Tháng 12 trời bắt đầu trở lạnh, đêm về nhà nhà đều quay quần bên lò sưởi. Bên ngoài lúc này những cơn gió đang gào thét, trời lạnh như cắt da, cắt thịt. Vậy mà lúc này ngoài trời lại có một thân ảnh của một cô bé chừng 12 tuổi, khuôn mặt gầy gò, thân hình ốm tong teo, khi nhìn vào cô bé người ta chỉ liên tưởng rằng chỉ một cơn gió cũng có thể thổi cô đi. Nhưng không thân ảnh gầy yếu ấy lại không bị gió rét thổi bay, mà cô gái bé nhỏ ấy lại kiên cường chống những cơn gió mạnh mùa đông. Thân ảnh bé nhỏ ấy cứ đi, cứ đi mãi cho tới khi cơ thể không chịu nỗi nữa cô ngã ra đương. Lúc này phía xa xa có một chiếc ngựa đang tiến tới chỗ Ngọc Nữ đang nằm, trong xe có một cậu bé chừng 10 tuổi nhưng trông rất chửng chạc, thân hình bé nhỏ nhưng ánh mắt thâm thúy, cương nghị. Lúc này cậu bé bước xuống xe và ẫm cô bé lên xe. Chiếc xe ngựa chạy từ từ mất hút. Ngọc Nữ lúc này trông có vẻ như đang hôn mê, nhưng không ý chí cô đang chiến đấu với chính cô và cũng là nhân cách mới được hình thành. Trong…
Chương 7: Huyết Chiến
Điện Hạ, Ngài Thật Bá ĐạoTác giả: Tần MặcTruyện Ngôn Tình, Truyện Nữ Cường, Truyện SủngTháng 12 trời bắt đầu trở lạnh, đêm về nhà nhà đều quay quần bên lò sưởi. Bên ngoài lúc này những cơn gió đang gào thét, trời lạnh như cắt da, cắt thịt. Vậy mà lúc này ngoài trời lại có một thân ảnh của một cô bé chừng 12 tuổi, khuôn mặt gầy gò, thân hình ốm tong teo, khi nhìn vào cô bé người ta chỉ liên tưởng rằng chỉ một cơn gió cũng có thể thổi cô đi. Nhưng không thân ảnh gầy yếu ấy lại không bị gió rét thổi bay, mà cô gái bé nhỏ ấy lại kiên cường chống những cơn gió mạnh mùa đông. Thân ảnh bé nhỏ ấy cứ đi, cứ đi mãi cho tới khi cơ thể không chịu nỗi nữa cô ngã ra đương. Lúc này phía xa xa có một chiếc ngựa đang tiến tới chỗ Ngọc Nữ đang nằm, trong xe có một cậu bé chừng 10 tuổi nhưng trông rất chửng chạc, thân hình bé nhỏ nhưng ánh mắt thâm thúy, cương nghị. Lúc này cậu bé bước xuống xe và ẫm cô bé lên xe. Chiếc xe ngựa chạy từ từ mất hút. Ngọc Nữ lúc này trông có vẻ như đang hôn mê, nhưng không ý chí cô đang chiến đấu với chính cô và cũng là nhân cách mới được hình thành. Trong… Cả hai cứ bất động thanh sắc một lúc thì bé gái kia lên tiếng nói:- Trên đảo này chỉ còn ta và ngươi sống sót, kẻ có thể sống sót cũng đáng để ta biết tên, ta tên Diệp Mai Linh còn ngươi tên gì?Khuôn mặt của Diệp Mai Linh non nớt nhưng giọng nói lại hung ác tới cực điểm, cứ như muốn ăn tươi nuốt sống Ngọc Huyết vậy.Không để Diệp Mai Linh đợi lâu Ngọc Huyết không lắm lới chỉ đáp trả vài chữ:- Ta tên Ngọc Huyết.Nãy giờ Diệp Mai Linh cứ nhìn con mắt giống mèo của Ngọc Huyết mà cười thầm, Diệp Mai Linh nghĩ sau khi giết Ngọc Huyết thì sẽ móc mắt cô ra để xem như chiến lợi phẩm.Sau khi nghe Ngọc Huyết xưng tên, nét cười trên mặt Diệp Mai Linh càng đậm, thật ra lúc này con bé đang nghĩ tới tương lai tươi sáng của mình sau khi giết Ngọc Huyết mà tự luyến.Chớp lấy thời cơ Diệp Mai Linh không phòng bị Ngọc Huyết định phóng tới trước ngực kẻ địch một dao dứt khoát, nhưng Ngọc Huyết đã xem thường Diệp Mai Linh, kẻ sống sót cuối cùng sau có thể dễ bị tiêu diệt như thế chứ.Khi chủy thủ của Ngọc Huyết đâm tới ngực của Diệp Mai Linh thì " Đinh" Tiếng kim loại va chạm vang lên, Diệp Mai Linh không biết chụp thanh loan đao lúc nãy như thế nào mà kịp thời đỡ được chiêu hiểm của Ngọc Huyết.Bị hất lùi về sau vài bước, lúc này Ngọc Huyết đã cảnh giác cao độ cô bé tên Diệp Mai Linh kia và không khinh địch nữa.Theo bản năng thuần túy của cơ thể Ngọc Huyết lại phóng tới cổ của Diệp Mai Linh. Cứ tưởng lần này cô bé kia sẽ đỡ được nhưng không may khi đang lùi để né chiêu Diệp Mai Linh lại bị vấp té bởi xác chết của hai bé trai ban nãy.Chủy thủ của Ngọc Huyết xượt ngang cổ Diệp Mai Linh nhưng cô bé lại nhanh tay đâm chủy thủ của mình vào lưng Ngọc Huyết rồi mới ngã xuống.Sau khi chủy thủ đâm vào lưng Ngọc Huyết, Ngọc Nữ trong đầu lo lắng, hoảng loạn hỏi tới tấp:- Ngọc Huyết!!!! Cô có làm sao không? Cô mau trả lời tôi đi!! Ngọc Huyết...Ngọc Huyết gục xuống mặt đất máu tươi từ lưng chảy ra thấm ướt nền đất. Trong cơn mê man Ngọc Huyết nghe tiếng thét của Ngọc Nữ trong đầu nhưng cô không còn sức để đáp lại nữa, cô mệt mỏi lắm rồi.Ngay lúc Ngọc Huyết muốn buông bỏ thì con mắt màu Ngọc Bích của cô lại phát ra những ánh sáng chói mắt, vằng mắt thường có thể thấy được vết thương chủy thủ trên lưng Ngọc Huyết đang khép lại, một lúc sau vết thương biến mất như chưa từng tồn tại.Phải mất một lúc sau Ngọc Huyết mơi lấy lại được ý thức. Điều đầu tiên cô làm là kiểm tra xem Diệp Mai Linh đã chết hay chưa. Sau khi xác nhận Diệp Mai Linh đã chết cô liền đáp lại Ngọc Nữ:- Tôi không sau cô đừng lo. Chúng ta đã làm được rồi...Nói xong Ngọc Huyết tiến bước tới nơi tập kết của tổ chức Ưng.
Cả hai cứ bất động thanh sắc một lúc thì bé gái kia lên tiếng nói:
- Trên đảo này chỉ còn ta và ngươi sống sót, kẻ có thể sống sót cũng đáng để ta biết tên, ta tên Diệp Mai Linh còn ngươi tên gì?
Khuôn mặt của Diệp Mai Linh non nớt nhưng giọng nói lại hung ác tới cực điểm, cứ như muốn ăn tươi nuốt sống Ngọc Huyết vậy.
Không để Diệp Mai Linh đợi lâu Ngọc Huyết không lắm lới chỉ đáp trả vài chữ:
- Ta tên Ngọc Huyết.
Nãy giờ Diệp Mai Linh cứ nhìn con mắt giống mèo của Ngọc Huyết mà cười thầm, Diệp Mai Linh nghĩ sau khi giết Ngọc Huyết thì sẽ móc mắt cô ra để xem như chiến lợi phẩm.
Sau khi nghe Ngọc Huyết xưng tên, nét cười trên mặt Diệp Mai Linh càng đậm, thật ra lúc này con bé đang nghĩ tới tương lai tươi sáng của mình sau khi giết Ngọc Huyết mà tự luyến.
Chớp lấy thời cơ Diệp Mai Linh không phòng bị Ngọc Huyết định phóng tới trước ngực kẻ địch một dao dứt khoát, nhưng Ngọc Huyết đã xem thường Diệp Mai Linh, kẻ sống sót cuối cùng sau có thể dễ bị tiêu diệt như thế chứ.
Khi chủy thủ của Ngọc Huyết đâm tới ngực của Diệp Mai Linh thì " Đinh" Tiếng kim loại va chạm vang lên, Diệp Mai Linh không biết chụp thanh loan đao lúc nãy như thế nào mà kịp thời đỡ được chiêu hiểm của Ngọc Huyết.
Bị hất lùi về sau vài bước, lúc này Ngọc Huyết đã cảnh giác cao độ cô bé tên Diệp Mai Linh kia và không khinh địch nữa.
Theo bản năng thuần túy của cơ thể Ngọc Huyết lại phóng tới cổ của Diệp Mai Linh. Cứ tưởng lần này cô bé kia sẽ đỡ được nhưng không may khi đang lùi để né chiêu Diệp Mai Linh lại bị vấp té bởi xác chết của hai bé trai ban nãy.
Chủy thủ của Ngọc Huyết xượt ngang cổ Diệp Mai Linh nhưng cô bé lại nhanh tay đâm chủy thủ của mình vào lưng Ngọc Huyết rồi mới ngã xuống.
Sau khi chủy thủ đâm vào lưng Ngọc Huyết, Ngọc Nữ trong đầu lo lắng, hoảng loạn hỏi tới tấp:
- Ngọc Huyết!!!! Cô có làm sao không? Cô mau trả lời tôi đi!! Ngọc Huyết...
Ngọc Huyết gục xuống mặt đất máu tươi từ lưng chảy ra thấm ướt nền đất. Trong cơn mê man Ngọc Huyết nghe tiếng thét của Ngọc Nữ trong đầu nhưng cô không còn sức để đáp lại nữa, cô mệt mỏi lắm rồi.
Ngay lúc Ngọc Huyết muốn buông bỏ thì con mắt màu Ngọc Bích của cô lại phát ra những ánh sáng chói mắt, vằng mắt thường có thể thấy được vết thương chủy thủ trên lưng Ngọc Huyết đang khép lại, một lúc sau vết thương biến mất như chưa từng tồn tại.
Phải mất một lúc sau Ngọc Huyết mơi lấy lại được ý thức. Điều đầu tiên cô làm là kiểm tra xem Diệp Mai Linh đã chết hay chưa. Sau khi xác nhận Diệp Mai Linh đã chết cô liền đáp lại Ngọc Nữ:
- Tôi không sau cô đừng lo. Chúng ta đã làm được rồi...
Nói xong Ngọc Huyết tiến bước tới nơi tập kết của tổ chức Ưng.
Điện Hạ, Ngài Thật Bá ĐạoTác giả: Tần MặcTruyện Ngôn Tình, Truyện Nữ Cường, Truyện SủngTháng 12 trời bắt đầu trở lạnh, đêm về nhà nhà đều quay quần bên lò sưởi. Bên ngoài lúc này những cơn gió đang gào thét, trời lạnh như cắt da, cắt thịt. Vậy mà lúc này ngoài trời lại có một thân ảnh của một cô bé chừng 12 tuổi, khuôn mặt gầy gò, thân hình ốm tong teo, khi nhìn vào cô bé người ta chỉ liên tưởng rằng chỉ một cơn gió cũng có thể thổi cô đi. Nhưng không thân ảnh gầy yếu ấy lại không bị gió rét thổi bay, mà cô gái bé nhỏ ấy lại kiên cường chống những cơn gió mạnh mùa đông. Thân ảnh bé nhỏ ấy cứ đi, cứ đi mãi cho tới khi cơ thể không chịu nỗi nữa cô ngã ra đương. Lúc này phía xa xa có một chiếc ngựa đang tiến tới chỗ Ngọc Nữ đang nằm, trong xe có một cậu bé chừng 10 tuổi nhưng trông rất chửng chạc, thân hình bé nhỏ nhưng ánh mắt thâm thúy, cương nghị. Lúc này cậu bé bước xuống xe và ẫm cô bé lên xe. Chiếc xe ngựa chạy từ từ mất hút. Ngọc Nữ lúc này trông có vẻ như đang hôn mê, nhưng không ý chí cô đang chiến đấu với chính cô và cũng là nhân cách mới được hình thành. Trong… Cả hai cứ bất động thanh sắc một lúc thì bé gái kia lên tiếng nói:- Trên đảo này chỉ còn ta và ngươi sống sót, kẻ có thể sống sót cũng đáng để ta biết tên, ta tên Diệp Mai Linh còn ngươi tên gì?Khuôn mặt của Diệp Mai Linh non nớt nhưng giọng nói lại hung ác tới cực điểm, cứ như muốn ăn tươi nuốt sống Ngọc Huyết vậy.Không để Diệp Mai Linh đợi lâu Ngọc Huyết không lắm lới chỉ đáp trả vài chữ:- Ta tên Ngọc Huyết.Nãy giờ Diệp Mai Linh cứ nhìn con mắt giống mèo của Ngọc Huyết mà cười thầm, Diệp Mai Linh nghĩ sau khi giết Ngọc Huyết thì sẽ móc mắt cô ra để xem như chiến lợi phẩm.Sau khi nghe Ngọc Huyết xưng tên, nét cười trên mặt Diệp Mai Linh càng đậm, thật ra lúc này con bé đang nghĩ tới tương lai tươi sáng của mình sau khi giết Ngọc Huyết mà tự luyến.Chớp lấy thời cơ Diệp Mai Linh không phòng bị Ngọc Huyết định phóng tới trước ngực kẻ địch một dao dứt khoát, nhưng Ngọc Huyết đã xem thường Diệp Mai Linh, kẻ sống sót cuối cùng sau có thể dễ bị tiêu diệt như thế chứ.Khi chủy thủ của Ngọc Huyết đâm tới ngực của Diệp Mai Linh thì " Đinh" Tiếng kim loại va chạm vang lên, Diệp Mai Linh không biết chụp thanh loan đao lúc nãy như thế nào mà kịp thời đỡ được chiêu hiểm của Ngọc Huyết.Bị hất lùi về sau vài bước, lúc này Ngọc Huyết đã cảnh giác cao độ cô bé tên Diệp Mai Linh kia và không khinh địch nữa.Theo bản năng thuần túy của cơ thể Ngọc Huyết lại phóng tới cổ của Diệp Mai Linh. Cứ tưởng lần này cô bé kia sẽ đỡ được nhưng không may khi đang lùi để né chiêu Diệp Mai Linh lại bị vấp té bởi xác chết của hai bé trai ban nãy.Chủy thủ của Ngọc Huyết xượt ngang cổ Diệp Mai Linh nhưng cô bé lại nhanh tay đâm chủy thủ của mình vào lưng Ngọc Huyết rồi mới ngã xuống.Sau khi chủy thủ đâm vào lưng Ngọc Huyết, Ngọc Nữ trong đầu lo lắng, hoảng loạn hỏi tới tấp:- Ngọc Huyết!!!! Cô có làm sao không? Cô mau trả lời tôi đi!! Ngọc Huyết...Ngọc Huyết gục xuống mặt đất máu tươi từ lưng chảy ra thấm ướt nền đất. Trong cơn mê man Ngọc Huyết nghe tiếng thét của Ngọc Nữ trong đầu nhưng cô không còn sức để đáp lại nữa, cô mệt mỏi lắm rồi.Ngay lúc Ngọc Huyết muốn buông bỏ thì con mắt màu Ngọc Bích của cô lại phát ra những ánh sáng chói mắt, vằng mắt thường có thể thấy được vết thương chủy thủ trên lưng Ngọc Huyết đang khép lại, một lúc sau vết thương biến mất như chưa từng tồn tại.Phải mất một lúc sau Ngọc Huyết mơi lấy lại được ý thức. Điều đầu tiên cô làm là kiểm tra xem Diệp Mai Linh đã chết hay chưa. Sau khi xác nhận Diệp Mai Linh đã chết cô liền đáp lại Ngọc Nữ:- Tôi không sau cô đừng lo. Chúng ta đã làm được rồi...Nói xong Ngọc Huyết tiến bước tới nơi tập kết của tổ chức Ưng.