" A! Không--! " Tiếng thét thê lương như phá tan bầu trời, máu ở khắp nơi! Diệp Vũ cứ như vậy trơ mắt nhìn xuống đất, thấy huynh trưởng của nàng, bị người ta trảm ngang lưng! " Cố Nam An! " Tròng mắt nàng như muốn nứt ra, tiếng thét thất thanh chói tai. Nhìn chằm chằm bạch y nhân đứng giữa một vùng huyết hồng kia, có gì đó tan vỡ. " Diệp Vũ! " Cố Nam An mặt không chút thay đổi, khuôn mặt như trích tiên ngày càng lộ rõ, tràn đầy lãnh ý: " Ta nói lại lần nữa, buông kiếm trong tay ngươi ra. " " Ha? " Mặt nạ bạc trên mặt Diệp Vũ, đã bị nhiễm một mảng hồng sắc, nàng nghiêng đầu nhìn chằm chằm Cố Nam An, làm như nghe không hiểu lời hắn nói. " Ngươi muốn chết? Diệp gia thông đồng với địch phản quốc, phụ thân huynh trưởng ngươi, còn có Diệp gia quân, đều đã đền tội. Ngươi còn nghĩ muốn xuống bồi bọn họ? "Trong mắt hắn hiện lên một chút thương cảm. " Ha ha ha! " Diệp Vũ bỗng nhiên cười lớn, phụ thân, huynh trưởng của nàng, huynh đệ sinh tử đi theo nàng nhiều năm, tất cả đều chết trước mặt nàng…
Chương 116: Không còn là Ung Thân vương!
Hoàng Phi Chín Nghìn Tuổi - Hoàng Phi Cửu Thiên TuếTác giả: Phù NgưTruyện Cổ Đại, Truyện Huyền Huyễn, Truyện Ngôn Tình, Truyện Nữ Cường" A! Không--! " Tiếng thét thê lương như phá tan bầu trời, máu ở khắp nơi! Diệp Vũ cứ như vậy trơ mắt nhìn xuống đất, thấy huynh trưởng của nàng, bị người ta trảm ngang lưng! " Cố Nam An! " Tròng mắt nàng như muốn nứt ra, tiếng thét thất thanh chói tai. Nhìn chằm chằm bạch y nhân đứng giữa một vùng huyết hồng kia, có gì đó tan vỡ. " Diệp Vũ! " Cố Nam An mặt không chút thay đổi, khuôn mặt như trích tiên ngày càng lộ rõ, tràn đầy lãnh ý: " Ta nói lại lần nữa, buông kiếm trong tay ngươi ra. " " Ha? " Mặt nạ bạc trên mặt Diệp Vũ, đã bị nhiễm một mảng hồng sắc, nàng nghiêng đầu nhìn chằm chằm Cố Nam An, làm như nghe không hiểu lời hắn nói. " Ngươi muốn chết? Diệp gia thông đồng với địch phản quốc, phụ thân huynh trưởng ngươi, còn có Diệp gia quân, đều đã đền tội. Ngươi còn nghĩ muốn xuống bồi bọn họ? "Trong mắt hắn hiện lên một chút thương cảm. " Ha ha ha! " Diệp Vũ bỗng nhiên cười lớn, phụ thân, huynh trưởng của nàng, huynh đệ sinh tử đi theo nàng nhiều năm, tất cả đều chết trước mặt nàng… Tin tức tuy đã truyền đi, nhưng vẫn không thấy người đâu. Lưu Hành vẫn canh giữ bên cạnh hắn, hắn tiến một bước còn khó khăn, chứ đừng nói ra khỏi cung.Thời gian trôi qua rất lâu, Trương Thịnh trong lòng bất an rốt cuộc cũng bạo phát.Băn khoăn không được, hắn bắt Lưu Hành thả hắn đi, nói là đi mời thái y, thực ra..." Lưu đại nhân vất vả rồi. " Hoa Ngu gật đầu với Lưu Hành, sau đó ánh mắt dừng trên người Trương Thịnh, nói:" Nhờ Trương công công phái người đi thông báo cho các vị hoàng tử, còn có Hoàng hậu và vài vị nương nương. "Trương Thịnh nghe được lời này, sắc mặt lập tức trắng bệch:" Là... là có ý gì?! "Vẻ mặt Hoa Ngu tức khắc trở nên đau buồn.Nàng trầm giọng, nói:" Hoàng thượng băng hà---"" Bang! " Dưới chân Trương Thịnh lung lay không vững, ngã ngồi trên mặt đất." Công công, người sao thế?! " Nội thị đi bên cạnh hắn thấy thế, muốn tiến lên dìu hắn.Nhưng còn chưa kịp chạm vào thì hắn đã bò dậy, không màng mà chạy.Tư thái kia, nào có giống thái giám phụng sự trong cung nhiều năm!Giống như bị quỷ rượt!Khóe môi Hoa Ngu khẽ kéo, nhìn đám người xung quanh thất thần, nói:" Ngây ra đó làm gì, còn không mau đi báo tang! "" Vâng... vâng! "Trong lòng mọi người, không nhịn được phát run phát lạnh.........." Phụ hoàng! Phụ hoàng! " Đại hoàng tử và Tứ hoàng tử rất nhanh chạy tới.Chỉ là phản ứng của hai người hoàn toàn bất đồng.Đại hoàng tử vừa kinh ngạc vừa tức giận, cơ hồ chạy tới, đẩy đám người đang cản lại, tới cạnh long sàng.Tứ hoàng tử thì sắc mặt khó coi, đi phía sau." Phụ hoàng! Tại sao lại như vậy?! Thái y đâu?! " Đại hoàng tử bổ nhào đến cạnh Thuận An đế, vươn tay, sờ thấy thân thể lạnh lẽo của Thuận An đế.Trong nháy mắt liền dữ tợn.Hắn xoay người, rít gào:" Trương Thịnh! Cẩu nô tài nhà ngươi! Còn không mau lăn ra đây cho bổn hoàng tử! Ngươi hầu hạ như thế nào, sao phụ hoàng lại thành như vậy?! " Hắn ngẩng đầu, hai mắt đỏ sậm, nhìn chằm chằm Trương Thịnh, tựa như sư tử bạo nộ." Điện hạ thứ tội! " Trương Thịnh mặt tái nhợt, nói xong lập tức quỳ xuống." Hôm qua Hoàng thượng không khỏe, nô tài liền đi mời thái y, nhưng không ngờ người tới lại là Ung Thân vương... "Thốt ra lời này, Long Ngâm điện liền rơi vào yên tĩnh.Chỉ trong nháy mắt, hầu như toàn bộ quan viên triều đình đều đến đủ.Mà Trương Thịnh vừa nói xong, không khí liền trở nên kỳ lạ." Trương công công. " Lúc này có người tiến lên, mở miệng gọi Trương Thịnh.Đừng nói Trương Thịnh, ngay cả đám người có mặt cũng quay sang.Là Hoa Ngu bên cạnh Chu Lăng Thần.Trường hợp này, trong lòng đám quan viên đều khẩn trương vô cùng, chỉ có Hoa Ngu này, vẫn một bộ dạng điềm nhiên.Hoa Ngu thấy Trương Thịnh nhìn nàng, nhếch miệng, đột nhiên nói:" Trương công công nói sai một chuyện rồi, nô tài không thể không chỉ ra. "Trương Thịnh nhíu mày, nghĩ nàng định biện hộ cho chuyện hôm qua." Bây giờ, đã không còn là Ung Thân vương rồi. " Hoa Ngu tiến lên phía trước, dẫn theo ánh mắt của mọi người.Update: 15/12/2019
Tin tức tuy đã truyền đi, nhưng vẫn không thấy người đâu. Lưu Hành vẫn canh giữ bên cạnh hắn, hắn tiến một bước còn khó khăn, chứ đừng nói ra khỏi cung.
Thời gian trôi qua rất lâu, Trương Thịnh trong lòng bất an rốt cuộc cũng bạo phát.
Băn khoăn không được, hắn bắt Lưu Hành thả hắn đi, nói là đi mời thái y, thực ra...
" Lưu đại nhân vất vả rồi. " Hoa Ngu gật đầu với Lưu Hành, sau đó ánh mắt dừng trên người Trương Thịnh, nói:
" Nhờ Trương công công phái người đi thông báo cho các vị hoàng tử, còn có Hoàng hậu và vài vị nương nương. "
Trương Thịnh nghe được lời này, sắc mặt lập tức trắng bệch:
" Là... là có ý gì?! "
Vẻ mặt Hoa Ngu tức khắc trở nên đau buồn.
Nàng trầm giọng, nói:
" Hoàng thượng băng hà---"
" Bang! " Dưới chân Trương Thịnh lung lay không vững, ngã ngồi trên mặt đất.
" Công công, người sao thế?! " Nội thị đi bên cạnh hắn thấy thế, muốn tiến lên dìu hắn.
Nhưng còn chưa kịp chạm vào thì hắn đã bò dậy, không màng mà chạy.
Tư thái kia, nào có giống thái giám phụng sự trong cung nhiều năm!
Giống như bị quỷ rượt!
Khóe môi Hoa Ngu khẽ kéo, nhìn đám người xung quanh thất thần, nói:
" Ngây ra đó làm gì, còn không mau đi báo tang! "
" Vâng... vâng! "
Trong lòng mọi người, không nhịn được phát run phát lạnh.
.........
" Phụ hoàng! Phụ hoàng! " Đại hoàng tử và Tứ hoàng tử rất nhanh chạy tới.
Chỉ là phản ứng của hai người hoàn toàn bất đồng.
Đại hoàng tử vừa kinh ngạc vừa tức giận, cơ hồ chạy tới, đẩy đám người đang cản lại, tới cạnh long sàng.
Tứ hoàng tử thì sắc mặt khó coi, đi phía sau.
" Phụ hoàng! Tại sao lại như vậy?! Thái y đâu?! " Đại hoàng tử bổ nhào đến cạnh Thuận An đế, vươn tay, sờ thấy thân thể lạnh lẽo của Thuận An đế.
Trong nháy mắt liền dữ tợn.
Hắn xoay người, rít gào:
" Trương Thịnh! Cẩu nô tài nhà ngươi! Còn không mau lăn ra đây cho bổn hoàng tử! Ngươi hầu hạ như thế nào, sao phụ hoàng lại thành như vậy?! " Hắn ngẩng đầu, hai mắt đỏ sậm, nhìn chằm chằm Trương Thịnh, tựa như sư tử bạo nộ.
" Điện hạ thứ tội! " Trương Thịnh mặt tái nhợt, nói xong lập tức quỳ xuống.
" Hôm qua Hoàng thượng không khỏe, nô tài liền đi mời thái y, nhưng không ngờ người tới lại là Ung Thân vương... "
Thốt ra lời này, Long Ngâm điện liền rơi vào yên tĩnh.
Chỉ trong nháy mắt, hầu như toàn bộ quan viên triều đình đều đến đủ.
Mà Trương Thịnh vừa nói xong, không khí liền trở nên kỳ lạ.
" Trương công công. " Lúc này có người tiến lên, mở miệng gọi Trương Thịnh.
Đừng nói Trương Thịnh, ngay cả đám người có mặt cũng quay sang.
Là Hoa Ngu bên cạnh Chu Lăng Thần.
Trường hợp này, trong lòng đám quan viên đều khẩn trương vô cùng, chỉ có Hoa Ngu này, vẫn một bộ dạng điềm nhiên.
Hoa Ngu thấy Trương Thịnh nhìn nàng, nhếch miệng, đột nhiên nói:
" Trương công công nói sai một chuyện rồi, nô tài không thể không chỉ ra. "
Trương Thịnh nhíu mày, nghĩ nàng định biện hộ cho chuyện hôm qua.
" Bây giờ, đã không còn là Ung Thân vương rồi. " Hoa Ngu tiến lên phía trước, dẫn theo ánh mắt của mọi người.
Update: 15/12/2019
Hoàng Phi Chín Nghìn Tuổi - Hoàng Phi Cửu Thiên TuếTác giả: Phù NgưTruyện Cổ Đại, Truyện Huyền Huyễn, Truyện Ngôn Tình, Truyện Nữ Cường" A! Không--! " Tiếng thét thê lương như phá tan bầu trời, máu ở khắp nơi! Diệp Vũ cứ như vậy trơ mắt nhìn xuống đất, thấy huynh trưởng của nàng, bị người ta trảm ngang lưng! " Cố Nam An! " Tròng mắt nàng như muốn nứt ra, tiếng thét thất thanh chói tai. Nhìn chằm chằm bạch y nhân đứng giữa một vùng huyết hồng kia, có gì đó tan vỡ. " Diệp Vũ! " Cố Nam An mặt không chút thay đổi, khuôn mặt như trích tiên ngày càng lộ rõ, tràn đầy lãnh ý: " Ta nói lại lần nữa, buông kiếm trong tay ngươi ra. " " Ha? " Mặt nạ bạc trên mặt Diệp Vũ, đã bị nhiễm một mảng hồng sắc, nàng nghiêng đầu nhìn chằm chằm Cố Nam An, làm như nghe không hiểu lời hắn nói. " Ngươi muốn chết? Diệp gia thông đồng với địch phản quốc, phụ thân huynh trưởng ngươi, còn có Diệp gia quân, đều đã đền tội. Ngươi còn nghĩ muốn xuống bồi bọn họ? "Trong mắt hắn hiện lên một chút thương cảm. " Ha ha ha! " Diệp Vũ bỗng nhiên cười lớn, phụ thân, huynh trưởng của nàng, huynh đệ sinh tử đi theo nàng nhiều năm, tất cả đều chết trước mặt nàng… Tin tức tuy đã truyền đi, nhưng vẫn không thấy người đâu. Lưu Hành vẫn canh giữ bên cạnh hắn, hắn tiến một bước còn khó khăn, chứ đừng nói ra khỏi cung.Thời gian trôi qua rất lâu, Trương Thịnh trong lòng bất an rốt cuộc cũng bạo phát.Băn khoăn không được, hắn bắt Lưu Hành thả hắn đi, nói là đi mời thái y, thực ra..." Lưu đại nhân vất vả rồi. " Hoa Ngu gật đầu với Lưu Hành, sau đó ánh mắt dừng trên người Trương Thịnh, nói:" Nhờ Trương công công phái người đi thông báo cho các vị hoàng tử, còn có Hoàng hậu và vài vị nương nương. "Trương Thịnh nghe được lời này, sắc mặt lập tức trắng bệch:" Là... là có ý gì?! "Vẻ mặt Hoa Ngu tức khắc trở nên đau buồn.Nàng trầm giọng, nói:" Hoàng thượng băng hà---"" Bang! " Dưới chân Trương Thịnh lung lay không vững, ngã ngồi trên mặt đất." Công công, người sao thế?! " Nội thị đi bên cạnh hắn thấy thế, muốn tiến lên dìu hắn.Nhưng còn chưa kịp chạm vào thì hắn đã bò dậy, không màng mà chạy.Tư thái kia, nào có giống thái giám phụng sự trong cung nhiều năm!Giống như bị quỷ rượt!Khóe môi Hoa Ngu khẽ kéo, nhìn đám người xung quanh thất thần, nói:" Ngây ra đó làm gì, còn không mau đi báo tang! "" Vâng... vâng! "Trong lòng mọi người, không nhịn được phát run phát lạnh.........." Phụ hoàng! Phụ hoàng! " Đại hoàng tử và Tứ hoàng tử rất nhanh chạy tới.Chỉ là phản ứng của hai người hoàn toàn bất đồng.Đại hoàng tử vừa kinh ngạc vừa tức giận, cơ hồ chạy tới, đẩy đám người đang cản lại, tới cạnh long sàng.Tứ hoàng tử thì sắc mặt khó coi, đi phía sau." Phụ hoàng! Tại sao lại như vậy?! Thái y đâu?! " Đại hoàng tử bổ nhào đến cạnh Thuận An đế, vươn tay, sờ thấy thân thể lạnh lẽo của Thuận An đế.Trong nháy mắt liền dữ tợn.Hắn xoay người, rít gào:" Trương Thịnh! Cẩu nô tài nhà ngươi! Còn không mau lăn ra đây cho bổn hoàng tử! Ngươi hầu hạ như thế nào, sao phụ hoàng lại thành như vậy?! " Hắn ngẩng đầu, hai mắt đỏ sậm, nhìn chằm chằm Trương Thịnh, tựa như sư tử bạo nộ." Điện hạ thứ tội! " Trương Thịnh mặt tái nhợt, nói xong lập tức quỳ xuống." Hôm qua Hoàng thượng không khỏe, nô tài liền đi mời thái y, nhưng không ngờ người tới lại là Ung Thân vương... "Thốt ra lời này, Long Ngâm điện liền rơi vào yên tĩnh.Chỉ trong nháy mắt, hầu như toàn bộ quan viên triều đình đều đến đủ.Mà Trương Thịnh vừa nói xong, không khí liền trở nên kỳ lạ." Trương công công. " Lúc này có người tiến lên, mở miệng gọi Trương Thịnh.Đừng nói Trương Thịnh, ngay cả đám người có mặt cũng quay sang.Là Hoa Ngu bên cạnh Chu Lăng Thần.Trường hợp này, trong lòng đám quan viên đều khẩn trương vô cùng, chỉ có Hoa Ngu này, vẫn một bộ dạng điềm nhiên.Hoa Ngu thấy Trương Thịnh nhìn nàng, nhếch miệng, đột nhiên nói:" Trương công công nói sai một chuyện rồi, nô tài không thể không chỉ ra. "Trương Thịnh nhíu mày, nghĩ nàng định biện hộ cho chuyện hôm qua." Bây giờ, đã không còn là Ung Thân vương rồi. " Hoa Ngu tiến lên phía trước, dẫn theo ánh mắt của mọi người.Update: 15/12/2019