Tháng 12 trời bắt đầu trở lạnh, đêm về nhà nhà đều quay quần bên lò sưởi. Bên ngoài lúc này những cơn gió đang gào thét, trời lạnh như cắt da, cắt thịt. Vậy mà lúc này ngoài trời lại có một thân ảnh của một cô bé chừng 12 tuổi, khuôn mặt gầy gò, thân hình ốm tong teo, khi nhìn vào cô bé người ta chỉ liên tưởng rằng chỉ một cơn gió cũng có thể thổi cô đi. Nhưng không thân ảnh gầy yếu ấy lại không bị gió rét thổi bay, mà cô gái bé nhỏ ấy lại kiên cường chống những cơn gió mạnh mùa đông. Thân ảnh bé nhỏ ấy cứ đi, cứ đi mãi cho tới khi cơ thể không chịu nỗi nữa cô ngã ra đương. Lúc này phía xa xa có một chiếc ngựa đang tiến tới chỗ Ngọc Nữ đang nằm, trong xe có một cậu bé chừng 10 tuổi nhưng trông rất chửng chạc, thân hình bé nhỏ nhưng ánh mắt thâm thúy, cương nghị. Lúc này cậu bé bước xuống xe và ẫm cô bé lên xe. Chiếc xe ngựa chạy từ từ mất hút. Ngọc Nữ lúc này trông có vẻ như đang hôn mê, nhưng không ý chí cô đang chiến đấu với chính cô và cũng là nhân cách mới được hình thành. Trong…
Chương 25: Ấm áp
Điện Hạ, Ngài Thật Bá ĐạoTác giả: Tần MặcTruyện Ngôn Tình, Truyện Nữ Cường, Truyện SủngTháng 12 trời bắt đầu trở lạnh, đêm về nhà nhà đều quay quần bên lò sưởi. Bên ngoài lúc này những cơn gió đang gào thét, trời lạnh như cắt da, cắt thịt. Vậy mà lúc này ngoài trời lại có một thân ảnh của một cô bé chừng 12 tuổi, khuôn mặt gầy gò, thân hình ốm tong teo, khi nhìn vào cô bé người ta chỉ liên tưởng rằng chỉ một cơn gió cũng có thể thổi cô đi. Nhưng không thân ảnh gầy yếu ấy lại không bị gió rét thổi bay, mà cô gái bé nhỏ ấy lại kiên cường chống những cơn gió mạnh mùa đông. Thân ảnh bé nhỏ ấy cứ đi, cứ đi mãi cho tới khi cơ thể không chịu nỗi nữa cô ngã ra đương. Lúc này phía xa xa có một chiếc ngựa đang tiến tới chỗ Ngọc Nữ đang nằm, trong xe có một cậu bé chừng 10 tuổi nhưng trông rất chửng chạc, thân hình bé nhỏ nhưng ánh mắt thâm thúy, cương nghị. Lúc này cậu bé bước xuống xe và ẫm cô bé lên xe. Chiếc xe ngựa chạy từ từ mất hút. Ngọc Nữ lúc này trông có vẻ như đang hôn mê, nhưng không ý chí cô đang chiến đấu với chính cô và cũng là nhân cách mới được hình thành. Trong… Mạc Vân Phi suy nghĩ trong chốc lác, dù gì thì đứa bé kia cũng là con của hắn, dù nàng không nói thì hắn vẫn sẽ bảo đảm an toàn cho đứa nhỏ, còn về vấn đề nuôi dạy thì...,hắn tuy là vương gia, 5 thê 7 thiếp tuy là vậy nhưng hắn chưa từng sủng hạnh ai cả, cũng không có lấy đứa con nào, hắn không chắc có thể dạy dỗ tốt đứa nhỏ.Suy nghĩ thêm chóc lát, Mạc Vân Phi khẽ nói:- Được tôi đồng ý với cô.Ngọc Nữ nhìn hắn ánh mắt thoáng lên vẻ khác lạ nhưng rất nhanh vụt mất, cô nói:- Được vậy chuyện của chúng ta tới đây coi như xong.Nói rồi cô xoay người rời đi bỏ lại Mạc Vân Phi đứng đó.Buước ra khỏi phòng Ngọc Nữ không về tổ chức mà cô cứ đi, cứ đi trong vô định cho tới khi cô đi tới một căn miếu bỏ hoang.Nhìn khung cảnh quen thuộc, cái kí ức đau thương mà Ngọc Nữ không nhớ lại ùa về.Cô bước vào ngôi miếu nhìn pho tượng phật quan âm đã bị vỡ phân nữa, cô buước tới v**t v* khẽ pho tuượng.Một cái cảm giác đau thương lạ lùng ùa vào tâm trí cô, cô nhớ cái lúc cô còn nhỏ, ngồi trong lòng cha mình để cha thắt tóc, nước mắt rơi lả chả trên khuôn mặt tuyệt đẹp của Ngọc Nữ, cô nhớ, nhớ nhớ rất nhiều, từng cảnh tưởng một hiện về trong đầu cô, cái cảnh cha nuôi cô bị người ta đập chết nó quanh quẩn trong đầu cô khiến cho cô cứ như đứt từng đoạn ruột.Ngọc Nữ ngồi bệch xuống pho tượng quan âm, cô co người mà khóc, nước mắt cô cứ rơi không tài nào kiềm chế nổi. Kể từ cái ngày mà cha cô mất cho dù tủi thân tới đâu, đau đớn nhường nào, Ngọc Nữ cũng chưa từng rơi một giọt nước mắt nào nhưng không hiểu sao hôm nay cô lại khóc.Mạc Vân Phi đứng ngây ngốc trong phòng một lúc sau khi Ngọc Nữ rời đi liền đuổi theo, hắn sợ cô gặp chuyện gì không hay, hôm nay cô khá khác so với lần trước hắn gặp.Đuổi theo Ngọc Nữ tới căn miếu hoang hắn thấy cô đang ngồi ôm mặt khóc đầy bi thương. Mạc Vân Phi hắn trước giờ không biết thương hại là gì, nhưng hôm nay thấy nàng khóc, lòng hắn chợt chạnh đi.Hắn bước vào căn miếu nhỏ ôm lấy Ngọc Nữ như để an ủi, hắn không biết phải an ủi nàng ra sao nên chỉ còn cách này để động viên cô mà thôi.Ngọc Nữ đang chìm trong nỗi bi thương thì cô cảm nhận được một vòng tay ấm áp đang ôm lấy mình vào lòng, cô mở mắt ra thì thấy Mạc Vân Phi đang ôm mình, không hiểu sao Ngọc Nữ lại cảm nhận được ấm áp từ vòng tay của người đàn ông này, cô không bày xích hắn mà lại ôm chầm lấy người Mạc Vân Phi mà khóc rống lên.Mặc Mặc: chúc mừng chuyện tròn 100 người theo dõi!!!
Mạc Vân Phi suy nghĩ trong chốc lác, dù gì thì đứa bé kia cũng là con của hắn, dù nàng không nói thì hắn vẫn sẽ bảo đảm an toàn cho đứa nhỏ, còn về vấn đề nuôi dạy thì...,hắn tuy là vương gia, 5 thê 7 thiếp tuy là vậy nhưng hắn chưa từng sủng hạnh ai cả, cũng không có lấy đứa con nào, hắn không chắc có thể dạy dỗ tốt đứa nhỏ.
Suy nghĩ thêm chóc lát, Mạc Vân Phi khẽ nói:
- Được tôi đồng ý với cô.
Ngọc Nữ nhìn hắn ánh mắt thoáng lên vẻ khác lạ nhưng rất nhanh vụt mất, cô nói:
- Được vậy chuyện của chúng ta tới đây coi như xong.
Nói rồi cô xoay người rời đi bỏ lại Mạc Vân Phi đứng đó.
Buước ra khỏi phòng Ngọc Nữ không về tổ chức mà cô cứ đi, cứ đi trong vô định cho tới khi cô đi tới một căn miếu bỏ hoang.
Nhìn khung cảnh quen thuộc, cái kí ức đau thương mà Ngọc Nữ không nhớ lại ùa về.Cô bước vào ngôi miếu nhìn pho tượng phật quan âm đã bị vỡ phân nữa, cô buước tới v**t v* khẽ pho tuượng.Một cái cảm giác đau thương lạ lùng ùa vào tâm trí cô, cô nhớ cái lúc cô còn nhỏ, ngồi trong lòng cha mình để cha thắt tóc, nước mắt rơi lả chả trên khuôn mặt tuyệt đẹp của Ngọc Nữ, cô nhớ, nhớ nhớ rất nhiều, từng cảnh tưởng một hiện về trong đầu cô, cái cảnh cha nuôi cô bị người ta đập chết nó quanh quẩn trong đầu cô khiến cho cô cứ như đứt từng đoạn ruột.
Ngọc Nữ ngồi bệch xuống pho tượng quan âm, cô co người mà khóc, nước mắt cô cứ rơi không tài nào kiềm chế nổi. Kể từ cái ngày mà cha cô mất cho dù tủi thân tới đâu, đau đớn nhường nào, Ngọc Nữ cũng chưa từng rơi một giọt nước mắt nào nhưng không hiểu sao hôm nay cô lại khóc.
Mạc Vân Phi đứng ngây ngốc trong phòng một lúc sau khi Ngọc Nữ rời đi liền đuổi theo, hắn sợ cô gặp chuyện gì không hay, hôm nay cô khá khác so với lần trước hắn gặp.
Đuổi theo Ngọc Nữ tới căn miếu hoang hắn thấy cô đang ngồi ôm mặt khóc đầy bi thương. Mạc Vân Phi hắn trước giờ không biết thương hại là gì, nhưng hôm nay thấy nàng khóc, lòng hắn chợt chạnh đi.
Hắn bước vào căn miếu nhỏ ôm lấy Ngọc Nữ như để an ủi, hắn không biết phải an ủi nàng ra sao nên chỉ còn cách này để động viên cô mà thôi.
Ngọc Nữ đang chìm trong nỗi bi thương thì cô cảm nhận được một vòng tay ấm áp đang ôm lấy mình vào lòng, cô mở mắt ra thì thấy Mạc Vân Phi đang ôm mình, không hiểu sao Ngọc Nữ lại cảm nhận được ấm áp từ vòng tay của người đàn ông này, cô không bày xích hắn mà lại ôm chầm lấy người Mạc Vân Phi mà khóc rống lên.
Mặc Mặc: chúc mừng chuyện tròn 100 người theo dõi!!!
Điện Hạ, Ngài Thật Bá ĐạoTác giả: Tần MặcTruyện Ngôn Tình, Truyện Nữ Cường, Truyện SủngTháng 12 trời bắt đầu trở lạnh, đêm về nhà nhà đều quay quần bên lò sưởi. Bên ngoài lúc này những cơn gió đang gào thét, trời lạnh như cắt da, cắt thịt. Vậy mà lúc này ngoài trời lại có một thân ảnh của một cô bé chừng 12 tuổi, khuôn mặt gầy gò, thân hình ốm tong teo, khi nhìn vào cô bé người ta chỉ liên tưởng rằng chỉ một cơn gió cũng có thể thổi cô đi. Nhưng không thân ảnh gầy yếu ấy lại không bị gió rét thổi bay, mà cô gái bé nhỏ ấy lại kiên cường chống những cơn gió mạnh mùa đông. Thân ảnh bé nhỏ ấy cứ đi, cứ đi mãi cho tới khi cơ thể không chịu nỗi nữa cô ngã ra đương. Lúc này phía xa xa có một chiếc ngựa đang tiến tới chỗ Ngọc Nữ đang nằm, trong xe có một cậu bé chừng 10 tuổi nhưng trông rất chửng chạc, thân hình bé nhỏ nhưng ánh mắt thâm thúy, cương nghị. Lúc này cậu bé bước xuống xe và ẫm cô bé lên xe. Chiếc xe ngựa chạy từ từ mất hút. Ngọc Nữ lúc này trông có vẻ như đang hôn mê, nhưng không ý chí cô đang chiến đấu với chính cô và cũng là nhân cách mới được hình thành. Trong… Mạc Vân Phi suy nghĩ trong chốc lác, dù gì thì đứa bé kia cũng là con của hắn, dù nàng không nói thì hắn vẫn sẽ bảo đảm an toàn cho đứa nhỏ, còn về vấn đề nuôi dạy thì...,hắn tuy là vương gia, 5 thê 7 thiếp tuy là vậy nhưng hắn chưa từng sủng hạnh ai cả, cũng không có lấy đứa con nào, hắn không chắc có thể dạy dỗ tốt đứa nhỏ.Suy nghĩ thêm chóc lát, Mạc Vân Phi khẽ nói:- Được tôi đồng ý với cô.Ngọc Nữ nhìn hắn ánh mắt thoáng lên vẻ khác lạ nhưng rất nhanh vụt mất, cô nói:- Được vậy chuyện của chúng ta tới đây coi như xong.Nói rồi cô xoay người rời đi bỏ lại Mạc Vân Phi đứng đó.Buước ra khỏi phòng Ngọc Nữ không về tổ chức mà cô cứ đi, cứ đi trong vô định cho tới khi cô đi tới một căn miếu bỏ hoang.Nhìn khung cảnh quen thuộc, cái kí ức đau thương mà Ngọc Nữ không nhớ lại ùa về.Cô bước vào ngôi miếu nhìn pho tượng phật quan âm đã bị vỡ phân nữa, cô buước tới v**t v* khẽ pho tuượng.Một cái cảm giác đau thương lạ lùng ùa vào tâm trí cô, cô nhớ cái lúc cô còn nhỏ, ngồi trong lòng cha mình để cha thắt tóc, nước mắt rơi lả chả trên khuôn mặt tuyệt đẹp của Ngọc Nữ, cô nhớ, nhớ nhớ rất nhiều, từng cảnh tưởng một hiện về trong đầu cô, cái cảnh cha nuôi cô bị người ta đập chết nó quanh quẩn trong đầu cô khiến cho cô cứ như đứt từng đoạn ruột.Ngọc Nữ ngồi bệch xuống pho tượng quan âm, cô co người mà khóc, nước mắt cô cứ rơi không tài nào kiềm chế nổi. Kể từ cái ngày mà cha cô mất cho dù tủi thân tới đâu, đau đớn nhường nào, Ngọc Nữ cũng chưa từng rơi một giọt nước mắt nào nhưng không hiểu sao hôm nay cô lại khóc.Mạc Vân Phi đứng ngây ngốc trong phòng một lúc sau khi Ngọc Nữ rời đi liền đuổi theo, hắn sợ cô gặp chuyện gì không hay, hôm nay cô khá khác so với lần trước hắn gặp.Đuổi theo Ngọc Nữ tới căn miếu hoang hắn thấy cô đang ngồi ôm mặt khóc đầy bi thương. Mạc Vân Phi hắn trước giờ không biết thương hại là gì, nhưng hôm nay thấy nàng khóc, lòng hắn chợt chạnh đi.Hắn bước vào căn miếu nhỏ ôm lấy Ngọc Nữ như để an ủi, hắn không biết phải an ủi nàng ra sao nên chỉ còn cách này để động viên cô mà thôi.Ngọc Nữ đang chìm trong nỗi bi thương thì cô cảm nhận được một vòng tay ấm áp đang ôm lấy mình vào lòng, cô mở mắt ra thì thấy Mạc Vân Phi đang ôm mình, không hiểu sao Ngọc Nữ lại cảm nhận được ấm áp từ vòng tay của người đàn ông này, cô không bày xích hắn mà lại ôm chầm lấy người Mạc Vân Phi mà khóc rống lên.Mặc Mặc: chúc mừng chuyện tròn 100 người theo dõi!!!