Tác giả:

Tháng 12 trời bắt đầu trở lạnh, đêm về nhà nhà đều quay quần bên lò sưởi. Bên ngoài lúc này những cơn gió đang gào thét, trời lạnh như cắt da, cắt thịt. Vậy mà lúc này ngoài trời lại có một thân ảnh của một cô bé chừng 12 tuổi, khuôn mặt gầy gò, thân hình ốm tong teo, khi nhìn vào cô bé người ta chỉ liên tưởng rằng chỉ một cơn gió cũng có thể thổi cô đi. Nhưng không thân ảnh gầy yếu ấy lại không bị gió rét thổi bay, mà cô gái bé nhỏ ấy lại kiên cường chống những cơn gió mạnh mùa đông. Thân ảnh bé nhỏ ấy cứ đi, cứ đi mãi cho tới khi cơ thể không chịu nỗi nữa cô ngã ra đương. Lúc này phía xa xa có một chiếc ngựa đang tiến tới chỗ Ngọc Nữ đang nằm, trong xe có một cậu bé chừng 10 tuổi nhưng trông rất chửng chạc, thân hình bé nhỏ nhưng ánh mắt thâm thúy, cương nghị. Lúc này cậu bé bước xuống xe và ẫm cô bé lên xe. Chiếc xe ngựa chạy từ từ mất hút. Ngọc Nữ lúc này trông có vẻ như đang hôn mê, nhưng không ý chí cô đang chiến đấu với chính cô và cũng là nhân cách mới được hình thành. Trong…

Chương 22: Hứa Hẹn

Điện Hạ, Ngài Thật Bá ĐạoTác giả: Tần MặcTruyện Ngôn Tình, Truyện Nữ Cường, Truyện SủngTháng 12 trời bắt đầu trở lạnh, đêm về nhà nhà đều quay quần bên lò sưởi. Bên ngoài lúc này những cơn gió đang gào thét, trời lạnh như cắt da, cắt thịt. Vậy mà lúc này ngoài trời lại có một thân ảnh của một cô bé chừng 12 tuổi, khuôn mặt gầy gò, thân hình ốm tong teo, khi nhìn vào cô bé người ta chỉ liên tưởng rằng chỉ một cơn gió cũng có thể thổi cô đi. Nhưng không thân ảnh gầy yếu ấy lại không bị gió rét thổi bay, mà cô gái bé nhỏ ấy lại kiên cường chống những cơn gió mạnh mùa đông. Thân ảnh bé nhỏ ấy cứ đi, cứ đi mãi cho tới khi cơ thể không chịu nỗi nữa cô ngã ra đương. Lúc này phía xa xa có một chiếc ngựa đang tiến tới chỗ Ngọc Nữ đang nằm, trong xe có một cậu bé chừng 10 tuổi nhưng trông rất chửng chạc, thân hình bé nhỏ nhưng ánh mắt thâm thúy, cương nghị. Lúc này cậu bé bước xuống xe và ẫm cô bé lên xe. Chiếc xe ngựa chạy từ từ mất hút. Ngọc Nữ lúc này trông có vẻ như đang hôn mê, nhưng không ý chí cô đang chiến đấu với chính cô và cũng là nhân cách mới được hình thành. Trong… Trong đầu Mạc Vân Phi lúc này trống rỗng,mọi kế hoạch hắn chuẩn bị an bài cho cô nương truước mặt lúc này tan tành hết.Không không ngờ chỉ là tình một đêm thôi mà Mạc Vân Phi hắn lại sắp được làm cha,điều này khiến một con người tính tình vốn lạnh nhạt luôn bình tĩnh ở mọi tình huống bây giờ lại không biết xử lý ra sao.Ngọc Nữ nhìn dáng vẻ của tên nam nhân này có hơi buồn cười một chút, một giây trước còn lạnh nhạt ép tới nàng á khẩu, còn bây giờ thì, ahhaha cười chết bà đây mất.Ngọc Nữ nhìn tên nam nhân kia hồi lâu rồi lên tiếng châm chọc:- Sao huynh không chịu nhận đứa bé à?, đây là táp phẩm của huynh đấy.Mạc Vân Phi bắt đầu lúng túng, ấp a ấp úng nói:- Ta...ta...Cơn giận của Ngọc Nữ lúc này lại vơi đi, nhìn dáng vẻ và điệu bộ của tên thái tử gì đó trước mặt này thật sự rất đáng yêu nha.Có lẽ nàng sẽ ngĩ lại về việc cho tên này làm chồng của mình nha...Mạc Vân Phi ấp a ấp úng hồi lâu cuối cùng cũng nói được một câu hoàn chỉnh:- Cô nương cho tại hạ 3 ngày để suy nghĩ, 3 ngày sao tại hạ sẽ cho cô nương một câu trả lời thích đáng.Thấy tên Mạc Vân Phi cũng thành khẩn nên Ngọc Nữ quyết định đợi câu trả lời của hắn ta, cô đáp lại một cách hào sảng:- Được ta chờ tin của huynh.Nói xong, Ngọc Nữ xoay người vận khinh công nhảy lên nóc nhà đi mất.Mạc Vân Phi thấy cô nàng kia đi rồi thì thở dài một tiếng, lấy tay dai dai mi tâm.Hắn ngẩng người nhìn trăng, ánh mắt xa xăm như đang suy nghĩ điều gì đó, khuôn mặt của hắn dưới ánh trăng hiện lên từng góc cạnh sắc nét như được người ta mài dũa tỉ mĩ, nhìn dưới góc độ nào nào đó, dung mạo của Mạc Vân Phi còn đẹp hơn nữ nhân vài phần.Sau khi về tới tổ chức Ngọc Nữ cũng ngẩn ngơ nằm trên giường, cô hỏi Ngọc Huyết:- Tỷ tỷ à, tỷ xem hắn có chịu nhận đứa bé trong bụng muội là con hay không.Ngọc Huyết trong thức hải cũng trầm ngâm không chắc, nhưng muôn an ủi Ngọc Nữ nên cô đáp:- Chắc chắn rồi, nếu hắn không chịu nhận ta sẽ giết hắn, cho hắn chết không toàn thây.Ngọc Nữ lại yên lặng cô hồi tưởng lại quãng thời gian cô sống hạnh phúc cùng cha nuôi, cô dự định sau khi trả thù xong thì sẽ mai danh ẩn tích, rời khỏi tổ chức, tìm một người chồng để nương tựa,sinh con rồi sống một cuộc sống an an bình bình tới hết đời.Nhưng chớ trêu thay người tính không bằng trời tính, mọi dự định của cô bây giờ đều mất hết a, bây giờ cô không biết vận mệnh cuộc đời mình sẽ đi về đâu a

Trong đầu Mạc Vân Phi lúc này trống rỗng,mọi kế hoạch hắn chuẩn bị an bài cho cô nương truước mặt lúc này tan tành hết.Không không ngờ chỉ là tình một đêm thôi mà Mạc Vân Phi hắn lại sắp được làm cha,điều này khiến một con người tính tình vốn lạnh nhạt luôn bình tĩnh ở mọi tình huống bây giờ lại không biết xử lý ra sao.

Ngọc Nữ nhìn dáng vẻ của tên nam nhân này có hơi buồn cười một chút, một giây trước còn lạnh nhạt ép tới nàng á khẩu, còn bây giờ thì, ahhaha cười chết bà đây mất.

Ngọc Nữ nhìn tên nam nhân kia hồi lâu rồi lên tiếng châm chọc:

- Sao huynh không chịu nhận đứa bé à?, đây là táp phẩm của huynh đấy.

Mạc Vân Phi bắt đầu lúng túng, ấp a ấp úng nói:

- Ta...ta...

Cơn giận của Ngọc Nữ lúc này lại vơi đi, nhìn dáng vẻ và điệu bộ của tên thái tử gì đó trước mặt này thật sự rất đáng yêu nha.Có lẽ nàng sẽ ngĩ lại về việc cho tên này làm chồng của mình nha...

Mạc Vân Phi ấp a ấp úng hồi lâu cuối cùng cũng nói được một câu hoàn chỉnh:

- Cô nương cho tại hạ 3 ngày để suy nghĩ, 3 ngày sao tại hạ sẽ cho cô nương một câu trả lời thích đáng.

Thấy tên Mạc Vân Phi cũng thành khẩn nên Ngọc Nữ quyết định đợi câu trả lời của hắn ta, cô đáp lại một cách hào sảng:

- Được ta chờ tin của huynh.

Nói xong, Ngọc Nữ xoay người vận khinh công nhảy lên nóc nhà đi mất.

Mạc Vân Phi thấy cô nàng kia đi rồi thì thở dài một tiếng, lấy tay dai dai mi tâm.Hắn ngẩng người nhìn trăng, ánh mắt xa xăm như đang suy nghĩ điều gì đó, khuôn mặt của hắn dưới ánh trăng hiện lên từng góc cạnh sắc nét như được người ta mài dũa tỉ mĩ, nhìn dưới góc độ nào nào đó, dung mạo của Mạc Vân Phi còn đẹp hơn nữ nhân vài phần.

Sau khi về tới tổ chức Ngọc Nữ cũng ngẩn ngơ nằm trên giường, cô hỏi Ngọc Huyết:

- Tỷ tỷ à, tỷ xem hắn có chịu nhận đứa bé trong bụng muội là con hay không.

Ngọc Huyết trong thức hải cũng trầm ngâm không chắc, nhưng muôn an ủi Ngọc Nữ nên cô đáp:

- Chắc chắn rồi, nếu hắn không chịu nhận ta sẽ giết hắn, cho hắn chết không toàn thây.

Ngọc Nữ lại yên lặng cô hồi tưởng lại quãng thời gian cô sống hạnh phúc cùng cha nuôi, cô dự định sau khi trả thù xong thì sẽ mai danh ẩn tích, rời khỏi tổ chức, tìm một người chồng để nương tựa,sinh con rồi sống một cuộc sống an an bình bình tới hết đời.

Nhưng chớ trêu thay người tính không bằng trời tính, mọi dự định của cô bây giờ đều mất hết a, bây giờ cô không biết vận mệnh cuộc đời mình sẽ đi về đâu a

Điện Hạ, Ngài Thật Bá ĐạoTác giả: Tần MặcTruyện Ngôn Tình, Truyện Nữ Cường, Truyện SủngTháng 12 trời bắt đầu trở lạnh, đêm về nhà nhà đều quay quần bên lò sưởi. Bên ngoài lúc này những cơn gió đang gào thét, trời lạnh như cắt da, cắt thịt. Vậy mà lúc này ngoài trời lại có một thân ảnh của một cô bé chừng 12 tuổi, khuôn mặt gầy gò, thân hình ốm tong teo, khi nhìn vào cô bé người ta chỉ liên tưởng rằng chỉ một cơn gió cũng có thể thổi cô đi. Nhưng không thân ảnh gầy yếu ấy lại không bị gió rét thổi bay, mà cô gái bé nhỏ ấy lại kiên cường chống những cơn gió mạnh mùa đông. Thân ảnh bé nhỏ ấy cứ đi, cứ đi mãi cho tới khi cơ thể không chịu nỗi nữa cô ngã ra đương. Lúc này phía xa xa có một chiếc ngựa đang tiến tới chỗ Ngọc Nữ đang nằm, trong xe có một cậu bé chừng 10 tuổi nhưng trông rất chửng chạc, thân hình bé nhỏ nhưng ánh mắt thâm thúy, cương nghị. Lúc này cậu bé bước xuống xe và ẫm cô bé lên xe. Chiếc xe ngựa chạy từ từ mất hút. Ngọc Nữ lúc này trông có vẻ như đang hôn mê, nhưng không ý chí cô đang chiến đấu với chính cô và cũng là nhân cách mới được hình thành. Trong… Trong đầu Mạc Vân Phi lúc này trống rỗng,mọi kế hoạch hắn chuẩn bị an bài cho cô nương truước mặt lúc này tan tành hết.Không không ngờ chỉ là tình một đêm thôi mà Mạc Vân Phi hắn lại sắp được làm cha,điều này khiến một con người tính tình vốn lạnh nhạt luôn bình tĩnh ở mọi tình huống bây giờ lại không biết xử lý ra sao.Ngọc Nữ nhìn dáng vẻ của tên nam nhân này có hơi buồn cười một chút, một giây trước còn lạnh nhạt ép tới nàng á khẩu, còn bây giờ thì, ahhaha cười chết bà đây mất.Ngọc Nữ nhìn tên nam nhân kia hồi lâu rồi lên tiếng châm chọc:- Sao huynh không chịu nhận đứa bé à?, đây là táp phẩm của huynh đấy.Mạc Vân Phi bắt đầu lúng túng, ấp a ấp úng nói:- Ta...ta...Cơn giận của Ngọc Nữ lúc này lại vơi đi, nhìn dáng vẻ và điệu bộ của tên thái tử gì đó trước mặt này thật sự rất đáng yêu nha.Có lẽ nàng sẽ ngĩ lại về việc cho tên này làm chồng của mình nha...Mạc Vân Phi ấp a ấp úng hồi lâu cuối cùng cũng nói được một câu hoàn chỉnh:- Cô nương cho tại hạ 3 ngày để suy nghĩ, 3 ngày sao tại hạ sẽ cho cô nương một câu trả lời thích đáng.Thấy tên Mạc Vân Phi cũng thành khẩn nên Ngọc Nữ quyết định đợi câu trả lời của hắn ta, cô đáp lại một cách hào sảng:- Được ta chờ tin của huynh.Nói xong, Ngọc Nữ xoay người vận khinh công nhảy lên nóc nhà đi mất.Mạc Vân Phi thấy cô nàng kia đi rồi thì thở dài một tiếng, lấy tay dai dai mi tâm.Hắn ngẩng người nhìn trăng, ánh mắt xa xăm như đang suy nghĩ điều gì đó, khuôn mặt của hắn dưới ánh trăng hiện lên từng góc cạnh sắc nét như được người ta mài dũa tỉ mĩ, nhìn dưới góc độ nào nào đó, dung mạo của Mạc Vân Phi còn đẹp hơn nữ nhân vài phần.Sau khi về tới tổ chức Ngọc Nữ cũng ngẩn ngơ nằm trên giường, cô hỏi Ngọc Huyết:- Tỷ tỷ à, tỷ xem hắn có chịu nhận đứa bé trong bụng muội là con hay không.Ngọc Huyết trong thức hải cũng trầm ngâm không chắc, nhưng muôn an ủi Ngọc Nữ nên cô đáp:- Chắc chắn rồi, nếu hắn không chịu nhận ta sẽ giết hắn, cho hắn chết không toàn thây.Ngọc Nữ lại yên lặng cô hồi tưởng lại quãng thời gian cô sống hạnh phúc cùng cha nuôi, cô dự định sau khi trả thù xong thì sẽ mai danh ẩn tích, rời khỏi tổ chức, tìm một người chồng để nương tựa,sinh con rồi sống một cuộc sống an an bình bình tới hết đời.Nhưng chớ trêu thay người tính không bằng trời tính, mọi dự định của cô bây giờ đều mất hết a, bây giờ cô không biết vận mệnh cuộc đời mình sẽ đi về đâu a

Chương 22: Hứa Hẹn