Tháng 12 trời bắt đầu trở lạnh, đêm về nhà nhà đều quay quần bên lò sưởi. Bên ngoài lúc này những cơn gió đang gào thét, trời lạnh như cắt da, cắt thịt. Vậy mà lúc này ngoài trời lại có một thân ảnh của một cô bé chừng 12 tuổi, khuôn mặt gầy gò, thân hình ốm tong teo, khi nhìn vào cô bé người ta chỉ liên tưởng rằng chỉ một cơn gió cũng có thể thổi cô đi. Nhưng không thân ảnh gầy yếu ấy lại không bị gió rét thổi bay, mà cô gái bé nhỏ ấy lại kiên cường chống những cơn gió mạnh mùa đông. Thân ảnh bé nhỏ ấy cứ đi, cứ đi mãi cho tới khi cơ thể không chịu nỗi nữa cô ngã ra đương. Lúc này phía xa xa có một chiếc ngựa đang tiến tới chỗ Ngọc Nữ đang nằm, trong xe có một cậu bé chừng 10 tuổi nhưng trông rất chửng chạc, thân hình bé nhỏ nhưng ánh mắt thâm thúy, cương nghị. Lúc này cậu bé bước xuống xe và ẫm cô bé lên xe. Chiếc xe ngựa chạy từ từ mất hút. Ngọc Nữ lúc này trông có vẻ như đang hôn mê, nhưng không ý chí cô đang chiến đấu với chính cô và cũng là nhân cách mới được hình thành. Trong…
Chương 8: Cuộc Đời Mới
Điện Hạ, Ngài Thật Bá ĐạoTác giả: Tần MặcTruyện Ngôn Tình, Truyện Nữ Cường, Truyện SủngTháng 12 trời bắt đầu trở lạnh, đêm về nhà nhà đều quay quần bên lò sưởi. Bên ngoài lúc này những cơn gió đang gào thét, trời lạnh như cắt da, cắt thịt. Vậy mà lúc này ngoài trời lại có một thân ảnh của một cô bé chừng 12 tuổi, khuôn mặt gầy gò, thân hình ốm tong teo, khi nhìn vào cô bé người ta chỉ liên tưởng rằng chỉ một cơn gió cũng có thể thổi cô đi. Nhưng không thân ảnh gầy yếu ấy lại không bị gió rét thổi bay, mà cô gái bé nhỏ ấy lại kiên cường chống những cơn gió mạnh mùa đông. Thân ảnh bé nhỏ ấy cứ đi, cứ đi mãi cho tới khi cơ thể không chịu nỗi nữa cô ngã ra đương. Lúc này phía xa xa có một chiếc ngựa đang tiến tới chỗ Ngọc Nữ đang nằm, trong xe có một cậu bé chừng 10 tuổi nhưng trông rất chửng chạc, thân hình bé nhỏ nhưng ánh mắt thâm thúy, cương nghị. Lúc này cậu bé bước xuống xe và ẫm cô bé lên xe. Chiếc xe ngựa chạy từ từ mất hút. Ngọc Nữ lúc này trông có vẻ như đang hôn mê, nhưng không ý chí cô đang chiến đấu với chính cô và cũng là nhân cách mới được hình thành. Trong… Dật Lam đang đứng trước bờ biển phóng tầm mắt nhìn vào khu rừng. Đang lúc trầm ngâm thì phía xa xa cô thấy một thân ảnh màu đỏ, nói đúng hơn là bị máu nhuộm đỏ cả người thì đúng hơn.Thân ảnh máu đỏ kia không ai khác là Ngọc Huyết, cô bước ra từ khu rừng như tu la bước ra từ địa ngục, cô chậm rãi bước tố chỗ đoàn người Dật Lam đang đứng, bước tới trước mắt Dật Lam,Ngọc Huyết nở nụ cười nói:- Tôi đã chiến thắng!Dật Lam cũng cười nhìn Ngọc Huyết cô đáp lại:- Chúc mừng cô gia nhập tổ chức, từ nay trở đi chúng ta là người một nhà.Nói xong Dật Lam đưa tay về phía Ngọc Huyết ý muốn bắt tay, Ngọc Huyết cũng hiểu ý đưa bàn tay bé nhỏ lên bắt tay cùng Dật Lam.Cả hai nhìn nhau nở nụ cười Dật Lam lại nói tiếp:- Ta và ngươi có duyên, ngươi có muốn nhận ta làm sư phụ không?, tuy ta không có bất cứ kĩ năng giết người nào dạy cho ngươi, nhưng ta đây lại có một thân độc thuật có thể truyền dạy cho ngươi. Ngươi có nguyện ý không.Ngọc Huyết nghĩ ngợi một chút, cô lo lắng cho tương lai của mình phải một mình lăn lộn trong tổ chức mà cô thì chỉ có thể điều khiển cơ thể này quá lắm là 5 ngày mà Ngọc Nữ lại quá mắc non nớt, cô không yên tâm cho lắm. Nên nhận Dật Lam làm sư phụ là lựa chọn tốt nhất, khi cô không điều khiển cơ thể Ngọc Nữ vẫn sẽ an toàn.Trầm ngâm một hồi Ngọc Huyết liền quỳ xuống đất lạy 3 lạy rồi nói:- Đệ tử ra mắt sư phụ.Dật Lam gật đầu cười cười sự lạnh băng trong mắt cũng được thay thế bằng vẻ nhu hòa, Dật Lam nhìn Ngọc Huyết lại đáp:- Đời này của ta chỉ nhận có ba đệ tử, con là người đầu tiên, nên từ giờ trở đi con sẽ là đại đệ tử của Dật Lam ta, ai động tới con cũng sẽ động tới Dật Lam này.Nghe những lời này của Dật Lam, Ngọc Huyết lẫn Ngọc Nữ đều cảm thấy được một tia ấm áp, cái ấm áp này rất lâu rồi cả hai chưa được cảm nhận.Dật Lam cũng không phải người coi trọng lễ tiết cho nên lễ bái sư cũng không được chu đáo cho lắm.Nhưng không sau Ngọc Huyết và Ngọc Nữ hiểu tấm lòng Dật Lam là được rồi.Xong xuôi mọi việc Ngọc Huyết sánh vai cùng Dật Lam bước lên tàu, đi thẳng về lãnh địa trung tâm của tổ chức Ưng.Thời gian như nước chảy thoáng cái đã qua 5 năm ròng, trong 5 năm này Ngọc Huyết và Ngọc Nữ tiếp nhận các huấn luyện của tổ chức, nào là ẩn thân, ám sát, độc dược,luyện thân thủ...Nhưng trọng điểm mà Ngọc Huyết học là ám sát thường là học vào buổi tối, còn Ngọc Nữ thì tiếp nhận bác y của Dật Lam, thường thì sẽ học vào buổi sáng.Hôm nay tổ chức xảy ra một sự kiện đặc biệt, đó là mở ra một buổi khảo hạch cho các tân binh và cô cũng nằm trong số đó, nhiệm vụ của các tân binh là phải hoàn ám sát 1 người trong đêm nay, những người hoàn thành kịp nhiệm vụ giao phó sẽ được thưởng lớn.
Dật Lam đang đứng trước bờ biển phóng tầm mắt nhìn vào khu rừng. Đang lúc trầm ngâm thì phía xa xa cô thấy một thân ảnh màu đỏ, nói đúng hơn là bị máu nhuộm đỏ cả người thì đúng hơn.
Thân ảnh máu đỏ kia không ai khác là Ngọc Huyết, cô bước ra từ khu rừng như tu la bước ra từ địa ngục, cô chậm rãi bước tố chỗ đoàn người Dật Lam đang đứng, bước tới trước mắt Dật Lam,Ngọc Huyết nở nụ cười nói:
- Tôi đã chiến thắng!
Dật Lam cũng cười nhìn Ngọc Huyết cô đáp lại:
- Chúc mừng cô gia nhập tổ chức, từ nay trở đi chúng ta là người một nhà.
Nói xong Dật Lam đưa tay về phía Ngọc Huyết ý muốn bắt tay, Ngọc Huyết cũng hiểu ý đưa bàn tay bé nhỏ lên bắt tay cùng Dật Lam.
Cả hai nhìn nhau nở nụ cười Dật Lam lại nói tiếp:
- Ta và ngươi có duyên, ngươi có muốn nhận ta làm sư phụ không?, tuy ta không có bất cứ kĩ năng giết người nào dạy cho ngươi, nhưng ta đây lại có một thân độc thuật có thể truyền dạy cho ngươi. Ngươi có nguyện ý không.
Ngọc Huyết nghĩ ngợi một chút, cô lo lắng cho tương lai của mình phải một mình lăn lộn trong tổ chức mà cô thì chỉ có thể điều khiển cơ thể này quá lắm là 5 ngày mà Ngọc Nữ lại quá mắc non nớt, cô không yên tâm cho lắm. Nên nhận Dật Lam làm sư phụ là lựa chọn tốt nhất, khi cô không điều khiển cơ thể Ngọc Nữ vẫn sẽ an toàn.
Trầm ngâm một hồi Ngọc Huyết liền quỳ xuống đất lạy 3 lạy rồi nói:
- Đệ tử ra mắt sư phụ.
Dật Lam gật đầu cười cười sự lạnh băng trong mắt cũng được thay thế bằng vẻ nhu hòa, Dật Lam nhìn Ngọc Huyết lại đáp:
- Đời này của ta chỉ nhận có ba đệ tử, con là người đầu tiên, nên từ giờ trở đi con sẽ là đại đệ tử của Dật Lam ta, ai động tới con cũng sẽ động tới Dật Lam này.
Nghe những lời này của Dật Lam, Ngọc Huyết lẫn Ngọc Nữ đều cảm thấy được một tia ấm áp, cái ấm áp này rất lâu rồi cả hai chưa được cảm nhận.
Dật Lam cũng không phải người coi trọng lễ tiết cho nên lễ bái sư cũng không được chu đáo cho lắm.
Nhưng không sau Ngọc Huyết và Ngọc Nữ hiểu tấm lòng Dật Lam là được rồi.
Xong xuôi mọi việc Ngọc Huyết sánh vai cùng Dật Lam bước lên tàu, đi thẳng về lãnh địa trung tâm của tổ chức Ưng.
Thời gian như nước chảy thoáng cái đã qua 5 năm ròng, trong 5 năm này Ngọc Huyết và Ngọc Nữ tiếp nhận các huấn luyện của tổ chức, nào là ẩn thân, ám sát, độc dược,luyện thân thủ...
Nhưng trọng điểm mà Ngọc Huyết học là ám sát thường là học vào buổi tối, còn Ngọc Nữ thì tiếp nhận bác y của Dật Lam, thường thì sẽ học vào buổi sáng.
Hôm nay tổ chức xảy ra một sự kiện đặc biệt, đó là mở ra một buổi khảo hạch cho các tân binh và cô cũng nằm trong số đó, nhiệm vụ của các tân binh là phải hoàn ám sát 1 người trong đêm nay, những người hoàn thành kịp nhiệm vụ giao phó sẽ được thưởng lớn.
Điện Hạ, Ngài Thật Bá ĐạoTác giả: Tần MặcTruyện Ngôn Tình, Truyện Nữ Cường, Truyện SủngTháng 12 trời bắt đầu trở lạnh, đêm về nhà nhà đều quay quần bên lò sưởi. Bên ngoài lúc này những cơn gió đang gào thét, trời lạnh như cắt da, cắt thịt. Vậy mà lúc này ngoài trời lại có một thân ảnh của một cô bé chừng 12 tuổi, khuôn mặt gầy gò, thân hình ốm tong teo, khi nhìn vào cô bé người ta chỉ liên tưởng rằng chỉ một cơn gió cũng có thể thổi cô đi. Nhưng không thân ảnh gầy yếu ấy lại không bị gió rét thổi bay, mà cô gái bé nhỏ ấy lại kiên cường chống những cơn gió mạnh mùa đông. Thân ảnh bé nhỏ ấy cứ đi, cứ đi mãi cho tới khi cơ thể không chịu nỗi nữa cô ngã ra đương. Lúc này phía xa xa có một chiếc ngựa đang tiến tới chỗ Ngọc Nữ đang nằm, trong xe có một cậu bé chừng 10 tuổi nhưng trông rất chửng chạc, thân hình bé nhỏ nhưng ánh mắt thâm thúy, cương nghị. Lúc này cậu bé bước xuống xe và ẫm cô bé lên xe. Chiếc xe ngựa chạy từ từ mất hút. Ngọc Nữ lúc này trông có vẻ như đang hôn mê, nhưng không ý chí cô đang chiến đấu với chính cô và cũng là nhân cách mới được hình thành. Trong… Dật Lam đang đứng trước bờ biển phóng tầm mắt nhìn vào khu rừng. Đang lúc trầm ngâm thì phía xa xa cô thấy một thân ảnh màu đỏ, nói đúng hơn là bị máu nhuộm đỏ cả người thì đúng hơn.Thân ảnh máu đỏ kia không ai khác là Ngọc Huyết, cô bước ra từ khu rừng như tu la bước ra từ địa ngục, cô chậm rãi bước tố chỗ đoàn người Dật Lam đang đứng, bước tới trước mắt Dật Lam,Ngọc Huyết nở nụ cười nói:- Tôi đã chiến thắng!Dật Lam cũng cười nhìn Ngọc Huyết cô đáp lại:- Chúc mừng cô gia nhập tổ chức, từ nay trở đi chúng ta là người một nhà.Nói xong Dật Lam đưa tay về phía Ngọc Huyết ý muốn bắt tay, Ngọc Huyết cũng hiểu ý đưa bàn tay bé nhỏ lên bắt tay cùng Dật Lam.Cả hai nhìn nhau nở nụ cười Dật Lam lại nói tiếp:- Ta và ngươi có duyên, ngươi có muốn nhận ta làm sư phụ không?, tuy ta không có bất cứ kĩ năng giết người nào dạy cho ngươi, nhưng ta đây lại có một thân độc thuật có thể truyền dạy cho ngươi. Ngươi có nguyện ý không.Ngọc Huyết nghĩ ngợi một chút, cô lo lắng cho tương lai của mình phải một mình lăn lộn trong tổ chức mà cô thì chỉ có thể điều khiển cơ thể này quá lắm là 5 ngày mà Ngọc Nữ lại quá mắc non nớt, cô không yên tâm cho lắm. Nên nhận Dật Lam làm sư phụ là lựa chọn tốt nhất, khi cô không điều khiển cơ thể Ngọc Nữ vẫn sẽ an toàn.Trầm ngâm một hồi Ngọc Huyết liền quỳ xuống đất lạy 3 lạy rồi nói:- Đệ tử ra mắt sư phụ.Dật Lam gật đầu cười cười sự lạnh băng trong mắt cũng được thay thế bằng vẻ nhu hòa, Dật Lam nhìn Ngọc Huyết lại đáp:- Đời này của ta chỉ nhận có ba đệ tử, con là người đầu tiên, nên từ giờ trở đi con sẽ là đại đệ tử của Dật Lam ta, ai động tới con cũng sẽ động tới Dật Lam này.Nghe những lời này của Dật Lam, Ngọc Huyết lẫn Ngọc Nữ đều cảm thấy được một tia ấm áp, cái ấm áp này rất lâu rồi cả hai chưa được cảm nhận.Dật Lam cũng không phải người coi trọng lễ tiết cho nên lễ bái sư cũng không được chu đáo cho lắm.Nhưng không sau Ngọc Huyết và Ngọc Nữ hiểu tấm lòng Dật Lam là được rồi.Xong xuôi mọi việc Ngọc Huyết sánh vai cùng Dật Lam bước lên tàu, đi thẳng về lãnh địa trung tâm của tổ chức Ưng.Thời gian như nước chảy thoáng cái đã qua 5 năm ròng, trong 5 năm này Ngọc Huyết và Ngọc Nữ tiếp nhận các huấn luyện của tổ chức, nào là ẩn thân, ám sát, độc dược,luyện thân thủ...Nhưng trọng điểm mà Ngọc Huyết học là ám sát thường là học vào buổi tối, còn Ngọc Nữ thì tiếp nhận bác y của Dật Lam, thường thì sẽ học vào buổi sáng.Hôm nay tổ chức xảy ra một sự kiện đặc biệt, đó là mở ra một buổi khảo hạch cho các tân binh và cô cũng nằm trong số đó, nhiệm vụ của các tân binh là phải hoàn ám sát 1 người trong đêm nay, những người hoàn thành kịp nhiệm vụ giao phó sẽ được thưởng lớn.