Tháng 12 trời bắt đầu trở lạnh, đêm về nhà nhà đều quay quần bên lò sưởi. Bên ngoài lúc này những cơn gió đang gào thét, trời lạnh như cắt da, cắt thịt. Vậy mà lúc này ngoài trời lại có một thân ảnh của một cô bé chừng 12 tuổi, khuôn mặt gầy gò, thân hình ốm tong teo, khi nhìn vào cô bé người ta chỉ liên tưởng rằng chỉ một cơn gió cũng có thể thổi cô đi. Nhưng không thân ảnh gầy yếu ấy lại không bị gió rét thổi bay, mà cô gái bé nhỏ ấy lại kiên cường chống những cơn gió mạnh mùa đông. Thân ảnh bé nhỏ ấy cứ đi, cứ đi mãi cho tới khi cơ thể không chịu nỗi nữa cô ngã ra đương. Lúc này phía xa xa có một chiếc ngựa đang tiến tới chỗ Ngọc Nữ đang nằm, trong xe có một cậu bé chừng 10 tuổi nhưng trông rất chửng chạc, thân hình bé nhỏ nhưng ánh mắt thâm thúy, cương nghị. Lúc này cậu bé bước xuống xe và ẫm cô bé lên xe. Chiếc xe ngựa chạy từ từ mất hút. Ngọc Nữ lúc này trông có vẻ như đang hôn mê, nhưng không ý chí cô đang chiến đấu với chính cô và cũng là nhân cách mới được hình thành. Trong…
Chương 31: Sự chú ý của ta đã va vào ánh mắt của nàng
Điện Hạ, Ngài Thật Bá ĐạoTác giả: Tần MặcTruyện Ngôn Tình, Truyện Nữ Cường, Truyện SủngTháng 12 trời bắt đầu trở lạnh, đêm về nhà nhà đều quay quần bên lò sưởi. Bên ngoài lúc này những cơn gió đang gào thét, trời lạnh như cắt da, cắt thịt. Vậy mà lúc này ngoài trời lại có một thân ảnh của một cô bé chừng 12 tuổi, khuôn mặt gầy gò, thân hình ốm tong teo, khi nhìn vào cô bé người ta chỉ liên tưởng rằng chỉ một cơn gió cũng có thể thổi cô đi. Nhưng không thân ảnh gầy yếu ấy lại không bị gió rét thổi bay, mà cô gái bé nhỏ ấy lại kiên cường chống những cơn gió mạnh mùa đông. Thân ảnh bé nhỏ ấy cứ đi, cứ đi mãi cho tới khi cơ thể không chịu nỗi nữa cô ngã ra đương. Lúc này phía xa xa có một chiếc ngựa đang tiến tới chỗ Ngọc Nữ đang nằm, trong xe có một cậu bé chừng 10 tuổi nhưng trông rất chửng chạc, thân hình bé nhỏ nhưng ánh mắt thâm thúy, cương nghị. Lúc này cậu bé bước xuống xe và ẫm cô bé lên xe. Chiếc xe ngựa chạy từ từ mất hút. Ngọc Nữ lúc này trông có vẻ như đang hôn mê, nhưng không ý chí cô đang chiến đấu với chính cô và cũng là nhân cách mới được hình thành. Trong… Hì hì Ngọc Nữ cười với Dật Lam một cái rồi nói tiếp:"Sư phụ à hay là con với người đi dạo phố đi, dạo này bụng con hơi to ra, quần áo đã không còn vừa nữa rồi""Được rồi ta sẽ đi với con" Dật Lam nhìn Ngọc Nữ một cách hiền từ như người mẹ đang nhìn con.Nãy giờ trong thức hải nhìn nhìn hai thầy trò này cứ ngươi ngươi ta ta mà Ngọc Huyết phát mệt nên cô cà khịa Ngọc Nữ vài tiếng:"đồ đệ ngoan mau đi theo sư phụ kìa!!!""Hừ tỷ đấy suốt ngày chỉ biết trêu muội"Ngọc Huyết:"..."Mạc thành vào những ngày cuối năm thật nhộn nhịp, người ra kẻ vào tấp nập, hàng quán bán đủ thứ thức ăn, đường phố thì sặc sở bởi màu sắc của các gian hàng bày bán khắp nơi.Ngọc Nữ hết nhìn nọ tới nhìn kia, cô kéo tay Dật Lam đòi hết thứ này đến thứ nọ làm cho Dật Lam cảm thấy mình như biến thành người mẹ của một đứa nhỏ nha.Lúc này cũng trong Mạc thành nhộn nhịp trên một tòa khách đ**m.Mạc Vân Phi đang ngồi thưởng trà cùng Bác hoàng tử Mạc Vân Nam thì chợt ánh mắt của y lại vô tình đảo thấy một hình bóng nho nhỏ của một con mèo nào đó vừa lướt.Con mèo tinh nghịch tham ăn đó không ai khác chính là Ngọc Nữ, sau lần đưa nàng về mấy tháng trước, tới nay hắn vẫn chưa gặp lại được nàng, không phải là hắn không đi tìm nàng, mà hắn căn bản không biết nàng ở đâu.Rừng trúc lần trước hắn đưa nàng về thật sự là như một mê cung, hắn đã thử thâm dò 3 ngày nhưng vẫn không có kết quả, lần này cơ duyên lại cho hắn gặp lại nàng, Mạc Vân Phi đã quyết tâm sẽ không làm vụt mất con mèo nhỏ nàu nữa, hắn sẽ tận dụng thời cơ mà chinh phục nàng.Đang ngồi nhìn cảnh thì Mạc Vân Phi đứng dậy phi nhanh ra ngoài làm Mạc Vân Nam hoảng hồn hốt hoảng hỏi:"Đại huynh có chuyện gì?, huynh đi đâu?""Ta có việc đi trước" Mạc Vân Phi chỉ quăng lại cho Vân Nam một câu duy nhất rồi thân hình liền biến mất hòa vào dòng người bên dưới."Sư Phụ a người thấy bộ này có đẹp hay không a?" Ngọc Nữ vừa cầm trên tay một cái váy trắng kiểu dáng rất đẹp vừa đưa ra trước mặt Dật Lam mà hỏi"Con thích thì cứ mua đi, cák gì thì ta không có chứ tiền bạc thì không thiếu a " Dật Lam đáp lại Ngọc Nữ một cách hào sảng.Dật Lam nói cũng đúng, một độc y kiêm sát thủ như bà thì chỉ cần cứu một mạng người hay giết một mạng người thì cũng mấy vạn lượng hoàng kim nha cho nên cuộc đời Dật Lam thứ bà có nhiều nhất chính là tiền.
Hì hì Ngọc Nữ cười với Dật Lam một cái rồi nói tiếp:"Sư phụ à hay là con với người đi dạo phố đi, dạo này bụng con hơi to ra, quần áo đã không còn vừa nữa rồi"
"Được rồi ta sẽ đi với con" Dật Lam nhìn Ngọc Nữ một cách hiền từ như người mẹ đang nhìn con.
Nãy giờ trong thức hải nhìn nhìn hai thầy trò này cứ ngươi ngươi ta ta mà Ngọc Huyết phát mệt nên cô cà khịa Ngọc Nữ vài tiếng:"đồ đệ ngoan mau đi theo sư phụ kìa!!!"
"Hừ tỷ đấy suốt ngày chỉ biết trêu muội"
Ngọc Huyết:"..."
Mạc thành vào những ngày cuối năm thật nhộn nhịp, người ra kẻ vào tấp nập, hàng quán bán đủ thứ thức ăn, đường phố thì sặc sở bởi màu sắc của các gian hàng bày bán khắp nơi.
Ngọc Nữ hết nhìn nọ tới nhìn kia, cô kéo tay Dật Lam đòi hết thứ này đến thứ nọ làm cho Dật Lam cảm thấy mình như biến thành người mẹ của một đứa nhỏ nha.
Lúc này cũng trong Mạc thành nhộn nhịp trên một tòa khách đ**m.Mạc Vân Phi đang ngồi thưởng trà cùng Bác hoàng tử Mạc Vân Nam thì chợt ánh mắt của y lại vô tình đảo thấy một hình bóng nho nhỏ của một con mèo nào đó vừa lướt.
Con mèo tinh nghịch tham ăn đó không ai khác chính là Ngọc Nữ, sau lần đưa nàng về mấy tháng trước, tới nay hắn vẫn chưa gặp lại được nàng, không phải là hắn không đi tìm nàng, mà hắn căn bản không biết nàng ở đâu.
Rừng trúc lần trước hắn đưa nàng về thật sự là như một mê cung, hắn đã thử thâm dò 3 ngày nhưng vẫn không có kết quả, lần này cơ duyên lại cho hắn gặp lại nàng, Mạc Vân Phi đã quyết tâm sẽ không làm vụt mất con mèo nhỏ nàu nữa, hắn sẽ tận dụng thời cơ mà chinh phục nàng.
Đang ngồi nhìn cảnh thì Mạc Vân Phi đứng dậy phi nhanh ra ngoài làm Mạc Vân Nam hoảng hồn hốt hoảng hỏi:"Đại huynh có chuyện gì?, huynh đi đâu?"
"Ta có việc đi trước" Mạc Vân Phi chỉ quăng lại cho Vân Nam một câu duy nhất rồi thân hình liền biến mất hòa vào dòng người bên dưới.
"Sư Phụ a người thấy bộ này có đẹp hay không a?" Ngọc Nữ vừa cầm trên tay một cái váy trắng kiểu dáng rất đẹp vừa đưa ra trước mặt Dật Lam mà hỏi
"Con thích thì cứ mua đi, cák gì thì ta không có chứ tiền bạc thì không thiếu a " Dật Lam đáp lại Ngọc Nữ một cách hào sảng.
Dật Lam nói cũng đúng, một độc y kiêm sát thủ như bà thì chỉ cần cứu một mạng người hay giết một mạng người thì cũng mấy vạn lượng hoàng kim nha cho nên cuộc đời Dật Lam thứ bà có nhiều nhất chính là tiền.
Điện Hạ, Ngài Thật Bá ĐạoTác giả: Tần MặcTruyện Ngôn Tình, Truyện Nữ Cường, Truyện SủngTháng 12 trời bắt đầu trở lạnh, đêm về nhà nhà đều quay quần bên lò sưởi. Bên ngoài lúc này những cơn gió đang gào thét, trời lạnh như cắt da, cắt thịt. Vậy mà lúc này ngoài trời lại có một thân ảnh của một cô bé chừng 12 tuổi, khuôn mặt gầy gò, thân hình ốm tong teo, khi nhìn vào cô bé người ta chỉ liên tưởng rằng chỉ một cơn gió cũng có thể thổi cô đi. Nhưng không thân ảnh gầy yếu ấy lại không bị gió rét thổi bay, mà cô gái bé nhỏ ấy lại kiên cường chống những cơn gió mạnh mùa đông. Thân ảnh bé nhỏ ấy cứ đi, cứ đi mãi cho tới khi cơ thể không chịu nỗi nữa cô ngã ra đương. Lúc này phía xa xa có một chiếc ngựa đang tiến tới chỗ Ngọc Nữ đang nằm, trong xe có một cậu bé chừng 10 tuổi nhưng trông rất chửng chạc, thân hình bé nhỏ nhưng ánh mắt thâm thúy, cương nghị. Lúc này cậu bé bước xuống xe và ẫm cô bé lên xe. Chiếc xe ngựa chạy từ từ mất hút. Ngọc Nữ lúc này trông có vẻ như đang hôn mê, nhưng không ý chí cô đang chiến đấu với chính cô và cũng là nhân cách mới được hình thành. Trong… Hì hì Ngọc Nữ cười với Dật Lam một cái rồi nói tiếp:"Sư phụ à hay là con với người đi dạo phố đi, dạo này bụng con hơi to ra, quần áo đã không còn vừa nữa rồi""Được rồi ta sẽ đi với con" Dật Lam nhìn Ngọc Nữ một cách hiền từ như người mẹ đang nhìn con.Nãy giờ trong thức hải nhìn nhìn hai thầy trò này cứ ngươi ngươi ta ta mà Ngọc Huyết phát mệt nên cô cà khịa Ngọc Nữ vài tiếng:"đồ đệ ngoan mau đi theo sư phụ kìa!!!""Hừ tỷ đấy suốt ngày chỉ biết trêu muội"Ngọc Huyết:"..."Mạc thành vào những ngày cuối năm thật nhộn nhịp, người ra kẻ vào tấp nập, hàng quán bán đủ thứ thức ăn, đường phố thì sặc sở bởi màu sắc của các gian hàng bày bán khắp nơi.Ngọc Nữ hết nhìn nọ tới nhìn kia, cô kéo tay Dật Lam đòi hết thứ này đến thứ nọ làm cho Dật Lam cảm thấy mình như biến thành người mẹ của một đứa nhỏ nha.Lúc này cũng trong Mạc thành nhộn nhịp trên một tòa khách đ**m.Mạc Vân Phi đang ngồi thưởng trà cùng Bác hoàng tử Mạc Vân Nam thì chợt ánh mắt của y lại vô tình đảo thấy một hình bóng nho nhỏ của một con mèo nào đó vừa lướt.Con mèo tinh nghịch tham ăn đó không ai khác chính là Ngọc Nữ, sau lần đưa nàng về mấy tháng trước, tới nay hắn vẫn chưa gặp lại được nàng, không phải là hắn không đi tìm nàng, mà hắn căn bản không biết nàng ở đâu.Rừng trúc lần trước hắn đưa nàng về thật sự là như một mê cung, hắn đã thử thâm dò 3 ngày nhưng vẫn không có kết quả, lần này cơ duyên lại cho hắn gặp lại nàng, Mạc Vân Phi đã quyết tâm sẽ không làm vụt mất con mèo nhỏ nàu nữa, hắn sẽ tận dụng thời cơ mà chinh phục nàng.Đang ngồi nhìn cảnh thì Mạc Vân Phi đứng dậy phi nhanh ra ngoài làm Mạc Vân Nam hoảng hồn hốt hoảng hỏi:"Đại huynh có chuyện gì?, huynh đi đâu?""Ta có việc đi trước" Mạc Vân Phi chỉ quăng lại cho Vân Nam một câu duy nhất rồi thân hình liền biến mất hòa vào dòng người bên dưới."Sư Phụ a người thấy bộ này có đẹp hay không a?" Ngọc Nữ vừa cầm trên tay một cái váy trắng kiểu dáng rất đẹp vừa đưa ra trước mặt Dật Lam mà hỏi"Con thích thì cứ mua đi, cák gì thì ta không có chứ tiền bạc thì không thiếu a " Dật Lam đáp lại Ngọc Nữ một cách hào sảng.Dật Lam nói cũng đúng, một độc y kiêm sát thủ như bà thì chỉ cần cứu một mạng người hay giết một mạng người thì cũng mấy vạn lượng hoàng kim nha cho nên cuộc đời Dật Lam thứ bà có nhiều nhất chính là tiền.