Tác giả:

Tháng 12 trời bắt đầu trở lạnh, đêm về nhà nhà đều quay quần bên lò sưởi. Bên ngoài lúc này những cơn gió đang gào thét, trời lạnh như cắt da, cắt thịt. Vậy mà lúc này ngoài trời lại có một thân ảnh của một cô bé chừng 12 tuổi, khuôn mặt gầy gò, thân hình ốm tong teo, khi nhìn vào cô bé người ta chỉ liên tưởng rằng chỉ một cơn gió cũng có thể thổi cô đi. Nhưng không thân ảnh gầy yếu ấy lại không bị gió rét thổi bay, mà cô gái bé nhỏ ấy lại kiên cường chống những cơn gió mạnh mùa đông. Thân ảnh bé nhỏ ấy cứ đi, cứ đi mãi cho tới khi cơ thể không chịu nỗi nữa cô ngã ra đương. Lúc này phía xa xa có một chiếc ngựa đang tiến tới chỗ Ngọc Nữ đang nằm, trong xe có một cậu bé chừng 10 tuổi nhưng trông rất chửng chạc, thân hình bé nhỏ nhưng ánh mắt thâm thúy, cương nghị. Lúc này cậu bé bước xuống xe và ẫm cô bé lên xe. Chiếc xe ngựa chạy từ từ mất hút. Ngọc Nữ lúc này trông có vẻ như đang hôn mê, nhưng không ý chí cô đang chiến đấu với chính cô và cũng là nhân cách mới được hình thành. Trong…

Chương 5: Sự Kì Lạ Của Con Mắt Màu Ngọc Bích

Điện Hạ, Ngài Thật Bá ĐạoTác giả: Tần MặcTruyện Ngôn Tình, Truyện Nữ Cường, Truyện SủngTháng 12 trời bắt đầu trở lạnh, đêm về nhà nhà đều quay quần bên lò sưởi. Bên ngoài lúc này những cơn gió đang gào thét, trời lạnh như cắt da, cắt thịt. Vậy mà lúc này ngoài trời lại có một thân ảnh của một cô bé chừng 12 tuổi, khuôn mặt gầy gò, thân hình ốm tong teo, khi nhìn vào cô bé người ta chỉ liên tưởng rằng chỉ một cơn gió cũng có thể thổi cô đi. Nhưng không thân ảnh gầy yếu ấy lại không bị gió rét thổi bay, mà cô gái bé nhỏ ấy lại kiên cường chống những cơn gió mạnh mùa đông. Thân ảnh bé nhỏ ấy cứ đi, cứ đi mãi cho tới khi cơ thể không chịu nỗi nữa cô ngã ra đương. Lúc này phía xa xa có một chiếc ngựa đang tiến tới chỗ Ngọc Nữ đang nằm, trong xe có một cậu bé chừng 10 tuổi nhưng trông rất chửng chạc, thân hình bé nhỏ nhưng ánh mắt thâm thúy, cương nghị. Lúc này cậu bé bước xuống xe và ẫm cô bé lên xe. Chiếc xe ngựa chạy từ từ mất hút. Ngọc Nữ lúc này trông có vẻ như đang hôn mê, nhưng không ý chí cô đang chiến đấu với chính cô và cũng là nhân cách mới được hình thành. Trong… Thuận theo lời Ngọc Nữ, Ngọc Huyết liền nắm quyền điều khiển cơ thể. Sau đó hai người ngồi trò chuyện với nhau cho tới trời tối mới bắt đầu hành động.Bước ra khỏi hang động con mắt giống mắt mèo của Ngọc Huyết phát sáng, cô bắt đầu hành động giống loài mèo, bước đi nhanh nhẹn nhưng lại không phát ra bất kì tiếng động nào. Mục tiêu lúc này của cô là một đám trẻ đang ngủ ở phía trước, leo lên cây dừa gần đó cho dễ quan sát cô ước chừng có 10 đứa trẻ, 8 nam 2 nữ đều bằng tuổi cô đều đang nằm ngủ rất say. Ngọc Huyết đã giết người một lần nhưng cô không cảm thấy tội lỗi, vì quá khứ đớn đau đã ăn sâu vào tiền thức của cô rằng chỉ có kẻ mạnh mới có quyền sống sót. Cô bước đi nhẹ nhàng nhưng không kém phần nhanh nhẹn tới chỗ từng đứa trẻ, trước khi ra tay cô còn mặc niệm:- Chúc các ngươi kiếp sau có một cuộc sống tốt hơn.Nói xong cô ra tay dứt khoát cắt ngang yết hầu của từng đứa trẻ một khiến chúng ra đi trong thanh thản không có bất kì đau đớn nào. Xong xuôi Ngọc Huyết định rời đi thì có một tiếng xé gió truyền vào tay cô " vút vút" cô nghiêng người né tránh nhưng không kịp thoát khỏi, mũi tên kia lướt ngang mặt cô để lại trên làn da trắng như tuyết một vệt máu dài.Không quan tâm vết thương trên mắt Ngọc Huyết vận hết sức lực theo bản năng cô phóng đi bằng 4 chi hướng thẳng về phía b*n r* mũi tên, bổ nhàu vào người đứa bé trai vừa bắn cô, cô dứt khoát dùng chủy thủ ( dao găm) cắm thẳng vào tim đứa trẻ. Sau xử lí xong đứa bé Ngọc Huyết nghe thấy tiếng Ngọc Nữ tràn đầy lo lắng hỏi:- Cô không sau chứ mặt cô đang chảy máu kìa.Vết lướt ngang của mũi tên khá sâu và có khả năng để lại sẹo vĩnh viễn nhưng Ngọc Huyết vẫn đáp lại Ngọc Nữ một cách bình thản:- Sẽ không sau đâu.Tôi không biết vì sau lúc nãy tôi lại di chuyển bằng bốn chi và hành động giống mèo nữa, tôi nghĩ đó là bản năng của cơ thể và nó liên quan tới con mắt trái giống mắt mèo này.Nói rồi cô đưa tay lên mắt trái như đang suy nghĩ điều gì. Lúc này hiện tượng lạ xảy ra con mắt phải màu ngọc bính phát ra những ánh sáng màu sanh lá cây chiếu gọi khuôn mặt, vết sẹo trên mặt Ngọc Huyết từ từ biến mất nhưng chưa từng tồn tại.Sau khi chuyện lạ xảy ra Ngọc Huyết có chút chấn động cứ đưa tay sờ đi sờ lại chỗ bị thương trên mặt.Ngọc Nữ trên đầu cũng có chút sửng sốt, nhưng rất nhanh hai người đã ổn định tâm thần.Vô số nghi hoặc nổi lên trong đầu hai người nhưng có nghi hoặc cũng chẳng ai giải đáp. Ngọc Huyết và Ngọc Nữ cũng thôi suy nghĩ đến vấn đề này.

Thuận theo lời Ngọc Nữ, Ngọc Huyết liền nắm quyền điều khiển cơ thể. Sau đó hai người ngồi trò chuyện với nhau cho tới trời tối mới bắt đầu hành động.Bước ra khỏi hang động con mắt giống mắt mèo của Ngọc Huyết phát sáng, cô bắt đầu hành động giống loài mèo, bước đi nhanh nhẹn nhưng lại không phát ra bất kì tiếng động nào. Mục tiêu lúc này của cô là một đám trẻ đang ngủ ở phía trước, leo lên cây dừa gần đó cho dễ quan sát cô ước chừng có 10 đứa trẻ, 8 nam 2 nữ đều bằng tuổi cô đều đang nằm ngủ rất say. Ngọc Huyết đã giết người một lần nhưng cô không cảm thấy tội lỗi, vì quá khứ đớn đau đã ăn sâu vào tiền thức của cô rằng chỉ có kẻ mạnh mới có quyền sống sót. Cô bước đi nhẹ nhàng nhưng không kém phần nhanh nhẹn tới chỗ từng đứa trẻ, trước khi ra tay cô còn mặc niệm:

- Chúc các ngươi kiếp sau có một cuộc sống tốt hơn.

Nói xong cô ra tay dứt khoát cắt ngang yết hầu của từng đứa trẻ một khiến chúng ra đi trong thanh thản không có bất kì đau đớn nào. Xong xuôi Ngọc Huyết định rời đi thì có một tiếng xé gió truyền vào tay cô " vút vút" cô nghiêng người né tránh nhưng không kịp thoát khỏi, mũi tên kia lướt ngang mặt cô để lại trên làn da trắng như tuyết một vệt máu dài.

Không quan tâm vết thương trên mắt Ngọc Huyết vận hết sức lực theo bản năng cô phóng đi bằng 4 chi hướng thẳng về phía b*n r* mũi tên, bổ nhàu vào người đứa bé trai vừa bắn cô, cô dứt khoát dùng chủy thủ ( dao găm) cắm thẳng vào tim đứa trẻ. Sau xử lí xong đứa bé Ngọc Huyết nghe thấy tiếng Ngọc Nữ tràn đầy lo lắng hỏi:

- Cô không sau chứ mặt cô đang chảy máu kìa.

Vết lướt ngang của mũi tên khá sâu và có khả năng để lại sẹo vĩnh viễn nhưng Ngọc Huyết vẫn đáp lại Ngọc Nữ một cách bình thản:

- Sẽ không sau đâu.Tôi không biết vì sau lúc nãy tôi lại di chuyển bằng bốn chi và hành động giống mèo nữa, tôi nghĩ đó là bản năng của cơ thể và nó liên quan tới con mắt trái giống mắt mèo này.

Nói rồi cô đưa tay lên mắt trái như đang suy nghĩ điều gì. Lúc này hiện tượng lạ xảy ra con mắt phải màu ngọc bính phát ra những ánh sáng màu sanh lá cây chiếu gọi khuôn mặt, vết sẹo trên mặt Ngọc Huyết từ từ biến mất nhưng chưa từng tồn tại.

Sau khi chuyện lạ xảy ra Ngọc Huyết có chút chấn động cứ đưa tay sờ đi sờ lại chỗ bị thương trên mặt.Ngọc Nữ trên đầu cũng có chút sửng sốt, nhưng rất nhanh hai người đã ổn định tâm thần.Vô số nghi hoặc nổi lên trong đầu hai người nhưng có nghi hoặc cũng chẳng ai giải đáp. Ngọc Huyết và Ngọc Nữ cũng thôi suy nghĩ đến vấn đề này.

Điện Hạ, Ngài Thật Bá ĐạoTác giả: Tần MặcTruyện Ngôn Tình, Truyện Nữ Cường, Truyện SủngTháng 12 trời bắt đầu trở lạnh, đêm về nhà nhà đều quay quần bên lò sưởi. Bên ngoài lúc này những cơn gió đang gào thét, trời lạnh như cắt da, cắt thịt. Vậy mà lúc này ngoài trời lại có một thân ảnh của một cô bé chừng 12 tuổi, khuôn mặt gầy gò, thân hình ốm tong teo, khi nhìn vào cô bé người ta chỉ liên tưởng rằng chỉ một cơn gió cũng có thể thổi cô đi. Nhưng không thân ảnh gầy yếu ấy lại không bị gió rét thổi bay, mà cô gái bé nhỏ ấy lại kiên cường chống những cơn gió mạnh mùa đông. Thân ảnh bé nhỏ ấy cứ đi, cứ đi mãi cho tới khi cơ thể không chịu nỗi nữa cô ngã ra đương. Lúc này phía xa xa có một chiếc ngựa đang tiến tới chỗ Ngọc Nữ đang nằm, trong xe có một cậu bé chừng 10 tuổi nhưng trông rất chửng chạc, thân hình bé nhỏ nhưng ánh mắt thâm thúy, cương nghị. Lúc này cậu bé bước xuống xe và ẫm cô bé lên xe. Chiếc xe ngựa chạy từ từ mất hút. Ngọc Nữ lúc này trông có vẻ như đang hôn mê, nhưng không ý chí cô đang chiến đấu với chính cô và cũng là nhân cách mới được hình thành. Trong… Thuận theo lời Ngọc Nữ, Ngọc Huyết liền nắm quyền điều khiển cơ thể. Sau đó hai người ngồi trò chuyện với nhau cho tới trời tối mới bắt đầu hành động.Bước ra khỏi hang động con mắt giống mắt mèo của Ngọc Huyết phát sáng, cô bắt đầu hành động giống loài mèo, bước đi nhanh nhẹn nhưng lại không phát ra bất kì tiếng động nào. Mục tiêu lúc này của cô là một đám trẻ đang ngủ ở phía trước, leo lên cây dừa gần đó cho dễ quan sát cô ước chừng có 10 đứa trẻ, 8 nam 2 nữ đều bằng tuổi cô đều đang nằm ngủ rất say. Ngọc Huyết đã giết người một lần nhưng cô không cảm thấy tội lỗi, vì quá khứ đớn đau đã ăn sâu vào tiền thức của cô rằng chỉ có kẻ mạnh mới có quyền sống sót. Cô bước đi nhẹ nhàng nhưng không kém phần nhanh nhẹn tới chỗ từng đứa trẻ, trước khi ra tay cô còn mặc niệm:- Chúc các ngươi kiếp sau có một cuộc sống tốt hơn.Nói xong cô ra tay dứt khoát cắt ngang yết hầu của từng đứa trẻ một khiến chúng ra đi trong thanh thản không có bất kì đau đớn nào. Xong xuôi Ngọc Huyết định rời đi thì có một tiếng xé gió truyền vào tay cô " vút vút" cô nghiêng người né tránh nhưng không kịp thoát khỏi, mũi tên kia lướt ngang mặt cô để lại trên làn da trắng như tuyết một vệt máu dài.Không quan tâm vết thương trên mắt Ngọc Huyết vận hết sức lực theo bản năng cô phóng đi bằng 4 chi hướng thẳng về phía b*n r* mũi tên, bổ nhàu vào người đứa bé trai vừa bắn cô, cô dứt khoát dùng chủy thủ ( dao găm) cắm thẳng vào tim đứa trẻ. Sau xử lí xong đứa bé Ngọc Huyết nghe thấy tiếng Ngọc Nữ tràn đầy lo lắng hỏi:- Cô không sau chứ mặt cô đang chảy máu kìa.Vết lướt ngang của mũi tên khá sâu và có khả năng để lại sẹo vĩnh viễn nhưng Ngọc Huyết vẫn đáp lại Ngọc Nữ một cách bình thản:- Sẽ không sau đâu.Tôi không biết vì sau lúc nãy tôi lại di chuyển bằng bốn chi và hành động giống mèo nữa, tôi nghĩ đó là bản năng của cơ thể và nó liên quan tới con mắt trái giống mắt mèo này.Nói rồi cô đưa tay lên mắt trái như đang suy nghĩ điều gì. Lúc này hiện tượng lạ xảy ra con mắt phải màu ngọc bính phát ra những ánh sáng màu sanh lá cây chiếu gọi khuôn mặt, vết sẹo trên mặt Ngọc Huyết từ từ biến mất nhưng chưa từng tồn tại.Sau khi chuyện lạ xảy ra Ngọc Huyết có chút chấn động cứ đưa tay sờ đi sờ lại chỗ bị thương trên mặt.Ngọc Nữ trên đầu cũng có chút sửng sốt, nhưng rất nhanh hai người đã ổn định tâm thần.Vô số nghi hoặc nổi lên trong đầu hai người nhưng có nghi hoặc cũng chẳng ai giải đáp. Ngọc Huyết và Ngọc Nữ cũng thôi suy nghĩ đến vấn đề này.

Chương 5: Sự Kì Lạ Của Con Mắt Màu Ngọc Bích