Tác giả:

Tháng 12 trời bắt đầu trở lạnh, đêm về nhà nhà đều quay quần bên lò sưởi. Bên ngoài lúc này những cơn gió đang gào thét, trời lạnh như cắt da, cắt thịt. Vậy mà lúc này ngoài trời lại có một thân ảnh của một cô bé chừng 12 tuổi, khuôn mặt gầy gò, thân hình ốm tong teo, khi nhìn vào cô bé người ta chỉ liên tưởng rằng chỉ một cơn gió cũng có thể thổi cô đi. Nhưng không thân ảnh gầy yếu ấy lại không bị gió rét thổi bay, mà cô gái bé nhỏ ấy lại kiên cường chống những cơn gió mạnh mùa đông. Thân ảnh bé nhỏ ấy cứ đi, cứ đi mãi cho tới khi cơ thể không chịu nỗi nữa cô ngã ra đương. Lúc này phía xa xa có một chiếc ngựa đang tiến tới chỗ Ngọc Nữ đang nằm, trong xe có một cậu bé chừng 10 tuổi nhưng trông rất chửng chạc, thân hình bé nhỏ nhưng ánh mắt thâm thúy, cương nghị. Lúc này cậu bé bước xuống xe và ẫm cô bé lên xe. Chiếc xe ngựa chạy từ từ mất hút. Ngọc Nữ lúc này trông có vẻ như đang hôn mê, nhưng không ý chí cô đang chiến đấu với chính cô và cũng là nhân cách mới được hình thành. Trong…

Chương 24: Câu Trả Lời

Điện Hạ, Ngài Thật Bá ĐạoTác giả: Tần MặcTruyện Ngôn Tình, Truyện Nữ Cường, Truyện SủngTháng 12 trời bắt đầu trở lạnh, đêm về nhà nhà đều quay quần bên lò sưởi. Bên ngoài lúc này những cơn gió đang gào thét, trời lạnh như cắt da, cắt thịt. Vậy mà lúc này ngoài trời lại có một thân ảnh của một cô bé chừng 12 tuổi, khuôn mặt gầy gò, thân hình ốm tong teo, khi nhìn vào cô bé người ta chỉ liên tưởng rằng chỉ một cơn gió cũng có thể thổi cô đi. Nhưng không thân ảnh gầy yếu ấy lại không bị gió rét thổi bay, mà cô gái bé nhỏ ấy lại kiên cường chống những cơn gió mạnh mùa đông. Thân ảnh bé nhỏ ấy cứ đi, cứ đi mãi cho tới khi cơ thể không chịu nỗi nữa cô ngã ra đương. Lúc này phía xa xa có một chiếc ngựa đang tiến tới chỗ Ngọc Nữ đang nằm, trong xe có một cậu bé chừng 10 tuổi nhưng trông rất chửng chạc, thân hình bé nhỏ nhưng ánh mắt thâm thúy, cương nghị. Lúc này cậu bé bước xuống xe và ẫm cô bé lên xe. Chiếc xe ngựa chạy từ từ mất hút. Ngọc Nữ lúc này trông có vẻ như đang hôn mê, nhưng không ý chí cô đang chiến đấu với chính cô và cũng là nhân cách mới được hình thành. Trong… Chớp mắt một cái ba ngày đã trôi qua,hôm nay sẽ là ngày mà Mạc Vân Phi cho Ngọc Nữ một câu tả lời thõa đáng.Ngọc Nữ chờ tới trời tối, một mình đi vào phủ thái tử, theo con đường cũ nàng bước vào phòng của Mạc Vân Phi.Vừa vào phòng Ngọc Nữ đã thấy Mạc Vân Phi đang ngôi bên cửa sổ ngắm trăng, ánh trăng chiếu vào khuôn mặt đẹp như khắc của hắn làm tôn lên khí chất cao quý thoát tục của hắn.Hôm nay Mạc Vân Phi mặc một bộ bạch y càng làm cho người ta cảm nhận được sự trong sáng, thuần khiết của hắn, có thể bấy giờ nhìn hắn mà liên tưởng tới thần tiên trên trời.Nghe tiếng mở cửa, Mạc Vân Phi xoay người nhìn Ngọc Nữ, hắn cất tiếng nói:- Mời cô nương vào, cùng uống với tại hạ một chung trà nào.Ngọc Nữ nhìn hắn trên mặt đầy vẻ cổ quái, cô bước vào phòng ngồi xuống chiếc ghế đối diện Mạc Vân Phi. Mùi trà nhàn nhạt phảng phất bay vào mũi cô, hương trà thanh khiết thơm lưùng khiến tâm trạng Ngọc Nữ thoải mái, cô cầm chung trà lên đưa lên môi uống.Trà vừa vào miệng cái cảm giác sảng khoái lan ra khắp người cô, cô đặt chung trà xuống rồi sảng khoái nói:- Trà Ngon!!Mạc Vân Phi nhàn nhạt nhìn cô, ánh mắt không chứa lấy một chút tình cảm hay cảm xúc nào, cứ trong veo như một hồ nước tĩnh lặng vậy,hắn đáp:- Đây là trà được tiến cống từ Vân Hải, nếu cô nương thích ta có thể tặng cô nương.Ngọc Nữ nhìn hắn không trả lời. Như hiểu ý cô, Mạc Vân Phi lại nói tiếp:- Làm vương phi của ta thế nào có được hay không, mọi vinh hoa phú quý trên đời đều cho cô, cô chỉ cần an an ổn ổn sống qua ngày.Ngọc Nữ liếc hắn một cái rồi nói bằng giọng hơi tức giận:- Ngươi nghĩ ta có đáp ứng không?Thấy thái độ của Ngọc Nữ đều nằm trong dự tính, hắn biết với tính cách của cô nàng nay thì sẽ không chịu an phận làm vương phi của hắn nên hắn đã tính xong hết mọi việc, hắn lại cất tiếng nhàn nhạt:- Thế cô muốn thế nào.Ngọc Nữ bần thần một lúc rồi trả lời:- Tôi muốn anh chịu trách nhiệm với đứa bé, tôi là một sát thủ, kẻ thù đầy rẫy, tôi không muốn tôi sẽ làm liên lụy đến con tôi, anh sẽ phải đảm bảo an toàn cho đứa nhỏ và nuôi dạy nó, khi nó lớn lên, nó có coi tôi là mẹ hay không cũng được, tôi cũng sẽ cố gắng hoàn thành nhiệm vụ làm mẹ của mình, anh hiểu ý tôi không?Mạc Vân Phi ngẩn ra một lúc, hắn không ngờ Ngọc Nữ lại đưa ra điều kiện này.

Chớp mắt một cái ba ngày đã trôi qua,hôm nay sẽ là ngày mà Mạc Vân Phi cho Ngọc Nữ một câu tả lời thõa đáng.

Ngọc Nữ chờ tới trời tối, một mình đi vào phủ thái tử, theo con đường cũ nàng bước vào phòng của Mạc Vân Phi.

Vừa vào phòng Ngọc Nữ đã thấy Mạc Vân Phi đang ngôi bên cửa sổ ngắm trăng, ánh trăng chiếu vào khuôn mặt đẹp như khắc của hắn làm tôn lên khí chất cao quý thoát tục của hắn.Hôm nay Mạc Vân Phi mặc một bộ bạch y càng làm cho người ta cảm nhận được sự trong sáng, thuần khiết của hắn, có thể bấy giờ nhìn hắn mà liên tưởng tới thần tiên trên trời.

Nghe tiếng mở cửa, Mạc Vân Phi xoay người nhìn Ngọc Nữ, hắn cất tiếng nói:

- Mời cô nương vào, cùng uống với tại hạ một chung trà nào.

Ngọc Nữ nhìn hắn trên mặt đầy vẻ cổ quái, cô bước vào phòng ngồi xuống chiếc ghế đối diện Mạc Vân Phi. Mùi trà nhàn nhạt phảng phất bay vào mũi cô, hương trà thanh khiết thơm lưùng khiến tâm trạng Ngọc Nữ thoải mái, cô cầm chung trà lên đưa lên môi uống.Trà vừa vào miệng cái cảm giác sảng khoái lan ra khắp người cô, cô đặt chung trà xuống rồi sảng khoái nói:

- Trà Ngon!!

Mạc Vân Phi nhàn nhạt nhìn cô, ánh mắt không chứa lấy một chút tình cảm hay cảm xúc nào, cứ trong veo như một hồ nước tĩnh lặng vậy,hắn đáp:

- Đây là trà được tiến cống từ Vân Hải, nếu cô nương thích ta có thể tặng cô nương.

Ngọc Nữ nhìn hắn không trả lời. Như hiểu ý cô, Mạc Vân Phi lại nói tiếp:

- Làm vương phi của ta thế nào có được hay không, mọi vinh hoa phú quý trên đời đều cho cô, cô chỉ cần an an ổn ổn sống qua ngày.

Ngọc Nữ liếc hắn một cái rồi nói bằng giọng hơi tức giận:

- Ngươi nghĩ ta có đáp ứng không?

Thấy thái độ của Ngọc Nữ đều nằm trong dự tính, hắn biết với tính cách của cô nàng nay thì sẽ không chịu an phận làm vương phi của hắn nên hắn đã tính xong hết mọi việc, hắn lại cất tiếng nhàn nhạt:

- Thế cô muốn thế nào.

Ngọc Nữ bần thần một lúc rồi trả lời:

- Tôi muốn anh chịu trách nhiệm với đứa bé, tôi là một sát thủ, kẻ thù đầy rẫy, tôi không muốn tôi sẽ làm liên lụy đến con tôi, anh sẽ phải đảm bảo an toàn cho đứa nhỏ và nuôi dạy nó, khi nó lớn lên, nó có coi tôi là mẹ hay không cũng được, tôi cũng sẽ cố gắng hoàn thành nhiệm vụ làm mẹ của mình, anh hiểu ý tôi không?

Mạc Vân Phi ngẩn ra một lúc, hắn không ngờ Ngọc Nữ lại đưa ra điều kiện này.

Điện Hạ, Ngài Thật Bá ĐạoTác giả: Tần MặcTruyện Ngôn Tình, Truyện Nữ Cường, Truyện SủngTháng 12 trời bắt đầu trở lạnh, đêm về nhà nhà đều quay quần bên lò sưởi. Bên ngoài lúc này những cơn gió đang gào thét, trời lạnh như cắt da, cắt thịt. Vậy mà lúc này ngoài trời lại có một thân ảnh của một cô bé chừng 12 tuổi, khuôn mặt gầy gò, thân hình ốm tong teo, khi nhìn vào cô bé người ta chỉ liên tưởng rằng chỉ một cơn gió cũng có thể thổi cô đi. Nhưng không thân ảnh gầy yếu ấy lại không bị gió rét thổi bay, mà cô gái bé nhỏ ấy lại kiên cường chống những cơn gió mạnh mùa đông. Thân ảnh bé nhỏ ấy cứ đi, cứ đi mãi cho tới khi cơ thể không chịu nỗi nữa cô ngã ra đương. Lúc này phía xa xa có một chiếc ngựa đang tiến tới chỗ Ngọc Nữ đang nằm, trong xe có một cậu bé chừng 10 tuổi nhưng trông rất chửng chạc, thân hình bé nhỏ nhưng ánh mắt thâm thúy, cương nghị. Lúc này cậu bé bước xuống xe và ẫm cô bé lên xe. Chiếc xe ngựa chạy từ từ mất hút. Ngọc Nữ lúc này trông có vẻ như đang hôn mê, nhưng không ý chí cô đang chiến đấu với chính cô và cũng là nhân cách mới được hình thành. Trong… Chớp mắt một cái ba ngày đã trôi qua,hôm nay sẽ là ngày mà Mạc Vân Phi cho Ngọc Nữ một câu tả lời thõa đáng.Ngọc Nữ chờ tới trời tối, một mình đi vào phủ thái tử, theo con đường cũ nàng bước vào phòng của Mạc Vân Phi.Vừa vào phòng Ngọc Nữ đã thấy Mạc Vân Phi đang ngôi bên cửa sổ ngắm trăng, ánh trăng chiếu vào khuôn mặt đẹp như khắc của hắn làm tôn lên khí chất cao quý thoát tục của hắn.Hôm nay Mạc Vân Phi mặc một bộ bạch y càng làm cho người ta cảm nhận được sự trong sáng, thuần khiết của hắn, có thể bấy giờ nhìn hắn mà liên tưởng tới thần tiên trên trời.Nghe tiếng mở cửa, Mạc Vân Phi xoay người nhìn Ngọc Nữ, hắn cất tiếng nói:- Mời cô nương vào, cùng uống với tại hạ một chung trà nào.Ngọc Nữ nhìn hắn trên mặt đầy vẻ cổ quái, cô bước vào phòng ngồi xuống chiếc ghế đối diện Mạc Vân Phi. Mùi trà nhàn nhạt phảng phất bay vào mũi cô, hương trà thanh khiết thơm lưùng khiến tâm trạng Ngọc Nữ thoải mái, cô cầm chung trà lên đưa lên môi uống.Trà vừa vào miệng cái cảm giác sảng khoái lan ra khắp người cô, cô đặt chung trà xuống rồi sảng khoái nói:- Trà Ngon!!Mạc Vân Phi nhàn nhạt nhìn cô, ánh mắt không chứa lấy một chút tình cảm hay cảm xúc nào, cứ trong veo như một hồ nước tĩnh lặng vậy,hắn đáp:- Đây là trà được tiến cống từ Vân Hải, nếu cô nương thích ta có thể tặng cô nương.Ngọc Nữ nhìn hắn không trả lời. Như hiểu ý cô, Mạc Vân Phi lại nói tiếp:- Làm vương phi của ta thế nào có được hay không, mọi vinh hoa phú quý trên đời đều cho cô, cô chỉ cần an an ổn ổn sống qua ngày.Ngọc Nữ liếc hắn một cái rồi nói bằng giọng hơi tức giận:- Ngươi nghĩ ta có đáp ứng không?Thấy thái độ của Ngọc Nữ đều nằm trong dự tính, hắn biết với tính cách của cô nàng nay thì sẽ không chịu an phận làm vương phi của hắn nên hắn đã tính xong hết mọi việc, hắn lại cất tiếng nhàn nhạt:- Thế cô muốn thế nào.Ngọc Nữ bần thần một lúc rồi trả lời:- Tôi muốn anh chịu trách nhiệm với đứa bé, tôi là một sát thủ, kẻ thù đầy rẫy, tôi không muốn tôi sẽ làm liên lụy đến con tôi, anh sẽ phải đảm bảo an toàn cho đứa nhỏ và nuôi dạy nó, khi nó lớn lên, nó có coi tôi là mẹ hay không cũng được, tôi cũng sẽ cố gắng hoàn thành nhiệm vụ làm mẹ của mình, anh hiểu ý tôi không?Mạc Vân Phi ngẩn ra một lúc, hắn không ngờ Ngọc Nữ lại đưa ra điều kiện này.

Chương 24: Câu Trả Lời