Tác giả:

Tháng 12 trời bắt đầu trở lạnh, đêm về nhà nhà đều quay quần bên lò sưởi. Bên ngoài lúc này những cơn gió đang gào thét, trời lạnh như cắt da, cắt thịt. Vậy mà lúc này ngoài trời lại có một thân ảnh của một cô bé chừng 12 tuổi, khuôn mặt gầy gò, thân hình ốm tong teo, khi nhìn vào cô bé người ta chỉ liên tưởng rằng chỉ một cơn gió cũng có thể thổi cô đi. Nhưng không thân ảnh gầy yếu ấy lại không bị gió rét thổi bay, mà cô gái bé nhỏ ấy lại kiên cường chống những cơn gió mạnh mùa đông. Thân ảnh bé nhỏ ấy cứ đi, cứ đi mãi cho tới khi cơ thể không chịu nỗi nữa cô ngã ra đương. Lúc này phía xa xa có một chiếc ngựa đang tiến tới chỗ Ngọc Nữ đang nằm, trong xe có một cậu bé chừng 10 tuổi nhưng trông rất chửng chạc, thân hình bé nhỏ nhưng ánh mắt thâm thúy, cương nghị. Lúc này cậu bé bước xuống xe và ẫm cô bé lên xe. Chiếc xe ngựa chạy từ từ mất hút. Ngọc Nữ lúc này trông có vẻ như đang hôn mê, nhưng không ý chí cô đang chiến đấu với chính cô và cũng là nhân cách mới được hình thành. Trong…

Chương 27: Rung Động

Điện Hạ, Ngài Thật Bá ĐạoTác giả: Tần MặcTruyện Ngôn Tình, Truyện Nữ Cường, Truyện SủngTháng 12 trời bắt đầu trở lạnh, đêm về nhà nhà đều quay quần bên lò sưởi. Bên ngoài lúc này những cơn gió đang gào thét, trời lạnh như cắt da, cắt thịt. Vậy mà lúc này ngoài trời lại có một thân ảnh của một cô bé chừng 12 tuổi, khuôn mặt gầy gò, thân hình ốm tong teo, khi nhìn vào cô bé người ta chỉ liên tưởng rằng chỉ một cơn gió cũng có thể thổi cô đi. Nhưng không thân ảnh gầy yếu ấy lại không bị gió rét thổi bay, mà cô gái bé nhỏ ấy lại kiên cường chống những cơn gió mạnh mùa đông. Thân ảnh bé nhỏ ấy cứ đi, cứ đi mãi cho tới khi cơ thể không chịu nỗi nữa cô ngã ra đương. Lúc này phía xa xa có một chiếc ngựa đang tiến tới chỗ Ngọc Nữ đang nằm, trong xe có một cậu bé chừng 10 tuổi nhưng trông rất chửng chạc, thân hình bé nhỏ nhưng ánh mắt thâm thúy, cương nghị. Lúc này cậu bé bước xuống xe và ẫm cô bé lên xe. Chiếc xe ngựa chạy từ từ mất hút. Ngọc Nữ lúc này trông có vẻ như đang hôn mê, nhưng không ý chí cô đang chiến đấu với chính cô và cũng là nhân cách mới được hình thành. Trong… Thế là Ngọc Nữ cứ như vậy mà bị Mạc Vân Phi bế. Nằm gọn ràng trong vòng tay của Mạc Vân Phi, nàng thấy vừa xấu hổ vừa có một cảm giác gì đó lạ lạ, nàng ngẩn đầu lên nhìn người nam nhân đang bế nàng, khuôn mặt dưới ánh nắng của hắn toát lên một khí chất cao quý như thần tiên trên trời, về những đường nét trên khuôn mặt lại khỏi cần bàn cải, sóng mũi cao thẳng tấp, mắt phượng, mày kiếm lại thêm đôi môi anh đào nhỏ nhắn càng khiến cho những đường nét trên khuôn mặt hắn hài hòa, nhìn từ một gốc độ nào đó Ngọc Nữ còn cảm thấy tên Mạc Vân Phi này còn đẹp hơn nữ nhân nữa ấy chứ.Ngọc Nữ đang chăm chú nhìn Mạc Vân Phi thì bỗng hắn cúi đầu xuống nhìn nàng làm nàng giật cả mình, hắn ôn nhu bảo:- Nàng thấy khỏe hơn chưa?Ngọc Nữ không đáp lại mà chỉ ném cho Mạc Vân Phi một cái gậc đầu như ý bảo “ta đỡ hơn rồi”.Bề ngoài của Ngọc Nữ trong như không có chuyện gì xảy ra nhưng trong thâm tâm cô lại nhấc lên gợn sóng của sự rung động.Thấy mình có cảm giác gì là lạ, Ngọc Nữ liền truyền âm hỏi Ngọc Huyết:- Tỷ sao muội thấy trái tim mình là lạ, hễ nhìn thấy tên nam nhân này thì nó lại đập liên hồi.Ngọc Huyết cũng trầm ngâm không hiểu, xét cho cùng tuy cô có lượng tri thức nhiều hơn Ngọc Nữ nhưng chung quy ra thì cô cũng được sinh ra từ tâm trí Ngọc Nữ mà thôi, điều Ngọc Nữ không biết làm sao mà cô biết chứ.Trầm ngâm thêm hồi lâu Ngọc Huyết đáp:- Ta cũng không biết, chắc là muội mắt bệnh gì rồi, lát nữa về tới tổ chức muội đi tìm sư phụ bắt mạch xem xem.Thấy ngay cả Ngọc Huyết cũng không biết cô bị gì nên cô có hơi lo lắng nên trầm mặt suốt quãng đường còn lại- -------------------ta là dãy phân cách cute----------------------------------------Lúc này trong tổ chức Ưng Dật Lam đang đứng ngồi không yên vì lo lắng. Suốt từ hôm qua tới giờ cô chưa thấy Ngọc Nữ trở về, đứa trẻ này của cô từ đó tới giờ điều không đi đâu qua đêm trừ khi là làm nhiệm vụ, nhưng lúc nãy cô đi hỏi ban quản lí nhiệm vụ thì được biết, hai ngày nay Ngọc Nữ không có đi làm nhiệm vụ.Dật Lam đang rất lo lắng vì cô rất sợ Ngọc Nữ xảy ra chuyện, năm đó sau khi thu nhận Ngọc Nữ thì cô mới biết, Ngọc Nữ là đứa trẻ vô cùng đặc biệt, huyết mạch của Ngọc Nữ hỗn tạp không phải là thuần nhân loại mà có một loại huyết mạch khác tồn tại trong cơ thể cô.Sau khi nhiều năm tìm hiểu Dật Lam đã tìm được một ích tài liệu nói về loại huyết mạch hỗn tạp này. Loại huyết mạch này chỉ có thể được sinh ra khi hai dòng máu của thần và yêu dung hợp, điều này nói lên thân thế của Ngọc Nữ rất sâu xa, cô còn tìm được 1 dòng máu mà Ngọc Nữ sở hữa là thuộc huyết mạch của Thần Nữ cổ xưa. Mà nghe đồn 10 năm trước thần nữ mất tích tới bây giờ vẫn chưa tìm ra, nhưng gần vài ngày trước tổ chức tình báo của Ưng nhận được tin được truyền ra từ đất nước thần bí là họ phát hiện ra hậu nhân của thần nữ còn sống và đang ráo riết đi tìm, thế nên Dật Lam mới đang lo sợ Ngọc Nữ bị người ta phát hiện bởi màu mắt lạ mà bắt đi.

Thế là Ngọc Nữ cứ như vậy mà bị Mạc Vân Phi bế. Nằm gọn ràng trong vòng tay của Mạc Vân Phi, nàng thấy vừa xấu hổ vừa có một cảm giác gì đó lạ lạ, nàng ngẩn đầu lên nhìn người nam nhân đang bế nàng, khuôn mặt dưới ánh nắng của hắn toát lên một khí chất cao quý như thần tiên trên trời, về những đường nét trên khuôn mặt lại khỏi cần bàn cải, sóng mũi cao thẳng tấp, mắt phượng, mày kiếm lại thêm đôi môi anh đào nhỏ nhắn càng khiến cho những đường nét trên khuôn mặt hắn hài hòa, nhìn từ một gốc độ nào đó Ngọc Nữ còn cảm thấy tên Mạc Vân Phi này còn đẹp hơn nữ nhân nữa ấy chứ.

Ngọc Nữ đang chăm chú nhìn Mạc Vân Phi thì bỗng hắn cúi đầu xuống nhìn nàng làm nàng giật cả mình, hắn ôn nhu bảo:

- Nàng thấy khỏe hơn chưa?

Ngọc Nữ không đáp lại mà chỉ ném cho Mạc Vân Phi một cái gậc đầu như ý bảo “ta đỡ hơn rồi”.

Bề ngoài của Ngọc Nữ trong như không có chuyện gì xảy ra nhưng trong thâm tâm cô lại nhấc lên gợn sóng của sự rung động.

Thấy mình có cảm giác gì là lạ, Ngọc Nữ liền truyền âm hỏi Ngọc Huyết:

- Tỷ sao muội thấy trái tim mình là lạ, hễ nhìn thấy tên nam nhân này thì nó lại đập liên hồi.

Ngọc Huyết cũng trầm ngâm không hiểu, xét cho cùng tuy cô có lượng tri thức nhiều hơn Ngọc Nữ nhưng chung quy ra thì cô cũng được sinh ra từ tâm trí Ngọc Nữ mà thôi, điều Ngọc Nữ không biết làm sao mà cô biết chứ.

Trầm ngâm thêm hồi lâu Ngọc Huyết đáp:

- Ta cũng không biết, chắc là muội mắt bệnh gì rồi, lát nữa về tới tổ chức muội đi tìm sư phụ bắt mạch xem xem.

Thấy ngay cả Ngọc Huyết cũng không biết cô bị gì nên cô có hơi lo lắng nên trầm mặt suốt quãng đường còn lại

- -------------------ta là dãy phân cách cute----------------------------------------

Lúc này trong tổ chức Ưng Dật Lam đang đứng ngồi không yên vì lo lắng. Suốt từ hôm qua tới giờ cô chưa thấy Ngọc Nữ trở về, đứa trẻ này của cô từ đó tới giờ điều không đi đâu qua đêm trừ khi là làm nhiệm vụ, nhưng lúc nãy cô đi hỏi ban quản lí nhiệm vụ thì được biết, hai ngày nay Ngọc Nữ không có đi làm nhiệm vụ.

Dật Lam đang rất lo lắng vì cô rất sợ Ngọc Nữ xảy ra chuyện, năm đó sau khi thu nhận Ngọc Nữ thì cô mới biết, Ngọc Nữ là đứa trẻ vô cùng đặc biệt, huyết mạch của Ngọc Nữ hỗn tạp không phải là thuần nhân loại mà có một loại huyết mạch khác tồn tại trong cơ thể cô.

Sau khi nhiều năm tìm hiểu Dật Lam đã tìm được một ích tài liệu nói về loại huyết mạch hỗn tạp này. Loại huyết mạch này chỉ có thể được sinh ra khi hai dòng máu của thần và yêu dung hợp, điều này nói lên thân thế của Ngọc Nữ rất sâu xa, cô còn tìm được 1 dòng máu mà Ngọc Nữ sở hữa là thuộc huyết mạch của Thần Nữ cổ xưa. Mà nghe đồn 10 năm trước thần nữ mất tích tới bây giờ vẫn chưa tìm ra, nhưng gần vài ngày trước tổ chức tình báo của Ưng nhận được tin được truyền ra từ đất nước thần bí là họ phát hiện ra hậu nhân của thần nữ còn sống và đang ráo riết đi tìm, thế nên Dật Lam mới đang lo sợ Ngọc Nữ bị người ta phát hiện bởi màu mắt lạ mà bắt đi.

Điện Hạ, Ngài Thật Bá ĐạoTác giả: Tần MặcTruyện Ngôn Tình, Truyện Nữ Cường, Truyện SủngTháng 12 trời bắt đầu trở lạnh, đêm về nhà nhà đều quay quần bên lò sưởi. Bên ngoài lúc này những cơn gió đang gào thét, trời lạnh như cắt da, cắt thịt. Vậy mà lúc này ngoài trời lại có một thân ảnh của một cô bé chừng 12 tuổi, khuôn mặt gầy gò, thân hình ốm tong teo, khi nhìn vào cô bé người ta chỉ liên tưởng rằng chỉ một cơn gió cũng có thể thổi cô đi. Nhưng không thân ảnh gầy yếu ấy lại không bị gió rét thổi bay, mà cô gái bé nhỏ ấy lại kiên cường chống những cơn gió mạnh mùa đông. Thân ảnh bé nhỏ ấy cứ đi, cứ đi mãi cho tới khi cơ thể không chịu nỗi nữa cô ngã ra đương. Lúc này phía xa xa có một chiếc ngựa đang tiến tới chỗ Ngọc Nữ đang nằm, trong xe có một cậu bé chừng 10 tuổi nhưng trông rất chửng chạc, thân hình bé nhỏ nhưng ánh mắt thâm thúy, cương nghị. Lúc này cậu bé bước xuống xe và ẫm cô bé lên xe. Chiếc xe ngựa chạy từ từ mất hút. Ngọc Nữ lúc này trông có vẻ như đang hôn mê, nhưng không ý chí cô đang chiến đấu với chính cô và cũng là nhân cách mới được hình thành. Trong… Thế là Ngọc Nữ cứ như vậy mà bị Mạc Vân Phi bế. Nằm gọn ràng trong vòng tay của Mạc Vân Phi, nàng thấy vừa xấu hổ vừa có một cảm giác gì đó lạ lạ, nàng ngẩn đầu lên nhìn người nam nhân đang bế nàng, khuôn mặt dưới ánh nắng của hắn toát lên một khí chất cao quý như thần tiên trên trời, về những đường nét trên khuôn mặt lại khỏi cần bàn cải, sóng mũi cao thẳng tấp, mắt phượng, mày kiếm lại thêm đôi môi anh đào nhỏ nhắn càng khiến cho những đường nét trên khuôn mặt hắn hài hòa, nhìn từ một gốc độ nào đó Ngọc Nữ còn cảm thấy tên Mạc Vân Phi này còn đẹp hơn nữ nhân nữa ấy chứ.Ngọc Nữ đang chăm chú nhìn Mạc Vân Phi thì bỗng hắn cúi đầu xuống nhìn nàng làm nàng giật cả mình, hắn ôn nhu bảo:- Nàng thấy khỏe hơn chưa?Ngọc Nữ không đáp lại mà chỉ ném cho Mạc Vân Phi một cái gậc đầu như ý bảo “ta đỡ hơn rồi”.Bề ngoài của Ngọc Nữ trong như không có chuyện gì xảy ra nhưng trong thâm tâm cô lại nhấc lên gợn sóng của sự rung động.Thấy mình có cảm giác gì là lạ, Ngọc Nữ liền truyền âm hỏi Ngọc Huyết:- Tỷ sao muội thấy trái tim mình là lạ, hễ nhìn thấy tên nam nhân này thì nó lại đập liên hồi.Ngọc Huyết cũng trầm ngâm không hiểu, xét cho cùng tuy cô có lượng tri thức nhiều hơn Ngọc Nữ nhưng chung quy ra thì cô cũng được sinh ra từ tâm trí Ngọc Nữ mà thôi, điều Ngọc Nữ không biết làm sao mà cô biết chứ.Trầm ngâm thêm hồi lâu Ngọc Huyết đáp:- Ta cũng không biết, chắc là muội mắt bệnh gì rồi, lát nữa về tới tổ chức muội đi tìm sư phụ bắt mạch xem xem.Thấy ngay cả Ngọc Huyết cũng không biết cô bị gì nên cô có hơi lo lắng nên trầm mặt suốt quãng đường còn lại- -------------------ta là dãy phân cách cute----------------------------------------Lúc này trong tổ chức Ưng Dật Lam đang đứng ngồi không yên vì lo lắng. Suốt từ hôm qua tới giờ cô chưa thấy Ngọc Nữ trở về, đứa trẻ này của cô từ đó tới giờ điều không đi đâu qua đêm trừ khi là làm nhiệm vụ, nhưng lúc nãy cô đi hỏi ban quản lí nhiệm vụ thì được biết, hai ngày nay Ngọc Nữ không có đi làm nhiệm vụ.Dật Lam đang rất lo lắng vì cô rất sợ Ngọc Nữ xảy ra chuyện, năm đó sau khi thu nhận Ngọc Nữ thì cô mới biết, Ngọc Nữ là đứa trẻ vô cùng đặc biệt, huyết mạch của Ngọc Nữ hỗn tạp không phải là thuần nhân loại mà có một loại huyết mạch khác tồn tại trong cơ thể cô.Sau khi nhiều năm tìm hiểu Dật Lam đã tìm được một ích tài liệu nói về loại huyết mạch hỗn tạp này. Loại huyết mạch này chỉ có thể được sinh ra khi hai dòng máu của thần và yêu dung hợp, điều này nói lên thân thế của Ngọc Nữ rất sâu xa, cô còn tìm được 1 dòng máu mà Ngọc Nữ sở hữa là thuộc huyết mạch của Thần Nữ cổ xưa. Mà nghe đồn 10 năm trước thần nữ mất tích tới bây giờ vẫn chưa tìm ra, nhưng gần vài ngày trước tổ chức tình báo của Ưng nhận được tin được truyền ra từ đất nước thần bí là họ phát hiện ra hậu nhân của thần nữ còn sống và đang ráo riết đi tìm, thế nên Dật Lam mới đang lo sợ Ngọc Nữ bị người ta phát hiện bởi màu mắt lạ mà bắt đi.

Chương 27: Rung Động