xa thu vào tầm mắt Ngọc Nữ là một hòn đảo to lớn với cảnh núi rừng hùng vĩ. Cần 5 phút để con thuyền neo đậu tại đất liền, sau khi tất cả mọi người bước xuống tàu, người giám sát Dật Lam kia liền phân phát vũ khí theo yêu cầu của những đứa trẻ, nghe theo lời Ngọc Huyết trong đầu, Ngọc Nữ chọn vũ khí của mình là một thanh chủy thủ ( dao găm) để tiện sử dụng và phong thân. Phân phát xong xuôi người giám sát Dật Lam cao giọng nói:- Buổi sát hạch chính thức bắt đầu!!! và ta hi vọng không có kẻ nhát gan nào chạy chốn. bọn ta sẽ neo đậu ở đây chờ 3 ngày người đi ra khỏi khu rừng duy nhất sẽ vượt qua buổi khảo hạch.Nghe người giám sát Dật Lam nói mà Ngọc Nữ có chút rùng mình xung quanh đây bốn bề đều là biển, Dật Lam kêu bọn họ làm sau chạy chốn. Sau khi tuyên bố buổi sát hạc bắt đầu những đứa trẻ bắt đầu tản ra đi sâu vào rừng. Lúc này Ngọc Nữ cũng định giống như những đứa trẻ kia đi vào rừng thì Ngọc Huyết trong đầu cản lại:- Cô khoan hãy vào trong hiện tại cô hãy đi nhặt những thứ có thể ăn được và thu một ít nước sạch. Chúng ta phải ở đây 3 ngày với điều kiện không có thức ăn hay nước uống đấy. sau đó cô hãy tìm một hang động ở yên đó cho tới khi trời tối mọi chuyện cứ để tôi lo.Sau khi nghe Ngọc Huyết phân phó, Ngọc Nữ lật đật làm theo. đầu tiên cô dùng chủy thủ hái vài quả dừa và lấy túi đựng được phân phát đi tìm nước ngọt, không bao lâu sau cô tìm thây một dòng suối, sau khi lấy đầy nước cô lại đi tìm sơn động và ở yên đó theo lời Ngọc Huyết trong lúc không có việc gì làm Ngọc Nữ trò truyện với Ngọc Huyết, cô nói:- 3 ngày này quan trọng và nguy hiểm như thế sao cô không điều khiển cơ thể nốt 3 ngày luôn mà phải nhường quyền điều khiển cho tôi làm gì?Nghe Ngọc Nữ nói Ngọc Huyết có chút sững sốt cô liền đáp lại Ngọc Nữ:- Cô đồng ý sau, dù gì đây cũng là cơ thể cô tôi không thể đoạt từ cô được.Ngọc Nữ với tâm hồn trẻ con ngây thơ cô đáp lại Ngọc Huyết:- Tôi không sợ cô cướp cơ thể của tôi đâu vì tôi và cô là chị em mà, với lại tôi đưa quyền điều khiển cho cô cũng là vì sự an toàn của chúng ta.Nghe những lời từ tận đáy lòng của Ngọc Nữ, Ngọc Huyết cảm động vô cùng, kể từ giây phút này cô đã tự hứa với bản thân sẽ xem Ngọc Nữ như chị em ruột mà đối đãi và sẽ không để cô gái ngây thơ, tốt bụng này phải chịu thêm một nỗi đau nào nữa.

Lại một ngày nữa đã trôi qua, lúc mặt trời vừa ló dạng Ngọc Huyết đã trả lại quyền điều khiển cơ thể lại cho Ngọc Nữ. Sau khi trò chuyện với người chị em( Ngọc Huyết) mới của mình một lúc Ngọc Nữ được người giám sát tên là Dật Lam kia đưa ra một con thuyền lớn cùng với những đứa trẻ khác.

Sau khi tập hợp đủ người con thuyền bắt đầu ra khơi, mục tiêu của họ lúc này là một hòn đảo nhỏ cách Mạc La đại lục không xa lắm. Con tàu ra khơi chừng 30 phút sau phái xa xa thu vào tầm mắt Ngọc Nữ là một hòn đảo to lớn với cảnh núi rừng hùng vĩ. Cần 5 phút để con thuyền neo đậu tại đất liền, sau khi tất cả mọi người bước xuống tàu, người giám sát Dật Lam kia liền phân phát vũ khí theo yêu cầu của những đứa trẻ, nghe theo lời Ngọc Huyết trong đầu, Ngọc Nữ chọn vũ khí của mình là một thanh chủy thủ ( dao găm) để tiện sử dụng và phong thân. Phân phát xong xuôi người giám sát Dật Lam cao giọng nói:

- Buổi sát hạch chính thức bắt đầu!!! và ta hi vọng không có kẻ nhát gan nào chạy chốn. bọn ta sẽ neo đậu ở đây chờ 3 ngày người đi ra khỏi khu rừng duy nhất sẽ vượt qua buổi khảo hạch.

Nghe người giám sát Dật Lam nói mà Ngọc Nữ có chút rùng mình xung quanh đây bốn bề đều là biển, Dật Lam kêu bọn họ làm sau chạy chốn. Sau khi tuyên bố buổi sát hạc bắt đầu những đứa trẻ bắt đầu tản ra đi sâu vào rừng. Lúc này Ngọc Nữ cũng định giống như những đứa trẻ kia đi vào rừng thì Ngọc Huyết trong đầu cản lại:

- Cô khoan hãy vào trong hiện tại cô hãy đi nhặt những thứ có thể ăn được và thu một ít nước sạch. Chúng ta phải ở đây 3 ngày với điều kiện không có thức ăn hay nước uống đấy. sau đó cô hãy tìm một hang động ở yên đó cho tới khi trời tối mọi chuyện cứ để tôi lo.

Sau khi nghe Ngọc Huyết phân phó, Ngọc Nữ lật đật làm theo. đầu tiên cô dùng chủy thủ hái vài quả dừa và lấy túi đựng được phân phát đi tìm nước ngọt, không bao lâu sau cô tìm thây một dòng suối, sau khi lấy đầy nước cô lại đi tìm sơn động và ở yên đó theo lời Ngọc Huyết trong lúc không có việc gì làm Ngọc Nữ trò truyện với Ngọc Huyết, cô nói:

- 3 ngày này quan trọng và nguy hiểm như thế sao cô không điều khiển cơ thể nốt 3 ngày luôn mà phải nhường quyền điều khiển cho tôi làm gì?

Nghe Ngọc Nữ nói Ngọc Huyết có chút sững sốt cô liền đáp lại Ngọc Nữ:

- Cô đồng ý sau, dù gì đây cũng là cơ thể cô tôi không thể đoạt từ cô được.

Ngọc Nữ với tâm hồn trẻ con ngây thơ cô đáp lại Ngọc Huyết:

- Tôi không sợ cô cướp cơ thể của tôi đâu vì tôi và cô là chị em mà, với lại tôi đưa quyền điều khiển cho cô cũng là vì sự an toàn của chúng ta.

Nghe những lời từ tận đáy lòng của Ngọc Nữ, Ngọc Huyết cảm động vô cùng, kể từ giây phút này cô đã tự hứa với bản thân sẽ xem Ngọc Nữ như chị em ruột mà đối đãi và sẽ không để cô gái ngây thơ, tốt bụng này phải chịu thêm một nỗi đau nào nữa.

Điện Hạ, Ngài Thật Bá ĐạoTác giả: Tần MặcTruyện Ngôn Tình, Truyện Nữ Cường, Truyện SủngTháng 12 trời bắt đầu trở lạnh, đêm về nhà nhà đều quay quần bên lò sưởi. Bên ngoài lúc này những cơn gió đang gào thét, trời lạnh như cắt da, cắt thịt. Vậy mà lúc này ngoài trời lại có một thân ảnh của một cô bé chừng 12 tuổi, khuôn mặt gầy gò, thân hình ốm tong teo, khi nhìn vào cô bé người ta chỉ liên tưởng rằng chỉ một cơn gió cũng có thể thổi cô đi. Nhưng không thân ảnh gầy yếu ấy lại không bị gió rét thổi bay, mà cô gái bé nhỏ ấy lại kiên cường chống những cơn gió mạnh mùa đông. Thân ảnh bé nhỏ ấy cứ đi, cứ đi mãi cho tới khi cơ thể không chịu nỗi nữa cô ngã ra đương. Lúc này phía xa xa có một chiếc ngựa đang tiến tới chỗ Ngọc Nữ đang nằm, trong xe có một cậu bé chừng 10 tuổi nhưng trông rất chửng chạc, thân hình bé nhỏ nhưng ánh mắt thâm thúy, cương nghị. Lúc này cậu bé bước xuống xe và ẫm cô bé lên xe. Chiếc xe ngựa chạy từ từ mất hút. Ngọc Nữ lúc này trông có vẻ như đang hôn mê, nhưng không ý chí cô đang chiến đấu với chính cô và cũng là nhân cách mới được hình thành. Trong… Lại một ngày nữa đã trôi qua, lúc mặt trời vừa ló dạng Ngọc Huyết đã trả lại quyền điều khiển cơ thể lại cho Ngọc Nữ. Sau khi trò chuyện với người chị em( Ngọc Huyết) mới của mình một lúc Ngọc Nữ được người giám sát tên là Dật Lam kia đưa ra một con thuyền lớn cùng với những đứa trẻ khác.Sau khi tập hợp đủ người con thuyền bắt đầu ra khơi, mục tiêu của họ lúc này là một hòn đảo nhỏ cách Mạc La đại lục không xa lắm. Con tàu ra khơi chừng 30 phút sau phái xa xa thu vào tầm mắt Ngọc Nữ là một hòn đảo to lớn với cảnh núi rừng hùng vĩ. Cần 5 phút để con thuyền neo đậu tại đất liền, sau khi tất cả mọi người bước xuống tàu, người giám sát Dật Lam kia liền phân phát vũ khí theo yêu cầu của những đứa trẻ, nghe theo lời Ngọc Huyết trong đầu, Ngọc Nữ chọn vũ khí của mình là một thanh chủy thủ ( dao găm) để tiện sử dụng và phong thân. Phân phát xong xuôi người giám sát Dật Lam cao giọng nói:- Buổi sát hạch chính thức bắt đầu!!! và ta hi vọng không có kẻ nhát gan nào chạy chốn. bọn ta sẽ neo đậu ở đây chờ 3 ngày người đi ra khỏi khu rừng duy nhất sẽ vượt qua buổi khảo hạch.Nghe người giám sát Dật Lam nói mà Ngọc Nữ có chút rùng mình xung quanh đây bốn bề đều là biển, Dật Lam kêu bọn họ làm sau chạy chốn. Sau khi tuyên bố buổi sát hạc bắt đầu những đứa trẻ bắt đầu tản ra đi sâu vào rừng. Lúc này Ngọc Nữ cũng định giống như những đứa trẻ kia đi vào rừng thì Ngọc Huyết trong đầu cản lại:- Cô khoan hãy vào trong hiện tại cô hãy đi nhặt những thứ có thể ăn được và thu một ít nước sạch. Chúng ta phải ở đây 3 ngày với điều kiện không có thức ăn hay nước uống đấy. sau đó cô hãy tìm một hang động ở yên đó cho tới khi trời tối mọi chuyện cứ để tôi lo.Sau khi nghe Ngọc Huyết phân phó, Ngọc Nữ lật đật làm theo. đầu tiên cô dùng chủy thủ hái vài quả dừa và lấy túi đựng được phân phát đi tìm nước ngọt, không bao lâu sau cô tìm thây một dòng suối, sau khi lấy đầy nước cô lại đi tìm sơn động và ở yên đó theo lời Ngọc Huyết trong lúc không có việc gì làm Ngọc Nữ trò truyện với Ngọc Huyết, cô nói:- 3 ngày này quan trọng và nguy hiểm như thế sao cô không điều khiển cơ thể nốt 3 ngày luôn mà phải nhường quyền điều khiển cho tôi làm gì?Nghe Ngọc Nữ nói Ngọc Huyết có chút sững sốt cô liền đáp lại Ngọc Nữ:- Cô đồng ý sau, dù gì đây cũng là cơ thể cô tôi không thể đoạt từ cô được.Ngọc Nữ với tâm hồn trẻ con ngây thơ cô đáp lại Ngọc Huyết:- Tôi không sợ cô cướp cơ thể của tôi đâu vì tôi và cô là chị em mà, với lại tôi đưa quyền điều khiển cho cô cũng là vì sự an toàn của chúng ta.Nghe những lời từ tận đáy lòng của Ngọc Nữ, Ngọc Huyết cảm động vô cùng, kể từ giây phút này cô đã tự hứa với bản thân sẽ xem Ngọc Nữ như chị em ruột mà đối đãi và sẽ không để cô gái ngây thơ, tốt bụng này phải chịu thêm một nỗi đau nào nữa.

Chương 4: Buổi Sát Hạch Bắt Đầu : Đảo Hoang