"Anh có thể làm trái với đạo lý nhân sinh, đưa em vào quỹ đạo của mình." _ Thời điểm Trịnh Ý Miên bước từ tàu điện ngầm ra, vừa lúc thấy được tin tức lớp trưởng vừa gửi trong lớp. Trong tin tức, lớp trưởng vẫn luôn nhắc nhở: "Tớ nhắc lại một lần nữa nhé, chúng ta sẽ gặp nhau ở khách sạn nghỉ dưỡng Hạc Tuyền, các cậu đi tàu điện ngầm mười lăm phút là đến, các cậu đừng có đi nhầm đấy." Đây là lần tụ họp mừng mọi người tốt nghiệp cao trung, đồng thời chúc mừng nhau về cuộc sống mới ở đại học. Nghe xong giọng nói, Trịnh Ý Miên click mở app bản đồ, nhìn nhìn đường chỉ dẫn, xác định bản thân không đi sai đường, lúc này mới bước nhhanh hơn trong bầu không khí nặng nề của đêm hè. Thành thị tháng bảy vẫn nóng như cái bếp lò, ngay cả buổi tối vẫn cảm nhận được sự nóng bức. Máy điều hòa vẫn siêng năng hoạt động phun khí lạnh ra ngoài, cửa hàng trên phố đèn đuốc sáng trưng, cửa chính đóng chặt không cho khí nóng bên ngoài tràn vô cửa hàng. Đi nhanh tới địa điểm cần đến, ở bên ngoài một con hẻm…
Chương 4: Bốn con cá (1)
Về Sau Bớt Ăn CáTác giả: Lộc LinhTruyện Ngôn Tình, Truyện Sủng"Anh có thể làm trái với đạo lý nhân sinh, đưa em vào quỹ đạo của mình." _ Thời điểm Trịnh Ý Miên bước từ tàu điện ngầm ra, vừa lúc thấy được tin tức lớp trưởng vừa gửi trong lớp. Trong tin tức, lớp trưởng vẫn luôn nhắc nhở: "Tớ nhắc lại một lần nữa nhé, chúng ta sẽ gặp nhau ở khách sạn nghỉ dưỡng Hạc Tuyền, các cậu đi tàu điện ngầm mười lăm phút là đến, các cậu đừng có đi nhầm đấy." Đây là lần tụ họp mừng mọi người tốt nghiệp cao trung, đồng thời chúc mừng nhau về cuộc sống mới ở đại học. Nghe xong giọng nói, Trịnh Ý Miên click mở app bản đồ, nhìn nhìn đường chỉ dẫn, xác định bản thân không đi sai đường, lúc này mới bước nhhanh hơn trong bầu không khí nặng nề của đêm hè. Thành thị tháng bảy vẫn nóng như cái bếp lò, ngay cả buổi tối vẫn cảm nhận được sự nóng bức. Máy điều hòa vẫn siêng năng hoạt động phun khí lạnh ra ngoài, cửa hàng trên phố đèn đuốc sáng trưng, cửa chính đóng chặt không cho khí nóng bên ngoài tràn vô cửa hàng. Đi nhanh tới địa điểm cần đến, ở bên ngoài một con hẻm… Huấn luyện viên đứng đó hô lớn khẩu hiệu: "Đứng nghiêm ——""Rõ!"Đám nam sinh vừa dừng lại lại trở về nguyên hình, từng người từng người cao lớn đứng thẳng sống lưng, lại cúi đầu thành từng cụm mà cười.Quá mẹ nó k*ch th*ch.Thời điểm huấn luyện quân sự luôn có vài huấn luyện viên, không thỏa mãn với sự huấn luyện đơn thuần, luôn suy nghĩ tạo ra những tình huống gây cười nhẹ nhàng.Điểm này thì Trịnh Ý Miên rất rõ ràng.Lúc học cao trung cô cũng đã gặp qua rồi.Nhưng vấn đề là, vì lí do gì lại gặp được Lương Ngụ chứ?!Các nữ sinh trong lớp đã bắt đầu thẹn thùng mà khe khẽ nói nhỏ."Huấn luyện viên muốn làm gì vậy?" (liền trường mình sẽ edit thành huấn luyện viên nhé)"Thật sự lại đây, trời ơi...""Cái gì chứ...""Chúng ta sẽ không phải đứng đối mặt với nhau chứ. Tớ..."Giây tiếp theo.Huấn luyện viên quân trại nữ sinh: "Toàn thể nữ sinh, nghiêm!""Bên trái, quay!".........Sét đánh ngang tai.Trịnh Ý Miên cúi đầu suy nghĩ.Tốt, hiện tại thật sự phải cùng Lương Ngụ đối mặt.Mọi người đều không quen biết, giờ phút này cách xa nhau mấy mét, nữ sinh đều đỏ mặt, còn lại nam sinh thì không ngừng cười.Qua một lát, hình như là phát hiện được cái gì, mọi người đều bắt đầu cười.Trịnh Ý Miên sửng sốt một lát, lúc này mới phản ứng lại.Bởi vì trong đội ngũ dư một người, cô là nữ sinh duy nhất bị thừa ra khỏi đội ngũ.Vừa khéo, Lương Ngụ cũng vậy.Cho nên, tình huống hiện tại là hai đội ngũ hình vuông, mỗi bên bị thừa ra một người.Mà hai người còn đứng đối diện nhau, mặt đối mặt."Toàn bộ nữ sinh, đứng nghiêm, mặt đối mặt! Mười phút!"Trịnh Ý Miên banh thẳng thân thể, bắt đầu đứng nghiêm.Huấn luyện viên đứng ở đội ngũ trung ương, cố ý nói: "Nữ sinh đằng kia, ưỡn ngực ngẩng đầu lên! Thế nào, không dám nhìn?"Hai bên tai truyền đến tiếng cười vụn vặt, nam sinh bên kia thì càng quá phận hơn, có người còn cười ra tiếng.Trịnh Ý Miên cắn răng, ngẩng đầu lên.Đột nhiên không kịp phòng ngừa liền nhìn thẳng vào mắt Lương Ngụ.Lương Ngụ mặc quân trang, đứng thẳng, rũ mi mắt xuống nhìn cô cười cười. Khóe môi anh không chút để ý mà câu lên, lại giống như chủ mưu đã lâu, trong mắt lập lòe tia sáng giảo hoạt.
Huấn luyện viên đứng đó hô lớn khẩu hiệu: "Đứng nghiêm ——"
"Rõ!"
Đám nam sinh vừa dừng lại lại trở về nguyên hình, từng người từng người cao lớn đứng thẳng sống lưng, lại cúi đầu thành từng cụm mà cười.
Quá mẹ nó k*ch th*ch.
Thời điểm huấn luyện quân sự luôn có vài huấn luyện viên, không thỏa mãn với sự huấn luyện đơn thuần, luôn suy nghĩ tạo ra những tình huống gây cười nhẹ nhàng.
Điểm này thì Trịnh Ý Miên rất rõ ràng.
Lúc học cao trung cô cũng đã gặp qua rồi.
Nhưng vấn đề là, vì lí do gì lại gặp được Lương Ngụ chứ?!
Các nữ sinh trong lớp đã bắt đầu thẹn thùng mà khe khẽ nói nhỏ.
"Huấn luyện viên muốn làm gì vậy?" (liền trường mình sẽ edit thành huấn luyện viên nhé)
"Thật sự lại đây, trời ơi..."
"Cái gì chứ..."
"Chúng ta sẽ không phải đứng đối mặt với nhau chứ. Tớ..."
Giây tiếp theo.
Huấn luyện viên quân trại nữ sinh: "Toàn thể nữ sinh, nghiêm!"
"Bên trái, quay!"
.........
Sét đánh ngang tai.
Trịnh Ý Miên cúi đầu suy nghĩ.
Tốt, hiện tại thật sự phải cùng Lương Ngụ đối mặt.
Mọi người đều không quen biết, giờ phút này cách xa nhau mấy mét, nữ sinh đều đỏ mặt, còn lại nam sinh thì không ngừng cười.
Qua một lát, hình như là phát hiện được cái gì, mọi người đều bắt đầu cười.
Trịnh Ý Miên sửng sốt một lát, lúc này mới phản ứng lại.
Bởi vì trong đội ngũ dư một người, cô là nữ sinh duy nhất bị thừa ra khỏi đội ngũ.
Vừa khéo, Lương Ngụ cũng vậy.
Cho nên, tình huống hiện tại là hai đội ngũ hình vuông, mỗi bên bị thừa ra một người.
Mà hai người còn đứng đối diện nhau, mặt đối mặt.
"Toàn bộ nữ sinh, đứng nghiêm, mặt đối mặt! Mười phút!"
Trịnh Ý Miên banh thẳng thân thể, bắt đầu đứng nghiêm.
Huấn luyện viên đứng ở đội ngũ trung ương, cố ý nói: "Nữ sinh đằng kia, ưỡn ngực ngẩng đầu lên! Thế nào, không dám nhìn?"
Hai bên tai truyền đến tiếng cười vụn vặt, nam sinh bên kia thì càng quá phận hơn, có người còn cười ra tiếng.
Trịnh Ý Miên cắn răng, ngẩng đầu lên.
Đột nhiên không kịp phòng ngừa liền nhìn thẳng vào mắt Lương Ngụ.
Lương Ngụ mặc quân trang, đứng thẳng, rũ mi mắt xuống nhìn cô cười cười. Khóe môi anh không chút để ý mà câu lên, lại giống như chủ mưu đã lâu, trong mắt lập lòe tia sáng giảo hoạt.
Về Sau Bớt Ăn CáTác giả: Lộc LinhTruyện Ngôn Tình, Truyện Sủng"Anh có thể làm trái với đạo lý nhân sinh, đưa em vào quỹ đạo của mình." _ Thời điểm Trịnh Ý Miên bước từ tàu điện ngầm ra, vừa lúc thấy được tin tức lớp trưởng vừa gửi trong lớp. Trong tin tức, lớp trưởng vẫn luôn nhắc nhở: "Tớ nhắc lại một lần nữa nhé, chúng ta sẽ gặp nhau ở khách sạn nghỉ dưỡng Hạc Tuyền, các cậu đi tàu điện ngầm mười lăm phút là đến, các cậu đừng có đi nhầm đấy." Đây là lần tụ họp mừng mọi người tốt nghiệp cao trung, đồng thời chúc mừng nhau về cuộc sống mới ở đại học. Nghe xong giọng nói, Trịnh Ý Miên click mở app bản đồ, nhìn nhìn đường chỉ dẫn, xác định bản thân không đi sai đường, lúc này mới bước nhhanh hơn trong bầu không khí nặng nề của đêm hè. Thành thị tháng bảy vẫn nóng như cái bếp lò, ngay cả buổi tối vẫn cảm nhận được sự nóng bức. Máy điều hòa vẫn siêng năng hoạt động phun khí lạnh ra ngoài, cửa hàng trên phố đèn đuốc sáng trưng, cửa chính đóng chặt không cho khí nóng bên ngoài tràn vô cửa hàng. Đi nhanh tới địa điểm cần đến, ở bên ngoài một con hẻm… Huấn luyện viên đứng đó hô lớn khẩu hiệu: "Đứng nghiêm ——""Rõ!"Đám nam sinh vừa dừng lại lại trở về nguyên hình, từng người từng người cao lớn đứng thẳng sống lưng, lại cúi đầu thành từng cụm mà cười.Quá mẹ nó k*ch th*ch.Thời điểm huấn luyện quân sự luôn có vài huấn luyện viên, không thỏa mãn với sự huấn luyện đơn thuần, luôn suy nghĩ tạo ra những tình huống gây cười nhẹ nhàng.Điểm này thì Trịnh Ý Miên rất rõ ràng.Lúc học cao trung cô cũng đã gặp qua rồi.Nhưng vấn đề là, vì lí do gì lại gặp được Lương Ngụ chứ?!Các nữ sinh trong lớp đã bắt đầu thẹn thùng mà khe khẽ nói nhỏ."Huấn luyện viên muốn làm gì vậy?" (liền trường mình sẽ edit thành huấn luyện viên nhé)"Thật sự lại đây, trời ơi...""Cái gì chứ...""Chúng ta sẽ không phải đứng đối mặt với nhau chứ. Tớ..."Giây tiếp theo.Huấn luyện viên quân trại nữ sinh: "Toàn thể nữ sinh, nghiêm!""Bên trái, quay!".........Sét đánh ngang tai.Trịnh Ý Miên cúi đầu suy nghĩ.Tốt, hiện tại thật sự phải cùng Lương Ngụ đối mặt.Mọi người đều không quen biết, giờ phút này cách xa nhau mấy mét, nữ sinh đều đỏ mặt, còn lại nam sinh thì không ngừng cười.Qua một lát, hình như là phát hiện được cái gì, mọi người đều bắt đầu cười.Trịnh Ý Miên sửng sốt một lát, lúc này mới phản ứng lại.Bởi vì trong đội ngũ dư một người, cô là nữ sinh duy nhất bị thừa ra khỏi đội ngũ.Vừa khéo, Lương Ngụ cũng vậy.Cho nên, tình huống hiện tại là hai đội ngũ hình vuông, mỗi bên bị thừa ra một người.Mà hai người còn đứng đối diện nhau, mặt đối mặt."Toàn bộ nữ sinh, đứng nghiêm, mặt đối mặt! Mười phút!"Trịnh Ý Miên banh thẳng thân thể, bắt đầu đứng nghiêm.Huấn luyện viên đứng ở đội ngũ trung ương, cố ý nói: "Nữ sinh đằng kia, ưỡn ngực ngẩng đầu lên! Thế nào, không dám nhìn?"Hai bên tai truyền đến tiếng cười vụn vặt, nam sinh bên kia thì càng quá phận hơn, có người còn cười ra tiếng.Trịnh Ý Miên cắn răng, ngẩng đầu lên.Đột nhiên không kịp phòng ngừa liền nhìn thẳng vào mắt Lương Ngụ.Lương Ngụ mặc quân trang, đứng thẳng, rũ mi mắt xuống nhìn cô cười cười. Khóe môi anh không chút để ý mà câu lên, lại giống như chủ mưu đã lâu, trong mắt lập lòe tia sáng giảo hoạt.