Tháng 12 trời bắt đầu trở lạnh, đêm về nhà nhà đều quay quần bên lò sưởi. Bên ngoài lúc này những cơn gió đang gào thét, trời lạnh như cắt da, cắt thịt. Vậy mà lúc này ngoài trời lại có một thân ảnh của một cô bé chừng 12 tuổi, khuôn mặt gầy gò, thân hình ốm tong teo, khi nhìn vào cô bé người ta chỉ liên tưởng rằng chỉ một cơn gió cũng có thể thổi cô đi. Nhưng không thân ảnh gầy yếu ấy lại không bị gió rét thổi bay, mà cô gái bé nhỏ ấy lại kiên cường chống những cơn gió mạnh mùa đông. Thân ảnh bé nhỏ ấy cứ đi, cứ đi mãi cho tới khi cơ thể không chịu nỗi nữa cô ngã ra đương. Lúc này phía xa xa có một chiếc ngựa đang tiến tới chỗ Ngọc Nữ đang nằm, trong xe có một cậu bé chừng 10 tuổi nhưng trông rất chửng chạc, thân hình bé nhỏ nhưng ánh mắt thâm thúy, cương nghị. Lúc này cậu bé bước xuống xe và ẫm cô bé lên xe. Chiếc xe ngựa chạy từ từ mất hút. Ngọc Nữ lúc này trông có vẻ như đang hôn mê, nhưng không ý chí cô đang chiến đấu với chính cô và cũng là nhân cách mới được hình thành. Trong…
Chương 21: Nói ra
Điện Hạ, Ngài Thật Bá ĐạoTác giả: Tần MặcTruyện Ngôn Tình, Truyện Nữ Cường, Truyện SủngTháng 12 trời bắt đầu trở lạnh, đêm về nhà nhà đều quay quần bên lò sưởi. Bên ngoài lúc này những cơn gió đang gào thét, trời lạnh như cắt da, cắt thịt. Vậy mà lúc này ngoài trời lại có một thân ảnh của một cô bé chừng 12 tuổi, khuôn mặt gầy gò, thân hình ốm tong teo, khi nhìn vào cô bé người ta chỉ liên tưởng rằng chỉ một cơn gió cũng có thể thổi cô đi. Nhưng không thân ảnh gầy yếu ấy lại không bị gió rét thổi bay, mà cô gái bé nhỏ ấy lại kiên cường chống những cơn gió mạnh mùa đông. Thân ảnh bé nhỏ ấy cứ đi, cứ đi mãi cho tới khi cơ thể không chịu nỗi nữa cô ngã ra đương. Lúc này phía xa xa có một chiếc ngựa đang tiến tới chỗ Ngọc Nữ đang nằm, trong xe có một cậu bé chừng 10 tuổi nhưng trông rất chửng chạc, thân hình bé nhỏ nhưng ánh mắt thâm thúy, cương nghị. Lúc này cậu bé bước xuống xe và ẫm cô bé lên xe. Chiếc xe ngựa chạy từ từ mất hút. Ngọc Nữ lúc này trông có vẻ như đang hôn mê, nhưng không ý chí cô đang chiến đấu với chính cô và cũng là nhân cách mới được hình thành. Trong… Nói rồi Ngọc Nữ nhào vào người Mạc Vân Phi đánh hắn túi bụi,nào là lên gối, xuống trỏ, đánh vô cùng tàn bạo nhưng Mạc Vân Phi vẫn để cho nàng đánh mà không nói một câu gì.Lúc này Mạc Vân Phi đang chột dạ, thật ra đêm đó hắn c**ng b** nàng hắn thấy vô cùng áy náy, đêm ngày đều suy nghĩ tới việc này.Thậm chí hắn còn ở lì trong phủ một tháng để đợi nàng tìm tới cửa báo thù,nhưng đã ba tháng trôi qua nàng vẫn chưa đi tìm hắn, hắn tưởng rằng việc này đã qua rồi chứ, không ngờ hôm nay cô gái này lại nửa đêm đột nhập vào phòng hắn.Đánh Mạc Vân Phi một trận tơi bời, cơn tức giận của Ngọc Nữ cũng vơi đi không ích.Cô nhìn hắn rồi nói bằng giọng khinh khỉnh:- Hừ! Ngươi còn gì để nói không!Mạc Vân Phi trầm ngâm một hồi vẫn không biết nên nói cái cái gì, không lẽ hắn nói “Ta sẽ bồi thường cho nàng”, dựa vào tính khí nảy giờ của cô nàng này thì chắc sẽ liều mạng với hắn quá.Mạc Vân Phi bắt đầu ấp úng:- Ta...ta...xin...Mạc Vân Phi chưa nói hết câu, Ngọc Nữ đã chen vào hét vào mặt hắn:- Ta ta cái gì, ngươi đừng có nói là sẽ bồi thuường cho bà đây nhé,bà đây không thèm.Mạc Vân Phi đỏ mặt khi bị người ta nói trúng tim đen.Hắn lúng túng không biết phải giải quyết việc này ra sao nên hắn mới hỏi nàng:- Vậy cô nương muốn gì? đánh cũng đánh rồi, chửi cũng chửi rồi,cô nương lại không muốn nhận bồi thường thì bây giờ cô muốn tại hạ phải làm gì?Cơn giận của ngọc Nữ vốn đã nguôi bây giờ lại bị tên nam nhân trước mặt này chọc tức điên lên, hắn đã chiếm đoạt đời con gái của cô rồi không nói, không lẽ bây giờ còn không chịu nhận trách nhiệm. Tên này giả ngốc hay ngốc thật, xét cho cùng tuy cô là sát thủ máu lạnh vô tình nhưng cô cũng là con gái mà, không lẽ hắn muốn cô phải nói toẹt ra mới vừa lòng.Ngọc Nữ đỏ bừng mặt vì giận cô lúng túng không biết bây giờ nên nói cái gì cho phải, như tên nam nhân kia nói đánh cũng đánh rồi chửi cũng chửi rồi, bây giờ cô biết làm sao đây.Ngọc Nữ vốn dĩ đến đây để trả đũa nhưng không ngờ lại bị tên nam nhân kia nói cho á khẩu, nàng vốn có lý nnhuwng tình hình bây giờ nàng lại đuối lý.Suy nghĩ hồi lâu Ngọc Nữ quyết định nói cho hắn biết là cô có mang thai,cô không muốn đứa bé này sinh ra mà không có cha.Nén giận cô nhìn tên nam nhân trước mặt khẽ nói:- Ta có thai, đứa con này huynh có nhận hay là không.Mạc Vân Phi vốn đang đợi câu trả lời của nàng thì đột nhiên nàng lại nói tới chuyện này làm hắn sửng sốt. Hắn nhìn nàng băng con mắt chữ A và cái mồm chữ O có vẻ như là bị sốc không thể tin được.
Nói rồi Ngọc Nữ nhào vào người Mạc Vân Phi đánh hắn túi bụi,nào là lên gối, xuống trỏ, đánh vô cùng tàn bạo nhưng Mạc Vân Phi vẫn để cho nàng đánh mà không nói một câu gì.
Lúc này Mạc Vân Phi đang chột dạ, thật ra đêm đó hắn c**ng b** nàng hắn thấy vô cùng áy náy, đêm ngày đều suy nghĩ tới việc này.Thậm chí hắn còn ở lì trong phủ một tháng để đợi nàng tìm tới cửa báo thù,nhưng đã ba tháng trôi qua nàng vẫn chưa đi tìm hắn, hắn tưởng rằng việc này đã qua rồi chứ, không ngờ hôm nay cô gái này lại nửa đêm đột nhập vào phòng hắn.
Đánh Mạc Vân Phi một trận tơi bời, cơn tức giận của Ngọc Nữ cũng vơi đi không ích.Cô nhìn hắn rồi nói bằng giọng khinh khỉnh:
- Hừ! Ngươi còn gì để nói không!
Mạc Vân Phi trầm ngâm một hồi vẫn không biết nên nói cái cái gì, không lẽ hắn nói “Ta sẽ bồi thường cho nàng”, dựa vào tính khí nảy giờ của cô nàng này thì chắc sẽ liều mạng với hắn quá.Mạc Vân Phi bắt đầu ấp úng:
- Ta...ta...xin...
Mạc Vân Phi chưa nói hết câu, Ngọc Nữ đã chen vào hét vào mặt hắn:
- Ta ta cái gì, ngươi đừng có nói là sẽ bồi thuường cho bà đây nhé,bà đây không thèm.
Mạc Vân Phi đỏ mặt khi bị người ta nói trúng tim đen.Hắn lúng túng không biết phải giải quyết việc này ra sao nên hắn mới hỏi nàng:
- Vậy cô nương muốn gì? đánh cũng đánh rồi, chửi cũng chửi rồi,cô nương lại không muốn nhận bồi thường thì bây giờ cô muốn tại hạ phải làm gì?
Cơn giận của ngọc Nữ vốn đã nguôi bây giờ lại bị tên nam nhân trước mặt này chọc tức điên lên, hắn đã chiếm đoạt đời con gái của cô rồi không nói, không lẽ bây giờ còn không chịu nhận trách nhiệm. Tên này giả ngốc hay ngốc thật, xét cho cùng tuy cô là sát thủ máu lạnh vô tình nhưng cô cũng là con gái mà, không lẽ hắn muốn cô phải nói toẹt ra mới vừa lòng.
Ngọc Nữ đỏ bừng mặt vì giận cô lúng túng không biết bây giờ nên nói cái gì cho phải, như tên nam nhân kia nói đánh cũng đánh rồi chửi cũng chửi rồi, bây giờ cô biết làm sao đây.
Ngọc Nữ vốn dĩ đến đây để trả đũa nhưng không ngờ lại bị tên nam nhân kia nói cho á khẩu, nàng vốn có lý nnhuwng tình hình bây giờ nàng lại đuối lý.
Suy nghĩ hồi lâu Ngọc Nữ quyết định nói cho hắn biết là cô có mang thai,cô không muốn đứa bé này sinh ra mà không có cha.
Nén giận cô nhìn tên nam nhân trước mặt khẽ nói:
- Ta có thai, đứa con này huynh có nhận hay là không.
Mạc Vân Phi vốn đang đợi câu trả lời của nàng thì đột nhiên nàng lại nói tới chuyện này làm hắn sửng sốt. Hắn nhìn nàng băng con mắt chữ A và cái mồm chữ O có vẻ như là bị sốc không thể tin được.
Điện Hạ, Ngài Thật Bá ĐạoTác giả: Tần MặcTruyện Ngôn Tình, Truyện Nữ Cường, Truyện SủngTháng 12 trời bắt đầu trở lạnh, đêm về nhà nhà đều quay quần bên lò sưởi. Bên ngoài lúc này những cơn gió đang gào thét, trời lạnh như cắt da, cắt thịt. Vậy mà lúc này ngoài trời lại có một thân ảnh của một cô bé chừng 12 tuổi, khuôn mặt gầy gò, thân hình ốm tong teo, khi nhìn vào cô bé người ta chỉ liên tưởng rằng chỉ một cơn gió cũng có thể thổi cô đi. Nhưng không thân ảnh gầy yếu ấy lại không bị gió rét thổi bay, mà cô gái bé nhỏ ấy lại kiên cường chống những cơn gió mạnh mùa đông. Thân ảnh bé nhỏ ấy cứ đi, cứ đi mãi cho tới khi cơ thể không chịu nỗi nữa cô ngã ra đương. Lúc này phía xa xa có một chiếc ngựa đang tiến tới chỗ Ngọc Nữ đang nằm, trong xe có một cậu bé chừng 10 tuổi nhưng trông rất chửng chạc, thân hình bé nhỏ nhưng ánh mắt thâm thúy, cương nghị. Lúc này cậu bé bước xuống xe và ẫm cô bé lên xe. Chiếc xe ngựa chạy từ từ mất hút. Ngọc Nữ lúc này trông có vẻ như đang hôn mê, nhưng không ý chí cô đang chiến đấu với chính cô và cũng là nhân cách mới được hình thành. Trong… Nói rồi Ngọc Nữ nhào vào người Mạc Vân Phi đánh hắn túi bụi,nào là lên gối, xuống trỏ, đánh vô cùng tàn bạo nhưng Mạc Vân Phi vẫn để cho nàng đánh mà không nói một câu gì.Lúc này Mạc Vân Phi đang chột dạ, thật ra đêm đó hắn c**ng b** nàng hắn thấy vô cùng áy náy, đêm ngày đều suy nghĩ tới việc này.Thậm chí hắn còn ở lì trong phủ một tháng để đợi nàng tìm tới cửa báo thù,nhưng đã ba tháng trôi qua nàng vẫn chưa đi tìm hắn, hắn tưởng rằng việc này đã qua rồi chứ, không ngờ hôm nay cô gái này lại nửa đêm đột nhập vào phòng hắn.Đánh Mạc Vân Phi một trận tơi bời, cơn tức giận của Ngọc Nữ cũng vơi đi không ích.Cô nhìn hắn rồi nói bằng giọng khinh khỉnh:- Hừ! Ngươi còn gì để nói không!Mạc Vân Phi trầm ngâm một hồi vẫn không biết nên nói cái cái gì, không lẽ hắn nói “Ta sẽ bồi thường cho nàng”, dựa vào tính khí nảy giờ của cô nàng này thì chắc sẽ liều mạng với hắn quá.Mạc Vân Phi bắt đầu ấp úng:- Ta...ta...xin...Mạc Vân Phi chưa nói hết câu, Ngọc Nữ đã chen vào hét vào mặt hắn:- Ta ta cái gì, ngươi đừng có nói là sẽ bồi thuường cho bà đây nhé,bà đây không thèm.Mạc Vân Phi đỏ mặt khi bị người ta nói trúng tim đen.Hắn lúng túng không biết phải giải quyết việc này ra sao nên hắn mới hỏi nàng:- Vậy cô nương muốn gì? đánh cũng đánh rồi, chửi cũng chửi rồi,cô nương lại không muốn nhận bồi thường thì bây giờ cô muốn tại hạ phải làm gì?Cơn giận của ngọc Nữ vốn đã nguôi bây giờ lại bị tên nam nhân trước mặt này chọc tức điên lên, hắn đã chiếm đoạt đời con gái của cô rồi không nói, không lẽ bây giờ còn không chịu nhận trách nhiệm. Tên này giả ngốc hay ngốc thật, xét cho cùng tuy cô là sát thủ máu lạnh vô tình nhưng cô cũng là con gái mà, không lẽ hắn muốn cô phải nói toẹt ra mới vừa lòng.Ngọc Nữ đỏ bừng mặt vì giận cô lúng túng không biết bây giờ nên nói cái gì cho phải, như tên nam nhân kia nói đánh cũng đánh rồi chửi cũng chửi rồi, bây giờ cô biết làm sao đây.Ngọc Nữ vốn dĩ đến đây để trả đũa nhưng không ngờ lại bị tên nam nhân kia nói cho á khẩu, nàng vốn có lý nnhuwng tình hình bây giờ nàng lại đuối lý.Suy nghĩ hồi lâu Ngọc Nữ quyết định nói cho hắn biết là cô có mang thai,cô không muốn đứa bé này sinh ra mà không có cha.Nén giận cô nhìn tên nam nhân trước mặt khẽ nói:- Ta có thai, đứa con này huynh có nhận hay là không.Mạc Vân Phi vốn đang đợi câu trả lời của nàng thì đột nhiên nàng lại nói tới chuyện này làm hắn sửng sốt. Hắn nhìn nàng băng con mắt chữ A và cái mồm chữ O có vẻ như là bị sốc không thể tin được.