Tác giả:

" A! Không--! " Tiếng thét thê lương như phá tan bầu trời, máu ở khắp nơi! Diệp Vũ cứ như vậy trơ mắt nhìn xuống đất, thấy huynh trưởng của nàng, bị người ta trảm ngang lưng! " Cố Nam An! " Tròng mắt nàng như muốn nứt ra, tiếng thét thất thanh chói tai. Nhìn chằm chằm bạch y nhân đứng giữa một vùng huyết hồng kia, có gì đó tan vỡ. " Diệp Vũ! " Cố Nam An mặt không chút thay đổi, khuôn mặt như trích tiên ngày càng lộ rõ, tràn đầy lãnh ý: " Ta nói lại lần nữa, buông kiếm trong tay ngươi ra. " " Ha? " Mặt nạ bạc trên mặt Diệp Vũ, đã bị nhiễm một mảng hồng sắc, nàng nghiêng đầu nhìn chằm chằm Cố Nam An, làm như nghe không hiểu lời hắn nói. " Ngươi muốn chết? Diệp gia thông đồng với địch phản quốc, phụ thân huynh trưởng ngươi, còn có Diệp gia quân, đều đã đền tội. Ngươi còn nghĩ muốn xuống bồi bọn họ? "Trong mắt hắn hiện lên một chút thương cảm. " Ha ha ha! " Diệp Vũ bỗng nhiên cười lớn, phụ thân, huynh trưởng của nàng, huynh đệ sinh tử đi theo nàng nhiều năm, tất cả đều chết trước mặt nàng…

Chương 231: Chuyện xưa

Hoàng Phi Chín Nghìn Tuổi - Hoàng Phi Cửu Thiên TuếTác giả: Phù NgưTruyện Cổ Đại, Truyện Huyền Huyễn, Truyện Ngôn Tình, Truyện Nữ Cường" A! Không--! " Tiếng thét thê lương như phá tan bầu trời, máu ở khắp nơi! Diệp Vũ cứ như vậy trơ mắt nhìn xuống đất, thấy huynh trưởng của nàng, bị người ta trảm ngang lưng! " Cố Nam An! " Tròng mắt nàng như muốn nứt ra, tiếng thét thất thanh chói tai. Nhìn chằm chằm bạch y nhân đứng giữa một vùng huyết hồng kia, có gì đó tan vỡ. " Diệp Vũ! " Cố Nam An mặt không chút thay đổi, khuôn mặt như trích tiên ngày càng lộ rõ, tràn đầy lãnh ý: " Ta nói lại lần nữa, buông kiếm trong tay ngươi ra. " " Ha? " Mặt nạ bạc trên mặt Diệp Vũ, đã bị nhiễm một mảng hồng sắc, nàng nghiêng đầu nhìn chằm chằm Cố Nam An, làm như nghe không hiểu lời hắn nói. " Ngươi muốn chết? Diệp gia thông đồng với địch phản quốc, phụ thân huynh trưởng ngươi, còn có Diệp gia quân, đều đã đền tội. Ngươi còn nghĩ muốn xuống bồi bọn họ? "Trong mắt hắn hiện lên một chút thương cảm. " Ha ha ha! " Diệp Vũ bỗng nhiên cười lớn, phụ thân, huynh trưởng của nàng, huynh đệ sinh tử đi theo nàng nhiều năm, tất cả đều chết trước mặt nàng… Mặc dù giữ Nguyệt tiên sinh lại nhưng Hoa Ngu cũng không cho hắn ra chiến trường mà lưu lại làm mưu sĩ bên nàng.Đây cũng là lý do người khác gọi hắn là Nguyệt đại sư, còn Hoa Ngu thì gọi là Nguyệt tiên sinh.Nguyệt tiên sinh kiến thức rộng rãi, làm quân sư kì thực không tồi. Hắn cả đời tri thức, là người rộng rãi, cuối cùng lại bị chiến tranh bức thành cái dạng kia...Hắn mang tâm bệnh, trong lòng vẫn luôn cho rằng vì bản thân khăng khăng du ngoạn nên mới hại chết thê nữ. Tâm bệnh mà, Hoa Ngu không có cách trị tận gốc, chỉ đành trơ mắt nhìn hắn ngày ngày suy bại đi.Rồi đến khi hấp hối, Nguyệt tiên sinh mới dồn hết tâm huyết làm ra Nguyệt Tâm - di tác của hắn. Thân cầm đen như vậy là cách hoài tưởng đến thê nữ của Nguyệt tiên sinh, cũng đại biểu cho sự hối hận của hắn.Nguyệt Tâm là một kiệt tác đỉnh cao, đáng tiếc lại được làm ra ở biên thùy nên không có ai biết đến.Sau khi Nguyệt tiên sinh qua đời, Hoa Ngu mai táng hắn cùng với thê nữ ở biên thùy. Còn Nguyệt Tâm, vì chiến tranh mà lạc mất.Gặp lại Nguyệt Tâm, đâu ngờ lại là trong tay Giang Tố Vân.Nàng muốn lấy lại Nguyệt Tâm, vật cuối cùng mà Nguyệt tiên sinh để lại. Người như Giang Tố Vân, không xứng với nó!Vậy mà Cố Nam An lại không tin lời nàng, cho rằng nàng vì ghen ghét Giang Tố Vân mà bịa chuyện... nguyên do thì vẫn là tại Giang Tố Vân.Cảnh đời thay đổi, Nguyệt Tâm rơi vào tay Giang Tố Vân, nàng ta vẫn dùng cây cầm này để duy trì tài năng của mình, từ đầu đến cuối, không ai biết đến lai lịch của Nguyệt Tâm, để mặc Giang Tố Vân sử dụng nó. Thậm chí còn có người nói, Giang Tố Vân tài danh lợi hại, dùng một cây huyền cầm cực kỳ đơn giản mà cũng có thể tấu ra tiên nhạc.Tiên nhạc!?A!Hoa Ngu cười lạnh, nói:" Nguyệt Tâm là di tác của Nguyệt tiên sinh, là vật tiên sinh làm trước khi chết để tế thê nữ của mình. Ai da, chư vị không cần nhìn nô gia như vậy, chư vị xem đi, trên thân cầm ấy, có khắc hai chữ "Nguyệt Tâm". Thân cầm sở dĩ đen như vậy là vì dùng hàn mộc ngàn năm tạo thành, chỉ cần chạm vào, có thể cảm nhận được hơi lạnh của nó. Đặc biệt là dây cầm, nước lửa không dung, dùng dao cắt cũng cắt không được. "Một phen sóng gió đủ để khiến người ta kinh hãi đến rớt cằm." Dùng dao cắt không đứt!? Sao có thể... "" Hoa công công đúng là biết bịa chuyện thật a! "" Đúng vậy! "Nàng nói nhiều như vậy, đến cùng tất cả vẫn là tin Giang Tố Vân, chứ không tin Hoa Ngu nàng.Nụ cười của Giang Tố Vân có chút miễn cưỡng. Theo lời Hoa Ngu nói, nàng cũng có thể xác định được. Cây cầm này, quả thực có khắc tên "Nguyệt Tâm". Thậm chí cả hàn ý của hàn mộc ngàn năm cũng chính xác. Chẳng qua huyền cầm này thực sự như Hoa Ngu nói không thì nàng không biết được rồi.Update: 7/4/2020*le: Hôm nay hăng quá à:)))

Mặc dù giữ Nguyệt tiên sinh lại nhưng Hoa Ngu cũng không cho hắn ra chiến trường mà lưu lại làm mưu sĩ bên nàng.

Đây cũng là lý do người khác gọi hắn là Nguyệt đại sư, còn Hoa Ngu thì gọi là Nguyệt tiên sinh.

Nguyệt tiên sinh kiến thức rộng rãi, làm quân sư kì thực không tồi. Hắn cả đời tri thức, là người rộng rãi, cuối cùng lại bị chiến tranh bức thành cái dạng kia...

Hắn mang tâm bệnh, trong lòng vẫn luôn cho rằng vì bản thân khăng khăng du ngoạn nên mới hại chết thê nữ. Tâm bệnh mà, Hoa Ngu không có cách trị tận gốc, chỉ đành trơ mắt nhìn hắn ngày ngày suy bại đi.

Rồi đến khi hấp hối, Nguyệt tiên sinh mới dồn hết tâm huyết làm ra Nguyệt Tâm - di tác của hắn. Thân cầm đen như vậy là cách hoài tưởng đến thê nữ của Nguyệt tiên sinh, cũng đại biểu cho sự hối hận của hắn.

Nguyệt Tâm là một kiệt tác đỉnh cao, đáng tiếc lại được làm ra ở biên thùy nên không có ai biết đến.

Sau khi Nguyệt tiên sinh qua đời, Hoa Ngu mai táng hắn cùng với thê nữ ở biên thùy. Còn Nguyệt Tâm, vì chiến tranh mà lạc mất.

Gặp lại Nguyệt Tâm, đâu ngờ lại là trong tay Giang Tố Vân.

Nàng muốn lấy lại Nguyệt Tâm, vật cuối cùng mà Nguyệt tiên sinh để lại. Người như Giang Tố Vân, không xứng với nó!

Vậy mà Cố Nam An lại không tin lời nàng, cho rằng nàng vì ghen ghét Giang Tố Vân mà bịa chuyện... nguyên do thì vẫn là tại Giang Tố Vân.

Cảnh đời thay đổi, Nguyệt Tâm rơi vào tay Giang Tố Vân, nàng ta vẫn dùng cây cầm này để duy trì tài năng của mình, từ đầu đến cuối, không ai biết đến lai lịch của Nguyệt Tâm, để mặc Giang Tố Vân sử dụng nó. Thậm chí còn có người nói, Giang Tố Vân tài danh lợi hại, dùng một cây huyền cầm cực kỳ đơn giản mà cũng có thể tấu ra tiên nhạc.

Tiên nhạc!?

A!

Hoa Ngu cười lạnh, nói:

" Nguyệt Tâm là di tác của Nguyệt tiên sinh, là vật tiên sinh làm trước khi chết để tế thê nữ của mình. Ai da, chư vị không cần nhìn nô gia như vậy, chư vị xem đi, trên thân cầm ấy, có khắc hai chữ "Nguyệt Tâm". Thân cầm sở dĩ đen như vậy là vì dùng hàn mộc ngàn năm tạo thành, chỉ cần chạm vào, có thể cảm nhận được hơi lạnh của nó. Đặc biệt là dây cầm, nước lửa không dung, dùng dao cắt cũng cắt không được. "

Một phen sóng gió đủ để khiến người ta kinh hãi đến rớt cằm.

" Dùng dao cắt không đứt!? Sao có thể... "

" Hoa công công đúng là biết bịa chuyện thật a! "

" Đúng vậy! "

Nàng nói nhiều như vậy, đến cùng tất cả vẫn là tin Giang Tố Vân, chứ không tin Hoa Ngu nàng.

Nụ cười của Giang Tố Vân có chút miễn cưỡng. Theo lời Hoa Ngu nói, nàng cũng có thể xác định được. Cây cầm này, quả thực có khắc tên "Nguyệt Tâm". Thậm chí cả hàn ý của hàn mộc ngàn năm cũng chính xác. Chẳng qua huyền cầm này thực sự như Hoa Ngu nói không thì nàng không biết được rồi.

Update: 7/4/2020

*le: Hôm nay hăng quá à:)))

Hoàng Phi Chín Nghìn Tuổi - Hoàng Phi Cửu Thiên TuếTác giả: Phù NgưTruyện Cổ Đại, Truyện Huyền Huyễn, Truyện Ngôn Tình, Truyện Nữ Cường" A! Không--! " Tiếng thét thê lương như phá tan bầu trời, máu ở khắp nơi! Diệp Vũ cứ như vậy trơ mắt nhìn xuống đất, thấy huynh trưởng của nàng, bị người ta trảm ngang lưng! " Cố Nam An! " Tròng mắt nàng như muốn nứt ra, tiếng thét thất thanh chói tai. Nhìn chằm chằm bạch y nhân đứng giữa một vùng huyết hồng kia, có gì đó tan vỡ. " Diệp Vũ! " Cố Nam An mặt không chút thay đổi, khuôn mặt như trích tiên ngày càng lộ rõ, tràn đầy lãnh ý: " Ta nói lại lần nữa, buông kiếm trong tay ngươi ra. " " Ha? " Mặt nạ bạc trên mặt Diệp Vũ, đã bị nhiễm một mảng hồng sắc, nàng nghiêng đầu nhìn chằm chằm Cố Nam An, làm như nghe không hiểu lời hắn nói. " Ngươi muốn chết? Diệp gia thông đồng với địch phản quốc, phụ thân huynh trưởng ngươi, còn có Diệp gia quân, đều đã đền tội. Ngươi còn nghĩ muốn xuống bồi bọn họ? "Trong mắt hắn hiện lên một chút thương cảm. " Ha ha ha! " Diệp Vũ bỗng nhiên cười lớn, phụ thân, huynh trưởng của nàng, huynh đệ sinh tử đi theo nàng nhiều năm, tất cả đều chết trước mặt nàng… Mặc dù giữ Nguyệt tiên sinh lại nhưng Hoa Ngu cũng không cho hắn ra chiến trường mà lưu lại làm mưu sĩ bên nàng.Đây cũng là lý do người khác gọi hắn là Nguyệt đại sư, còn Hoa Ngu thì gọi là Nguyệt tiên sinh.Nguyệt tiên sinh kiến thức rộng rãi, làm quân sư kì thực không tồi. Hắn cả đời tri thức, là người rộng rãi, cuối cùng lại bị chiến tranh bức thành cái dạng kia...Hắn mang tâm bệnh, trong lòng vẫn luôn cho rằng vì bản thân khăng khăng du ngoạn nên mới hại chết thê nữ. Tâm bệnh mà, Hoa Ngu không có cách trị tận gốc, chỉ đành trơ mắt nhìn hắn ngày ngày suy bại đi.Rồi đến khi hấp hối, Nguyệt tiên sinh mới dồn hết tâm huyết làm ra Nguyệt Tâm - di tác của hắn. Thân cầm đen như vậy là cách hoài tưởng đến thê nữ của Nguyệt tiên sinh, cũng đại biểu cho sự hối hận của hắn.Nguyệt Tâm là một kiệt tác đỉnh cao, đáng tiếc lại được làm ra ở biên thùy nên không có ai biết đến.Sau khi Nguyệt tiên sinh qua đời, Hoa Ngu mai táng hắn cùng với thê nữ ở biên thùy. Còn Nguyệt Tâm, vì chiến tranh mà lạc mất.Gặp lại Nguyệt Tâm, đâu ngờ lại là trong tay Giang Tố Vân.Nàng muốn lấy lại Nguyệt Tâm, vật cuối cùng mà Nguyệt tiên sinh để lại. Người như Giang Tố Vân, không xứng với nó!Vậy mà Cố Nam An lại không tin lời nàng, cho rằng nàng vì ghen ghét Giang Tố Vân mà bịa chuyện... nguyên do thì vẫn là tại Giang Tố Vân.Cảnh đời thay đổi, Nguyệt Tâm rơi vào tay Giang Tố Vân, nàng ta vẫn dùng cây cầm này để duy trì tài năng của mình, từ đầu đến cuối, không ai biết đến lai lịch của Nguyệt Tâm, để mặc Giang Tố Vân sử dụng nó. Thậm chí còn có người nói, Giang Tố Vân tài danh lợi hại, dùng một cây huyền cầm cực kỳ đơn giản mà cũng có thể tấu ra tiên nhạc.Tiên nhạc!?A!Hoa Ngu cười lạnh, nói:" Nguyệt Tâm là di tác của Nguyệt tiên sinh, là vật tiên sinh làm trước khi chết để tế thê nữ của mình. Ai da, chư vị không cần nhìn nô gia như vậy, chư vị xem đi, trên thân cầm ấy, có khắc hai chữ "Nguyệt Tâm". Thân cầm sở dĩ đen như vậy là vì dùng hàn mộc ngàn năm tạo thành, chỉ cần chạm vào, có thể cảm nhận được hơi lạnh của nó. Đặc biệt là dây cầm, nước lửa không dung, dùng dao cắt cũng cắt không được. "Một phen sóng gió đủ để khiến người ta kinh hãi đến rớt cằm." Dùng dao cắt không đứt!? Sao có thể... "" Hoa công công đúng là biết bịa chuyện thật a! "" Đúng vậy! "Nàng nói nhiều như vậy, đến cùng tất cả vẫn là tin Giang Tố Vân, chứ không tin Hoa Ngu nàng.Nụ cười của Giang Tố Vân có chút miễn cưỡng. Theo lời Hoa Ngu nói, nàng cũng có thể xác định được. Cây cầm này, quả thực có khắc tên "Nguyệt Tâm". Thậm chí cả hàn ý của hàn mộc ngàn năm cũng chính xác. Chẳng qua huyền cầm này thực sự như Hoa Ngu nói không thì nàng không biết được rồi.Update: 7/4/2020*le: Hôm nay hăng quá à:)))

Chương 231: Chuyện xưa