Tác giả:

Tháng 12 trời bắt đầu trở lạnh, đêm về nhà nhà đều quay quần bên lò sưởi. Bên ngoài lúc này những cơn gió đang gào thét, trời lạnh như cắt da, cắt thịt. Vậy mà lúc này ngoài trời lại có một thân ảnh của một cô bé chừng 12 tuổi, khuôn mặt gầy gò, thân hình ốm tong teo, khi nhìn vào cô bé người ta chỉ liên tưởng rằng chỉ một cơn gió cũng có thể thổi cô đi. Nhưng không thân ảnh gầy yếu ấy lại không bị gió rét thổi bay, mà cô gái bé nhỏ ấy lại kiên cường chống những cơn gió mạnh mùa đông. Thân ảnh bé nhỏ ấy cứ đi, cứ đi mãi cho tới khi cơ thể không chịu nỗi nữa cô ngã ra đương. Lúc này phía xa xa có một chiếc ngựa đang tiến tới chỗ Ngọc Nữ đang nằm, trong xe có một cậu bé chừng 10 tuổi nhưng trông rất chửng chạc, thân hình bé nhỏ nhưng ánh mắt thâm thúy, cương nghị. Lúc này cậu bé bước xuống xe và ẫm cô bé lên xe. Chiếc xe ngựa chạy từ từ mất hút. Ngọc Nữ lúc này trông có vẻ như đang hôn mê, nhưng không ý chí cô đang chiến đấu với chính cô và cũng là nhân cách mới được hình thành. Trong…

Chương 28: Tình Thương của sư phụ

Điện Hạ, Ngài Thật Bá ĐạoTác giả: Tần MặcTruyện Ngôn Tình, Truyện Nữ Cường, Truyện SủngTháng 12 trời bắt đầu trở lạnh, đêm về nhà nhà đều quay quần bên lò sưởi. Bên ngoài lúc này những cơn gió đang gào thét, trời lạnh như cắt da, cắt thịt. Vậy mà lúc này ngoài trời lại có một thân ảnh của một cô bé chừng 12 tuổi, khuôn mặt gầy gò, thân hình ốm tong teo, khi nhìn vào cô bé người ta chỉ liên tưởng rằng chỉ một cơn gió cũng có thể thổi cô đi. Nhưng không thân ảnh gầy yếu ấy lại không bị gió rét thổi bay, mà cô gái bé nhỏ ấy lại kiên cường chống những cơn gió mạnh mùa đông. Thân ảnh bé nhỏ ấy cứ đi, cứ đi mãi cho tới khi cơ thể không chịu nỗi nữa cô ngã ra đương. Lúc này phía xa xa có một chiếc ngựa đang tiến tới chỗ Ngọc Nữ đang nằm, trong xe có một cậu bé chừng 10 tuổi nhưng trông rất chửng chạc, thân hình bé nhỏ nhưng ánh mắt thâm thúy, cương nghị. Lúc này cậu bé bước xuống xe và ẫm cô bé lên xe. Chiếc xe ngựa chạy từ từ mất hút. Ngọc Nữ lúc này trông có vẻ như đang hôn mê, nhưng không ý chí cô đang chiến đấu với chính cô và cũng là nhân cách mới được hình thành. Trong… Về đến rừng trúc Ngọc Nữ ra hiệu cho Mạc Vân Phi thả cô xuống rồi nói:- Huynh thả tôi ở đây được rồi!!Mạc Vân Phi không nói gì mà lẳng lặng thả cô xuống. Thả con mèo nhỏ đang nằm trong ngực mình ra, Mạc Vân Phi có chút cảm giác mất mát,tâm trạng của hắn lúc này giống như một đứa trẻ vừa làm mất đi món đồ chơi yêu thích của mìn vậy.- Đi đường cẩn thận.Mạc Vân Phi quẳng cho Ngọc Nữ một câu, nghe thoảng qua thì như có vẻ hờ hững và lạnh lùng, nhưng khi bình tâm lại mà lắng nghe thật kĩ thì câu nói ấy lại ẩn chứa một chút nhu tình và đầy lo lắng.Nếu là Ngọc Nữ của ngày thường thì chắc chắn cô có thể nghe ra tình cảm sâu xa từ câu nói kia, nhưng do từ tối hôm qua tới giờ mọi việc trên trời dưới đất cứ ùa tới cuộc đời cô khiến cô khó lòng mà bình tâm được.Thấy Mạc Vân Phi đã quay đầu rời đi, Ngọc Nữ cũng ráng mà lê lết tấm thân tàn tạ của mình đi về rừng trúc.Cô chưa kịp đi vào khu nghĩa địa thì từ xa cô đã thấy bóng người nho nhỏ của Dật Lam đang đi vào trong tầm mắt, cô cất tiếng gọi:- Sư Phụ,người đi đâu đấy?Thoáng thấy Ngọc Nữ,vẻ lo lắng trên khuôn mặt như ngọc của Dật Lam biến mất, cô như trẻ ra được vài tuổi,dù vui mừng vì đã tìm thấy Ngọc Nữ nhưng Dật Lam cũng không quên mang theo một giọng nói đầy trách cứ mà răn dạy Ngọc Nữ một hồi:- Con ấy càng ngày càng không có phép tắc, con sắp coi người sư phụ như ta ra gì rồi, uổng công ta lo lắng cho con aThấy sư phụ có vẻ là giận thật, Ngọc Nữ bắy đầu nũng nịu, cái chiêu mà sư phụ cô lần nào cũng mắc bẫy và tha thứ cho cô:- Sư phụ a đồ nhi biết sai rồi màVừa nói cô vừa lắc tay của Dật Lam trông y như một đứa trẻ đang làm nũng với mẫu thân không hơn không kém.Khóe môi của Dật Lam bất giác giật mạnh, cô đã quá quen thuộc với cái trò này của Ngọc Nữ, nhưng không hiểu sao cô lại siêu lòng,cô bắt đầu nói nhẹ nhàng hơn:- Con đó sau này có đi đâu phải nói cho ta biết môtk tiếng nghe chưa, lần này sư phụ thật sự rất lo lắng.Dật Lam vừa dứt câu, Ngọc Nữ loền đáp lại đầy thảo mai:- Vâng vâng sư phụ,người thương con nhất!!!!Sau khi hai sư đồ người xướng kẻ họa một lúc lâu thì mặt trời đã lên cao, Ngọc Nữ vác theo cái bụng đói từ tối hôm qua đang kêu òm ộp cùng Dật Lam đi về tổ chức.Mặc Mặc: Chương này tớ gõ bằng điện thoại nên nhầm chữ sẽ bị dính liền hay lỗi, sai chính tả thì mọi người thông cảm ạ.

Về đến rừng trúc Ngọc Nữ ra hiệu cho Mạc Vân Phi thả cô xuống rồi nói:

- Huynh thả tôi ở đây được rồi!!

Mạc Vân Phi không nói gì mà lẳng lặng thả cô xuống. Thả con mèo nhỏ đang nằm trong ngực mình ra, Mạc Vân Phi có chút cảm giác mất mát,tâm trạng của hắn lúc này giống như một đứa trẻ vừa làm mất đi món đồ chơi yêu thích của mìn vậy.

- Đi đường cẩn thận.

Mạc Vân Phi quẳng cho Ngọc Nữ một câu, nghe thoảng qua thì như có vẻ hờ hững và lạnh lùng, nhưng khi bình tâm lại mà lắng nghe thật kĩ thì câu nói ấy lại ẩn chứa một chút nhu tình và đầy lo lắng.

Nếu là Ngọc Nữ của ngày thường thì chắc chắn cô có thể nghe ra tình cảm sâu xa từ câu nói kia, nhưng do từ tối hôm qua tới giờ mọi việc trên trời dưới đất cứ ùa tới cuộc đời cô khiến cô khó lòng mà bình tâm được.

Thấy Mạc Vân Phi đã quay đầu rời đi, Ngọc Nữ cũng ráng mà lê lết tấm thân tàn tạ của mình đi về rừng trúc.

Cô chưa kịp đi vào khu nghĩa địa thì từ xa cô đã thấy bóng người nho nhỏ của Dật Lam đang đi vào trong tầm mắt, cô cất tiếng gọi:

- Sư Phụ,người đi đâu đấy?

Thoáng thấy Ngọc Nữ,vẻ lo lắng trên khuôn mặt như ngọc của Dật Lam biến mất, cô như trẻ ra được vài tuổi,dù vui mừng vì đã tìm thấy Ngọc Nữ nhưng Dật Lam cũng không quên mang theo một giọng nói đầy trách cứ mà răn dạy Ngọc Nữ một hồi:

- Con ấy càng ngày càng không có phép tắc, con sắp coi người sư phụ như ta ra gì rồi, uổng công ta lo lắng cho con a

Thấy sư phụ có vẻ là giận thật, Ngọc Nữ bắy đầu nũng nịu, cái chiêu mà sư phụ cô lần nào cũng mắc bẫy và tha thứ cho cô:

- Sư phụ a đồ nhi biết sai rồi mà

Vừa nói cô vừa lắc tay của Dật Lam trông y như một đứa trẻ đang làm nũng với mẫu thân không hơn không kém.

Khóe môi của Dật Lam bất giác giật mạnh, cô đã quá quen thuộc với cái trò này của Ngọc Nữ, nhưng không hiểu sao cô lại siêu lòng,cô bắt đầu nói nhẹ nhàng hơn:

- Con đó sau này có đi đâu phải nói cho ta biết môtk tiếng nghe chưa, lần này sư phụ thật sự rất lo lắng.

Dật Lam vừa dứt câu, Ngọc Nữ loền đáp lại đầy thảo mai:

- Vâng vâng sư phụ,người thương con nhất!!!!

Sau khi hai sư đồ người xướng kẻ họa một lúc lâu thì mặt trời đã lên cao, Ngọc Nữ vác theo cái bụng đói từ tối hôm qua đang kêu òm ộp cùng Dật Lam đi về tổ chức.

Mặc Mặc: Chương này tớ gõ bằng điện thoại nên nhầm chữ sẽ bị dính liền hay lỗi, sai chính tả thì mọi người thông cảm ạ.

Điện Hạ, Ngài Thật Bá ĐạoTác giả: Tần MặcTruyện Ngôn Tình, Truyện Nữ Cường, Truyện SủngTháng 12 trời bắt đầu trở lạnh, đêm về nhà nhà đều quay quần bên lò sưởi. Bên ngoài lúc này những cơn gió đang gào thét, trời lạnh như cắt da, cắt thịt. Vậy mà lúc này ngoài trời lại có một thân ảnh của một cô bé chừng 12 tuổi, khuôn mặt gầy gò, thân hình ốm tong teo, khi nhìn vào cô bé người ta chỉ liên tưởng rằng chỉ một cơn gió cũng có thể thổi cô đi. Nhưng không thân ảnh gầy yếu ấy lại không bị gió rét thổi bay, mà cô gái bé nhỏ ấy lại kiên cường chống những cơn gió mạnh mùa đông. Thân ảnh bé nhỏ ấy cứ đi, cứ đi mãi cho tới khi cơ thể không chịu nỗi nữa cô ngã ra đương. Lúc này phía xa xa có một chiếc ngựa đang tiến tới chỗ Ngọc Nữ đang nằm, trong xe có một cậu bé chừng 10 tuổi nhưng trông rất chửng chạc, thân hình bé nhỏ nhưng ánh mắt thâm thúy, cương nghị. Lúc này cậu bé bước xuống xe và ẫm cô bé lên xe. Chiếc xe ngựa chạy từ từ mất hút. Ngọc Nữ lúc này trông có vẻ như đang hôn mê, nhưng không ý chí cô đang chiến đấu với chính cô và cũng là nhân cách mới được hình thành. Trong… Về đến rừng trúc Ngọc Nữ ra hiệu cho Mạc Vân Phi thả cô xuống rồi nói:- Huynh thả tôi ở đây được rồi!!Mạc Vân Phi không nói gì mà lẳng lặng thả cô xuống. Thả con mèo nhỏ đang nằm trong ngực mình ra, Mạc Vân Phi có chút cảm giác mất mát,tâm trạng của hắn lúc này giống như một đứa trẻ vừa làm mất đi món đồ chơi yêu thích của mìn vậy.- Đi đường cẩn thận.Mạc Vân Phi quẳng cho Ngọc Nữ một câu, nghe thoảng qua thì như có vẻ hờ hững và lạnh lùng, nhưng khi bình tâm lại mà lắng nghe thật kĩ thì câu nói ấy lại ẩn chứa một chút nhu tình và đầy lo lắng.Nếu là Ngọc Nữ của ngày thường thì chắc chắn cô có thể nghe ra tình cảm sâu xa từ câu nói kia, nhưng do từ tối hôm qua tới giờ mọi việc trên trời dưới đất cứ ùa tới cuộc đời cô khiến cô khó lòng mà bình tâm được.Thấy Mạc Vân Phi đã quay đầu rời đi, Ngọc Nữ cũng ráng mà lê lết tấm thân tàn tạ của mình đi về rừng trúc.Cô chưa kịp đi vào khu nghĩa địa thì từ xa cô đã thấy bóng người nho nhỏ của Dật Lam đang đi vào trong tầm mắt, cô cất tiếng gọi:- Sư Phụ,người đi đâu đấy?Thoáng thấy Ngọc Nữ,vẻ lo lắng trên khuôn mặt như ngọc của Dật Lam biến mất, cô như trẻ ra được vài tuổi,dù vui mừng vì đã tìm thấy Ngọc Nữ nhưng Dật Lam cũng không quên mang theo một giọng nói đầy trách cứ mà răn dạy Ngọc Nữ một hồi:- Con ấy càng ngày càng không có phép tắc, con sắp coi người sư phụ như ta ra gì rồi, uổng công ta lo lắng cho con aThấy sư phụ có vẻ là giận thật, Ngọc Nữ bắy đầu nũng nịu, cái chiêu mà sư phụ cô lần nào cũng mắc bẫy và tha thứ cho cô:- Sư phụ a đồ nhi biết sai rồi màVừa nói cô vừa lắc tay của Dật Lam trông y như một đứa trẻ đang làm nũng với mẫu thân không hơn không kém.Khóe môi của Dật Lam bất giác giật mạnh, cô đã quá quen thuộc với cái trò này của Ngọc Nữ, nhưng không hiểu sao cô lại siêu lòng,cô bắt đầu nói nhẹ nhàng hơn:- Con đó sau này có đi đâu phải nói cho ta biết môtk tiếng nghe chưa, lần này sư phụ thật sự rất lo lắng.Dật Lam vừa dứt câu, Ngọc Nữ loền đáp lại đầy thảo mai:- Vâng vâng sư phụ,người thương con nhất!!!!Sau khi hai sư đồ người xướng kẻ họa một lúc lâu thì mặt trời đã lên cao, Ngọc Nữ vác theo cái bụng đói từ tối hôm qua đang kêu òm ộp cùng Dật Lam đi về tổ chức.Mặc Mặc: Chương này tớ gõ bằng điện thoại nên nhầm chữ sẽ bị dính liền hay lỗi, sai chính tả thì mọi người thông cảm ạ.

Chương 28: Tình Thương của sư phụ