Tác giả:

" A! Không--! " Tiếng thét thê lương như phá tan bầu trời, máu ở khắp nơi! Diệp Vũ cứ như vậy trơ mắt nhìn xuống đất, thấy huynh trưởng của nàng, bị người ta trảm ngang lưng! " Cố Nam An! " Tròng mắt nàng như muốn nứt ra, tiếng thét thất thanh chói tai. Nhìn chằm chằm bạch y nhân đứng giữa một vùng huyết hồng kia, có gì đó tan vỡ. " Diệp Vũ! " Cố Nam An mặt không chút thay đổi, khuôn mặt như trích tiên ngày càng lộ rõ, tràn đầy lãnh ý: " Ta nói lại lần nữa, buông kiếm trong tay ngươi ra. " " Ha? " Mặt nạ bạc trên mặt Diệp Vũ, đã bị nhiễm một mảng hồng sắc, nàng nghiêng đầu nhìn chằm chằm Cố Nam An, làm như nghe không hiểu lời hắn nói. " Ngươi muốn chết? Diệp gia thông đồng với địch phản quốc, phụ thân huynh trưởng ngươi, còn có Diệp gia quân, đều đã đền tội. Ngươi còn nghĩ muốn xuống bồi bọn họ? "Trong mắt hắn hiện lên một chút thương cảm. " Ha ha ha! " Diệp Vũ bỗng nhiên cười lớn, phụ thân, huynh trưởng của nàng, huynh đệ sinh tử đi theo nàng nhiều năm, tất cả đều chết trước mặt nàng…

Chương 216: Chạy trối chết

Hoàng Phi Chín Nghìn Tuổi - Hoàng Phi Cửu Thiên TuếTác giả: Phù NgưTruyện Cổ Đại, Truyện Huyền Huyễn, Truyện Ngôn Tình, Truyện Nữ Cường" A! Không--! " Tiếng thét thê lương như phá tan bầu trời, máu ở khắp nơi! Diệp Vũ cứ như vậy trơ mắt nhìn xuống đất, thấy huynh trưởng của nàng, bị người ta trảm ngang lưng! " Cố Nam An! " Tròng mắt nàng như muốn nứt ra, tiếng thét thất thanh chói tai. Nhìn chằm chằm bạch y nhân đứng giữa một vùng huyết hồng kia, có gì đó tan vỡ. " Diệp Vũ! " Cố Nam An mặt không chút thay đổi, khuôn mặt như trích tiên ngày càng lộ rõ, tràn đầy lãnh ý: " Ta nói lại lần nữa, buông kiếm trong tay ngươi ra. " " Ha? " Mặt nạ bạc trên mặt Diệp Vũ, đã bị nhiễm một mảng hồng sắc, nàng nghiêng đầu nhìn chằm chằm Cố Nam An, làm như nghe không hiểu lời hắn nói. " Ngươi muốn chết? Diệp gia thông đồng với địch phản quốc, phụ thân huynh trưởng ngươi, còn có Diệp gia quân, đều đã đền tội. Ngươi còn nghĩ muốn xuống bồi bọn họ? "Trong mắt hắn hiện lên một chút thương cảm. " Ha ha ha! " Diệp Vũ bỗng nhiên cười lớn, phụ thân, huynh trưởng của nàng, huynh đệ sinh tử đi theo nàng nhiều năm, tất cả đều chết trước mặt nàng… Đôi mắt đó, thật lâu trước đây, hắn đã từng nhìn thấy ở người ấy.Ký ức về người kia, lúc nào cũng kiêu ngạo làm càn, bộ dạng ngông cuồng, thậm chí còn khiến hắn lần đầu tiên làm ra loại chuyện nhàm chán như thả lợn bắt người.Chỉ là không biết người kia đã trải qua chuyện gì, sau này hắn gặp lại, "hắn" đã thay đổi rất nhiều. Thoạt nhìn cẩn thận, nơm nớp lo lắng.Không hề giống người mà hắn từng biết.Lúc ấy, hắn có chút chán nản.Người nọ thường cố tình lảng tránh hắn.Bọn họ cũng lâu rồi không có gặp mặt, đến khi nghe tin người nọ chết, hắn có phần không hồi phục được tinh thần...Chẳng qua chỉ cảm thấy đáng tiếc, cũng không để lại gợn sóng lớn lao gì.Ngược lại cảm xúc phập phồng của hắn, tựa hồ lại liên quan đến Hoa Ngu.Là "hắn" chủ động trêu chọc hắn...Hắn nghĩ tới đôi mắt sáng lấp lánh vừa nhìn mình, cũng không biết bị cái gì mê hoặc mà lại cắn xuống! Nhưng cũng vì hành động bất chợt này, hắn mới xác định được.Vật nhỏ kia...Nhìn "hắn" chạy trối chết, hắn khẽ cười ra tiếng.Ngươi trốn không thoát đâu!Đã chọc vào hắn, vậy thì chỉ có thể làm người của hắn. "Hắn" đừng mơ mà động đến người nào. Nữ nhân không được, nam nhân cũng không thể!Chỉ có thể là của hắn!.......Hoa Ngu vội vàng đào tẩu, hoàn toàn không biết bản thân đã bị ghim." Bịch! " Nàng quá hấp tấp, nhất thời không chú ý phía trước có người. Chạy được một đoạn, lập tức đâm sầm vào Lưu Hành, đâm đến mức bả vai sinh đau." Công công... " Lưu Hành cũng không ngờ sẽ đụng phải nàng, thoáng chốc ngẩn người, nhẹ giọng gọi nàng một câu." Ngươi không sao chứ? " Hắn nhìn Hoa Ngu đưa lưng về phía mình, ấn ấn bả vai nàng, còn tưởng bản thân đâm vào người ta mạnh quá, vội kéo nàng lại, muốn xem thương thế.Ai biết được Hoa Ngu hình như thấy động tác của hắn, khẩn cấp né đi." Hoa công công? " Lưu Hành sửng sốt, Hoa Ngu rốt cuộc là làm sao vậy?" Ta không có việc gì. " Thanh âm Hoa Ngu rất thấp, chỉ ném lại một câu rồi chạy như bay ra ngoài.Thế này là bị làm sao? Chẳng lẽ có quỷ đuổi theo "hắn" hả?Lưu Hành bỗng nhiên nghĩ đến, trong nội điện hình như chỉ có Hoa Ngu và Chu Lăng Thần.Hắn chớp mắt, đột nhiên nghĩ ra cái gì đó.Không lẽ vì Hoa Ngu cho người g**t ch*t Chu Viêm nên Chu Lăng Thần mới phát đại hỏa đi?!Sắc mặt hắn nhất thời thay đổi, cũng mặc kệ Hoa Ngu chạy vào nội điện. Chu Lăng Thần mà thực sự phát hỏa, không biết phải kh*ng b* đến nhường nào!Lưu Hành vội vã bước vào, vừa lúc thấy được biểu tình tà tứ trên mặt Chu Lăng Thần." Ngươi vào làm gì? " Chu Lăng Thần vừa phát hiện ra hắn liền thu lại thần sắc, lạnh lùng hỏi." Hoàng thượng, Hoa công công hắn, hắn... " Lưu Hành cảm thấy Hoàng thượng cũng đâu giống tức giận gì? Đến tột cùng Hoa Ngu bị làm sao vậy?" Người đâu? " Nhắc tới Hoa Ngu, tâm tình Chu Lăng Thần tốt lên mà cong cong khóe môi." Ra, đi ra ngoài... " Lưu Hành chưa bao giờ thấy qua vẻ mặt này của Chu Lăng Thần, nhất thời ngây dại, nửa ngày mới thốt lên lời." Đã biết. " Chu Lăng Thần nhướn mày.Update: 17/3/2020

Đôi mắt đó, thật lâu trước đây, hắn đã từng nhìn thấy ở người ấy.

Ký ức về người kia, lúc nào cũng kiêu ngạo làm càn, bộ dạng ngông cuồng, thậm chí còn khiến hắn lần đầu tiên làm ra loại chuyện nhàm chán như thả lợn bắt người.

Chỉ là không biết người kia đã trải qua chuyện gì, sau này hắn gặp lại, "hắn" đã thay đổi rất nhiều. Thoạt nhìn cẩn thận, nơm nớp lo lắng.

Không hề giống người mà hắn từng biết.

Lúc ấy, hắn có chút chán nản.

Người nọ thường cố tình lảng tránh hắn.

Bọn họ cũng lâu rồi không có gặp mặt, đến khi nghe tin người nọ chết, hắn có phần không hồi phục được tinh thần...

Chẳng qua chỉ cảm thấy đáng tiếc, cũng không để lại gợn sóng lớn lao gì.

Ngược lại cảm xúc phập phồng của hắn, tựa hồ lại liên quan đến Hoa Ngu.

Là "hắn" chủ động trêu chọc hắn...

Hắn nghĩ tới đôi mắt sáng lấp lánh vừa nhìn mình, cũng không biết bị cái gì mê hoặc mà lại cắn xuống! Nhưng cũng vì hành động bất chợt này, hắn mới xác định được.

Vật nhỏ kia...

Nhìn "hắn" chạy trối chết, hắn khẽ cười ra tiếng.

Ngươi trốn không thoát đâu!

Đã chọc vào hắn, vậy thì chỉ có thể làm người của hắn. "Hắn" đừng mơ mà động đến người nào. Nữ nhân không được, nam nhân cũng không thể!

Chỉ có thể là của hắn!

.......

Hoa Ngu vội vàng đào tẩu, hoàn toàn không biết bản thân đã bị ghim.

" Bịch! " Nàng quá hấp tấp, nhất thời không chú ý phía trước có người. Chạy được một đoạn, lập tức đâm sầm vào Lưu Hành, đâm đến mức bả vai sinh đau.

" Công công... " Lưu Hành cũng không ngờ sẽ đụng phải nàng, thoáng chốc ngẩn người, nhẹ giọng gọi nàng một câu.

" Ngươi không sao chứ? " Hắn nhìn Hoa Ngu đưa lưng về phía mình, ấn ấn bả vai nàng, còn tưởng bản thân đâm vào người ta mạnh quá, vội kéo nàng lại, muốn xem thương thế.

Ai biết được Hoa Ngu hình như thấy động tác của hắn, khẩn cấp né đi.

" Hoa công công? " Lưu Hành sửng sốt, Hoa Ngu rốt cuộc là làm sao vậy?

" Ta không có việc gì. " Thanh âm Hoa Ngu rất thấp, chỉ ném lại một câu rồi chạy như bay ra ngoài.

Thế này là bị làm sao? Chẳng lẽ có quỷ đuổi theo "hắn" hả?

Lưu Hành bỗng nhiên nghĩ đến, trong nội điện hình như chỉ có Hoa Ngu và Chu Lăng Thần.

Hắn chớp mắt, đột nhiên nghĩ ra cái gì đó.

Không lẽ vì Hoa Ngu cho người g**t ch*t Chu Viêm nên Chu Lăng Thần mới phát đại hỏa đi?!

Sắc mặt hắn nhất thời thay đổi, cũng mặc kệ Hoa Ngu chạy vào nội điện. Chu Lăng Thần mà thực sự phát hỏa, không biết phải kh*ng b* đến nhường nào!

Lưu Hành vội vã bước vào, vừa lúc thấy được biểu tình tà tứ trên mặt Chu Lăng Thần.

" Ngươi vào làm gì? " Chu Lăng Thần vừa phát hiện ra hắn liền thu lại thần sắc, lạnh lùng hỏi.

" Hoàng thượng, Hoa công công hắn, hắn... " Lưu Hành cảm thấy Hoàng thượng cũng đâu giống tức giận gì? Đến tột cùng Hoa Ngu bị làm sao vậy?

" Người đâu? " Nhắc tới Hoa Ngu, tâm tình Chu Lăng Thần tốt lên mà cong cong khóe môi.

" Ra, đi ra ngoài... " Lưu Hành chưa bao giờ thấy qua vẻ mặt này của Chu Lăng Thần, nhất thời ngây dại, nửa ngày mới thốt lên lời.

" Đã biết. " Chu Lăng Thần nhướn mày.

Update: 17/3/2020

Hoàng Phi Chín Nghìn Tuổi - Hoàng Phi Cửu Thiên TuếTác giả: Phù NgưTruyện Cổ Đại, Truyện Huyền Huyễn, Truyện Ngôn Tình, Truyện Nữ Cường" A! Không--! " Tiếng thét thê lương như phá tan bầu trời, máu ở khắp nơi! Diệp Vũ cứ như vậy trơ mắt nhìn xuống đất, thấy huynh trưởng của nàng, bị người ta trảm ngang lưng! " Cố Nam An! " Tròng mắt nàng như muốn nứt ra, tiếng thét thất thanh chói tai. Nhìn chằm chằm bạch y nhân đứng giữa một vùng huyết hồng kia, có gì đó tan vỡ. " Diệp Vũ! " Cố Nam An mặt không chút thay đổi, khuôn mặt như trích tiên ngày càng lộ rõ, tràn đầy lãnh ý: " Ta nói lại lần nữa, buông kiếm trong tay ngươi ra. " " Ha? " Mặt nạ bạc trên mặt Diệp Vũ, đã bị nhiễm một mảng hồng sắc, nàng nghiêng đầu nhìn chằm chằm Cố Nam An, làm như nghe không hiểu lời hắn nói. " Ngươi muốn chết? Diệp gia thông đồng với địch phản quốc, phụ thân huynh trưởng ngươi, còn có Diệp gia quân, đều đã đền tội. Ngươi còn nghĩ muốn xuống bồi bọn họ? "Trong mắt hắn hiện lên một chút thương cảm. " Ha ha ha! " Diệp Vũ bỗng nhiên cười lớn, phụ thân, huynh trưởng của nàng, huynh đệ sinh tử đi theo nàng nhiều năm, tất cả đều chết trước mặt nàng… Đôi mắt đó, thật lâu trước đây, hắn đã từng nhìn thấy ở người ấy.Ký ức về người kia, lúc nào cũng kiêu ngạo làm càn, bộ dạng ngông cuồng, thậm chí còn khiến hắn lần đầu tiên làm ra loại chuyện nhàm chán như thả lợn bắt người.Chỉ là không biết người kia đã trải qua chuyện gì, sau này hắn gặp lại, "hắn" đã thay đổi rất nhiều. Thoạt nhìn cẩn thận, nơm nớp lo lắng.Không hề giống người mà hắn từng biết.Lúc ấy, hắn có chút chán nản.Người nọ thường cố tình lảng tránh hắn.Bọn họ cũng lâu rồi không có gặp mặt, đến khi nghe tin người nọ chết, hắn có phần không hồi phục được tinh thần...Chẳng qua chỉ cảm thấy đáng tiếc, cũng không để lại gợn sóng lớn lao gì.Ngược lại cảm xúc phập phồng của hắn, tựa hồ lại liên quan đến Hoa Ngu.Là "hắn" chủ động trêu chọc hắn...Hắn nghĩ tới đôi mắt sáng lấp lánh vừa nhìn mình, cũng không biết bị cái gì mê hoặc mà lại cắn xuống! Nhưng cũng vì hành động bất chợt này, hắn mới xác định được.Vật nhỏ kia...Nhìn "hắn" chạy trối chết, hắn khẽ cười ra tiếng.Ngươi trốn không thoát đâu!Đã chọc vào hắn, vậy thì chỉ có thể làm người của hắn. "Hắn" đừng mơ mà động đến người nào. Nữ nhân không được, nam nhân cũng không thể!Chỉ có thể là của hắn!.......Hoa Ngu vội vàng đào tẩu, hoàn toàn không biết bản thân đã bị ghim." Bịch! " Nàng quá hấp tấp, nhất thời không chú ý phía trước có người. Chạy được một đoạn, lập tức đâm sầm vào Lưu Hành, đâm đến mức bả vai sinh đau." Công công... " Lưu Hành cũng không ngờ sẽ đụng phải nàng, thoáng chốc ngẩn người, nhẹ giọng gọi nàng một câu." Ngươi không sao chứ? " Hắn nhìn Hoa Ngu đưa lưng về phía mình, ấn ấn bả vai nàng, còn tưởng bản thân đâm vào người ta mạnh quá, vội kéo nàng lại, muốn xem thương thế.Ai biết được Hoa Ngu hình như thấy động tác của hắn, khẩn cấp né đi." Hoa công công? " Lưu Hành sửng sốt, Hoa Ngu rốt cuộc là làm sao vậy?" Ta không có việc gì. " Thanh âm Hoa Ngu rất thấp, chỉ ném lại một câu rồi chạy như bay ra ngoài.Thế này là bị làm sao? Chẳng lẽ có quỷ đuổi theo "hắn" hả?Lưu Hành bỗng nhiên nghĩ đến, trong nội điện hình như chỉ có Hoa Ngu và Chu Lăng Thần.Hắn chớp mắt, đột nhiên nghĩ ra cái gì đó.Không lẽ vì Hoa Ngu cho người g**t ch*t Chu Viêm nên Chu Lăng Thần mới phát đại hỏa đi?!Sắc mặt hắn nhất thời thay đổi, cũng mặc kệ Hoa Ngu chạy vào nội điện. Chu Lăng Thần mà thực sự phát hỏa, không biết phải kh*ng b* đến nhường nào!Lưu Hành vội vã bước vào, vừa lúc thấy được biểu tình tà tứ trên mặt Chu Lăng Thần." Ngươi vào làm gì? " Chu Lăng Thần vừa phát hiện ra hắn liền thu lại thần sắc, lạnh lùng hỏi." Hoàng thượng, Hoa công công hắn, hắn... " Lưu Hành cảm thấy Hoàng thượng cũng đâu giống tức giận gì? Đến tột cùng Hoa Ngu bị làm sao vậy?" Người đâu? " Nhắc tới Hoa Ngu, tâm tình Chu Lăng Thần tốt lên mà cong cong khóe môi." Ra, đi ra ngoài... " Lưu Hành chưa bao giờ thấy qua vẻ mặt này của Chu Lăng Thần, nhất thời ngây dại, nửa ngày mới thốt lên lời." Đã biết. " Chu Lăng Thần nhướn mày.Update: 17/3/2020

Chương 216: Chạy trối chết