Tác giả:

Tháng 12 trời bắt đầu trở lạnh, đêm về nhà nhà đều quay quần bên lò sưởi. Bên ngoài lúc này những cơn gió đang gào thét, trời lạnh như cắt da, cắt thịt. Vậy mà lúc này ngoài trời lại có một thân ảnh của một cô bé chừng 12 tuổi, khuôn mặt gầy gò, thân hình ốm tong teo, khi nhìn vào cô bé người ta chỉ liên tưởng rằng chỉ một cơn gió cũng có thể thổi cô đi. Nhưng không thân ảnh gầy yếu ấy lại không bị gió rét thổi bay, mà cô gái bé nhỏ ấy lại kiên cường chống những cơn gió mạnh mùa đông. Thân ảnh bé nhỏ ấy cứ đi, cứ đi mãi cho tới khi cơ thể không chịu nỗi nữa cô ngã ra đương. Lúc này phía xa xa có một chiếc ngựa đang tiến tới chỗ Ngọc Nữ đang nằm, trong xe có một cậu bé chừng 10 tuổi nhưng trông rất chửng chạc, thân hình bé nhỏ nhưng ánh mắt thâm thúy, cương nghị. Lúc này cậu bé bước xuống xe và ẫm cô bé lên xe. Chiếc xe ngựa chạy từ từ mất hút. Ngọc Nữ lúc này trông có vẻ như đang hôn mê, nhưng không ý chí cô đang chiến đấu với chính cô và cũng là nhân cách mới được hình thành. Trong…

Chương 32: Hắn ta bao hết cả khu phố à?

Điện Hạ, Ngài Thật Bá ĐạoTác giả: Tần MặcTruyện Ngôn Tình, Truyện Nữ Cường, Truyện SủngTháng 12 trời bắt đầu trở lạnh, đêm về nhà nhà đều quay quần bên lò sưởi. Bên ngoài lúc này những cơn gió đang gào thét, trời lạnh như cắt da, cắt thịt. Vậy mà lúc này ngoài trời lại có một thân ảnh của một cô bé chừng 12 tuổi, khuôn mặt gầy gò, thân hình ốm tong teo, khi nhìn vào cô bé người ta chỉ liên tưởng rằng chỉ một cơn gió cũng có thể thổi cô đi. Nhưng không thân ảnh gầy yếu ấy lại không bị gió rét thổi bay, mà cô gái bé nhỏ ấy lại kiên cường chống những cơn gió mạnh mùa đông. Thân ảnh bé nhỏ ấy cứ đi, cứ đi mãi cho tới khi cơ thể không chịu nỗi nữa cô ngã ra đương. Lúc này phía xa xa có một chiếc ngựa đang tiến tới chỗ Ngọc Nữ đang nằm, trong xe có một cậu bé chừng 10 tuổi nhưng trông rất chửng chạc, thân hình bé nhỏ nhưng ánh mắt thâm thúy, cương nghị. Lúc này cậu bé bước xuống xe và ẫm cô bé lên xe. Chiếc xe ngựa chạy từ từ mất hút. Ngọc Nữ lúc này trông có vẻ như đang hôn mê, nhưng không ý chí cô đang chiến đấu với chính cô và cũng là nhân cách mới được hình thành. Trong… - Ông chủ bộ váy này hết bao nhiêu?Ngọc Nữ xoay người hỏi chủ tiệm.Cùng lúc đó bên ngoài có một tên gia nhân chạy vào thì thầm gì đó vào tai chủ tiệm.Được một lúc tên kia rời đi, chủ tiệm tươi cười nhìn Ngọc Nữ nói:- Cô nương bộ váy này của người đã được một vị công tử trả tiền rồi, vị công tử kia còn nói cô nương thích bấy nhiêu thì cứ lấy bấy nhiêu, mọi tri phí người kia đều sẽ trả.Dật Lam nghe vậy thì nhìn Ngọc Nữ nói bằng giọng cà khịa:- Con nha đúng là tiểu cô nương xuân phong phơi phới, đào hoa ngập trời nga, mới có dạo phố mà đã được người khác để ý rồi.Ngọc Nữ đỏ mặt vội đặt bộ quần áo xuống rồi kéo Dật Lam rời đi.Ông chủ tiệm thở dài tiếc hùi hụi, tiểu cô nương này thật ngu ngốc nha, được người khác trả tiền cho thế mà không muốn, làm lão tưởng còn được một mối làm ăn lớn.Sau khi ra khỏi tiệm quần áo Ngọc Nữ thoáng thấy phía bê kia phố có một hàng bán trâm cài nên liền giục Dật Lam đi đếnChọn tới chọn lui một hồi Ngọc Nữ vẫn vừa ý nhất là cây trâm bạc khắc hình phượng hoàng, bên mắt thì được lắp một viên đá thạch anh màu đỏ trông rất diễm lệ- Ông chủ cây trâm này của ông thật đẹp mắt, ông bán bao nhiêu?- Cô nương không cần trả tiền, vừa nãy có một vị công tử đã căn dặn, cô nương thích gì thì cưa lấy, ngân lượng hắn sẽ chi trả.Ngọc Nữ hừ hừ bực bội, cái tên nam nhân thần bí kia không biết là mà cứ tìm cách lấy lòng nàng a, nàng không tin hắn thu mua cả khu phố này.Nhưng nói gì thì nói cây trâm này vẫn rất đẹp nha, nàng không nỡ bỏ đi, nên Ngọc Nữ cứ thế mà nhận đồ của người ta.Dật Lam bên cạnh cũng nghe hết cuộc đối thoại vừa rồi mà bà chỉ nhìn Ngọc Nữ mà ý cười đầy mặt, có vẻ bà lười trêu chọc Ngọc Nữ mà chỉ thể hoện bằng ánh mắt thôi.Cứ như thế với cái tư tưởng tên nam nhân kia không thể mua hết cả khu phố mà Ngọc Nữ kéo tay Dật Lam đi hết hàng này đến quán khác, rốt cuộc đều chỉ nhận lại một lời nói:"cô nương nơi đây đã được một vị công tử dặn dò, cô thích gì cứ lấy, mọi thứ hắn sẽ trả".Bực mình Ngọc Nữ quyết định không dạo phố nữa, mà trời thì cũng đã sắp trưa nên Ngọc Nữ lôi Dật Lam vào một tửu quán.

- Ông chủ bộ váy này hết bao nhiêu?

Ngọc Nữ xoay người hỏi chủ tiệm.

Cùng lúc đó bên ngoài có một tên gia nhân chạy vào thì thầm gì đó vào tai chủ tiệm.

Được một lúc tên kia rời đi, chủ tiệm tươi cười nhìn Ngọc Nữ nói:

- Cô nương bộ váy này của người đã được một vị công tử trả tiền rồi, vị công tử kia còn nói cô nương thích bấy nhiêu thì cứ lấy bấy nhiêu, mọi tri phí người kia đều sẽ trả.

Dật Lam nghe vậy thì nhìn Ngọc Nữ nói bằng giọng cà khịa:

- Con nha đúng là tiểu cô nương xuân phong phơi phới, đào hoa ngập trời nga, mới có dạo phố mà đã được người khác để ý rồi.

Ngọc Nữ đỏ mặt vội đặt bộ quần áo xuống rồi kéo Dật Lam rời đi.

Ông chủ tiệm thở dài tiếc hùi hụi, tiểu cô nương này thật ngu ngốc nha, được người khác trả tiền cho thế mà không muốn, làm lão tưởng còn được một mối làm ăn lớn.

Sau khi ra khỏi tiệm quần áo Ngọc Nữ thoáng thấy phía bê kia phố có một hàng bán trâm cài nên liền giục Dật Lam đi đến

Chọn tới chọn lui một hồi Ngọc Nữ vẫn vừa ý nhất là cây trâm bạc khắc hình phượng hoàng, bên mắt thì được lắp một viên đá thạch anh màu đỏ trông rất diễm lệ

- Ông chủ cây trâm này của ông thật đẹp mắt, ông bán bao nhiêu?

- Cô nương không cần trả tiền, vừa nãy có một vị công tử đã căn dặn, cô nương thích gì thì cưa lấy, ngân lượng hắn sẽ chi trả.

Ngọc Nữ hừ hừ bực bội, cái tên nam nhân thần bí kia không biết là mà cứ tìm cách lấy lòng nàng a, nàng không tin hắn thu mua cả khu phố này.

Nhưng nói gì thì nói cây trâm này vẫn rất đẹp nha, nàng không nỡ bỏ đi, nên Ngọc Nữ cứ thế mà nhận đồ của người ta.

Dật Lam bên cạnh cũng nghe hết cuộc đối thoại vừa rồi mà bà chỉ nhìn Ngọc Nữ mà ý cười đầy mặt, có vẻ bà lười trêu chọc Ngọc Nữ mà chỉ thể hoện bằng ánh mắt thôi.

Cứ như thế với cái tư tưởng tên nam nhân kia không thể mua hết cả khu phố mà Ngọc Nữ kéo tay Dật Lam đi hết hàng này đến quán khác, rốt cuộc đều chỉ nhận lại một lời nói:"cô nương nơi đây đã được một vị công tử dặn dò, cô thích gì cứ lấy, mọi thứ hắn sẽ trả".

Bực mình Ngọc Nữ quyết định không dạo phố nữa, mà trời thì cũng đã sắp trưa nên Ngọc Nữ lôi Dật Lam vào một tửu quán.

Điện Hạ, Ngài Thật Bá ĐạoTác giả: Tần MặcTruyện Ngôn Tình, Truyện Nữ Cường, Truyện SủngTháng 12 trời bắt đầu trở lạnh, đêm về nhà nhà đều quay quần bên lò sưởi. Bên ngoài lúc này những cơn gió đang gào thét, trời lạnh như cắt da, cắt thịt. Vậy mà lúc này ngoài trời lại có một thân ảnh của một cô bé chừng 12 tuổi, khuôn mặt gầy gò, thân hình ốm tong teo, khi nhìn vào cô bé người ta chỉ liên tưởng rằng chỉ một cơn gió cũng có thể thổi cô đi. Nhưng không thân ảnh gầy yếu ấy lại không bị gió rét thổi bay, mà cô gái bé nhỏ ấy lại kiên cường chống những cơn gió mạnh mùa đông. Thân ảnh bé nhỏ ấy cứ đi, cứ đi mãi cho tới khi cơ thể không chịu nỗi nữa cô ngã ra đương. Lúc này phía xa xa có một chiếc ngựa đang tiến tới chỗ Ngọc Nữ đang nằm, trong xe có một cậu bé chừng 10 tuổi nhưng trông rất chửng chạc, thân hình bé nhỏ nhưng ánh mắt thâm thúy, cương nghị. Lúc này cậu bé bước xuống xe và ẫm cô bé lên xe. Chiếc xe ngựa chạy từ từ mất hút. Ngọc Nữ lúc này trông có vẻ như đang hôn mê, nhưng không ý chí cô đang chiến đấu với chính cô và cũng là nhân cách mới được hình thành. Trong… - Ông chủ bộ váy này hết bao nhiêu?Ngọc Nữ xoay người hỏi chủ tiệm.Cùng lúc đó bên ngoài có một tên gia nhân chạy vào thì thầm gì đó vào tai chủ tiệm.Được một lúc tên kia rời đi, chủ tiệm tươi cười nhìn Ngọc Nữ nói:- Cô nương bộ váy này của người đã được một vị công tử trả tiền rồi, vị công tử kia còn nói cô nương thích bấy nhiêu thì cứ lấy bấy nhiêu, mọi tri phí người kia đều sẽ trả.Dật Lam nghe vậy thì nhìn Ngọc Nữ nói bằng giọng cà khịa:- Con nha đúng là tiểu cô nương xuân phong phơi phới, đào hoa ngập trời nga, mới có dạo phố mà đã được người khác để ý rồi.Ngọc Nữ đỏ mặt vội đặt bộ quần áo xuống rồi kéo Dật Lam rời đi.Ông chủ tiệm thở dài tiếc hùi hụi, tiểu cô nương này thật ngu ngốc nha, được người khác trả tiền cho thế mà không muốn, làm lão tưởng còn được một mối làm ăn lớn.Sau khi ra khỏi tiệm quần áo Ngọc Nữ thoáng thấy phía bê kia phố có một hàng bán trâm cài nên liền giục Dật Lam đi đếnChọn tới chọn lui một hồi Ngọc Nữ vẫn vừa ý nhất là cây trâm bạc khắc hình phượng hoàng, bên mắt thì được lắp một viên đá thạch anh màu đỏ trông rất diễm lệ- Ông chủ cây trâm này của ông thật đẹp mắt, ông bán bao nhiêu?- Cô nương không cần trả tiền, vừa nãy có một vị công tử đã căn dặn, cô nương thích gì thì cưa lấy, ngân lượng hắn sẽ chi trả.Ngọc Nữ hừ hừ bực bội, cái tên nam nhân thần bí kia không biết là mà cứ tìm cách lấy lòng nàng a, nàng không tin hắn thu mua cả khu phố này.Nhưng nói gì thì nói cây trâm này vẫn rất đẹp nha, nàng không nỡ bỏ đi, nên Ngọc Nữ cứ thế mà nhận đồ của người ta.Dật Lam bên cạnh cũng nghe hết cuộc đối thoại vừa rồi mà bà chỉ nhìn Ngọc Nữ mà ý cười đầy mặt, có vẻ bà lười trêu chọc Ngọc Nữ mà chỉ thể hoện bằng ánh mắt thôi.Cứ như thế với cái tư tưởng tên nam nhân kia không thể mua hết cả khu phố mà Ngọc Nữ kéo tay Dật Lam đi hết hàng này đến quán khác, rốt cuộc đều chỉ nhận lại một lời nói:"cô nương nơi đây đã được một vị công tử dặn dò, cô thích gì cứ lấy, mọi thứ hắn sẽ trả".Bực mình Ngọc Nữ quyết định không dạo phố nữa, mà trời thì cũng đã sắp trưa nên Ngọc Nữ lôi Dật Lam vào một tửu quán.

Chương 32: Hắn ta bao hết cả khu phố à?