"Tại sao anh lại có thể đối xử với em như vậy? Em thật sự rất yêu anh đừng rời xa em, em xin anh." "Cô tránh ra đi đừng làm phiền tôi nữa từ trước đến giờ tôi chưa từng yêu cô." "Cắt!" Lời hô to từ phía đạo diễn đang ngồi phía bên kia. "Hôm nay chúng ta quay đến đây thôi mọi người đã vất vả rồi." Đạo diễn đứng dậy vui vẻ nói với mọi người. Tất cả mọi người vừa nghe xong liền bắt đầu thu dọn đồ đạc, một cô gái hai má phúng phính, tròn trĩnh đem quần áo đến cho nữ diễn viên, tươi cười nói: "Tiểu Tuyết! Ba c*̉a cậu bảo cậu quay xong thì đến Dạ Tử Môn ngay đó, cậu hãy mau thay đồ rồi chúng ta đến đó." "Tớ biết rồi!" Dạ Ngân Tuyết cầm lấy quần áo rồi đi thay. Một lúc sau, cô quay trở ra với chiếc váy màu đen đơn giản, tóc buộc cao nửa đầu cô mặc chiếc váy màu đen càng tôn lên nước da trắng như tuyết c*̉a mình càng làm cho bạn c*̃ng như là trợ lý c*̉a cô Trần Uyển…
Chương 10: Chó với mèo
Đại Minh Tinh Và Chàng Vệ SĩTác giả: Ruby JoyTruyện Đô Thị, Truyện Ngôn Tình"Tại sao anh lại có thể đối xử với em như vậy? Em thật sự rất yêu anh đừng rời xa em, em xin anh." "Cô tránh ra đi đừng làm phiền tôi nữa từ trước đến giờ tôi chưa từng yêu cô." "Cắt!" Lời hô to từ phía đạo diễn đang ngồi phía bên kia. "Hôm nay chúng ta quay đến đây thôi mọi người đã vất vả rồi." Đạo diễn đứng dậy vui vẻ nói với mọi người. Tất cả mọi người vừa nghe xong liền bắt đầu thu dọn đồ đạc, một cô gái hai má phúng phính, tròn trĩnh đem quần áo đến cho nữ diễn viên, tươi cười nói: "Tiểu Tuyết! Ba c*̉a cậu bảo cậu quay xong thì đến Dạ Tử Môn ngay đó, cậu hãy mau thay đồ rồi chúng ta đến đó." "Tớ biết rồi!" Dạ Ngân Tuyết cầm lấy quần áo rồi đi thay. Một lúc sau, cô quay trở ra với chiếc váy màu đen đơn giản, tóc buộc cao nửa đầu cô mặc chiếc váy màu đen càng tôn lên nước da trắng như tuyết c*̉a mình càng làm cho bạn c*̃ng như là trợ lý c*̉a cô Trần Uyển… Xe cảnh sát chạy đến người bước xuống xe cảnh sát đầu tiên là một chàng trai khá đẹp trai, làn da trắng mặc đồ cảnh sát đầy oai phong bước đến chỗ Dạ Ngân Tuyết:"Tiểu Tuyết! Đã xảy ra chuyện gì vậy?"Dạ Ngân Tuyết vừa nói vừa từ từ bước đến cạnh người đàn ông đang nằm dưới đất kia cô ngồi xổm xuống nhìn:"Em lỡ đâm trúng người ta rồi nên mới gọi anh đến đây giải quyết đây."Ngón tay thanh mảnh c*̉a Dạ Ngân Tuyết chạm vào vết máu c*̉a người đàn ông kia rồi cất giọng:"Máu c*̉a anh lạ nhỉ? Sao tôi thấy giống máu hóa trang mà tôi thường hay sử dụng khi đóng phim vậy?"Dạ Ngân Tuyết quay người lại nhìn Lăng An Vũ cất giọng hỏi anh:"Xung quanh đây có camera nào không?"Lăng An Vũ ngay lập tức hiểu ý c*̉a cô:"Có! Xung quanh đây có khá là nhiều camera chỉ cần chúng ta nhờ cảnh sát xem là sẽ rõ mọi chuyện."Người đàn ông nằm trên đường kia bắt đầu lo sợ từ từ ngồi dậy định bỏ chạy thì bị cảnh sát bắt lại, người đàn ông lớn tiếng kia c*̃ng bị Lăng An Vũ bắt lại giao cho cảnh sát hai người họ bị giải về sở cảnh sát."Cảm ơn anh Hoàng Trung!" Dạ Ngân Tuyết lấy khăn lau tay rồi cảm ơn người cảnh sát kia.Người cảnh sát đẹp trai ấy tên là Nam Hoàng Trung, anh cười nhẹ dùng ánh mắt dịu dàng nhìn cô:"Không có gì! Tiểu Tuyết! Có phải ngay từ đầu em đã biết bọn họ cố ý dàn dựng lên chuyện này rồi không?"Trần Uyển Dư há hốc ngạc nhiên hỏi cô:"Hả? Tiểu Tuyết! Ngay từ đầu cậu đã biết rồi sao? Sao lại không cho tớ biết chứ?"Dạ Ngân Tuyết lắc đầu phủ nhận:"Tớ chỉ nhận ra khi anh ta từ chối khi chúng ta muốn đưa anh ta đến bệnh viện thôi còn người đàn ông kia c*̃ng hùa theo không cho chúng ta chạm vào người c*̃ng như là không chịu đi bệnh viện lúc đó tớ mới nghi ngờ. Với lại khi tớ bước xuống xe tớ thấy máu c*̉a anh ta có vấn đề nên mới tiến lại gần kiểm tra quả nhiên là máu hóa trang."Trần Uyển Dư c*̀ng Nam Hoàng Trung hiểu ra ánh mắt c*̉a Nam Hoàng Trung di chuyển sang Lăng An Vũ:"Tiểu Tuyết! Người này là..."Dạ Ngân Tuyết không nhanh không chậm đáp:"Anh ta là vệ sĩ c*̉a em tên là Lăng An Vũ."Nam Hoàng Trung khẽ gật gù:"Thôi anh phải quay về sở cảnh sát xử lí một chút chuyện em đi về cẩn thận."Dạ Ngân Tuyết chớp mắt, gật đầu quay trở vào trong xe Trần Uyển Dư tiếp tục lái xe quay trở về Dạ viên. Đột nhiên, Dạ Ngân Tuyết quay đầu sang nhìn Lăng An Vũ ánh mắt đầu hiếu kì, tò mò:"An Vũ! Gia đình c*̉a anh ở đâu? Tại sao tôi không thấy anh nhắc đến hay là gọi điện nói chuyện với họ vậy?"Lăng An Vũ khá bất ngờ khi nghe cô hỏi về gia đình mình anh không nhanh không chậm trả lời cô:"Gia đình tôi sống ở nông thôn c*̉a thành phố B trong công việc tôi không thích nhắc đến gia đình c*̉a mình tôi muốn hoàn toàn chú tâm vào công việc."Dạ viênVề đến Dạ viên, Dạ Ngân Tuyết bước vào trong "bịch" một âm thanh không quá lớn nhưng c*̃ng khiến cho cô chú ý, cô nhìn xuống sàn thì thấy một con rắn màu xanh lục, mặt c*̉a cô ngay lập tức biến sắc cô hét toáng lên không tự chủ được bản thân cô nhảy lên người ôm chặt lấy người đứng cạnh cô là Lăng An Vũ.Lăng An Vũ đứng cứng đơ người hai tay dang thẳng ra chớp chớp mắt nhìn cô, Dạ Khải Hiên ngồi ở ghế phòng khách bật cười lớn, cười vô c*̀ng hả hê, sảng khoái Trần Uyển Dư vừa nhìn đã biết là rắn giả liền vội ngồi xuống nhặt lên giấu ra phía sau:"Tiểu Tuyết! Con rắn đã mất tiêu rồi cậu hãy xuống đi."Lúc này Dạ Ngân Tuyết mới định hình lại nhìn Lăng An Vũ cô quay đầu lại nhìn xuống sàn không còn thấy rắn cô vội vàng bước xuống, cô cảm thấy vô c*̀ng mất mặt Dạ Ngân Tuyết tức đến xanh mắt trừng mắt nhìn Dạ Khải Hiên hét lớn:"DẠ KHẢI HIÊN! Anh đang làm cái gì vậy hả? Anh hù em như vậy bộ vui lắm sao?"Dạ Khải Hiên gật gật đầu cười không ngừng:"Vui! Vui lắm! Lâu lâu mới thấy được dáng vẻ này c*̉a em không vui sao được."Dạ Ngân Tuyết tức đến đầu muốn bốc khói chạy đến cầm gối ném vào anh c*̉a mình không ngừng, Dạ Khải Hiên thì vừa chạy vừa cười không ngừng. Lăng An Vũ lần đầu tiên thấy dáng vẻ này c*̉a cô anh có chút ngạc nhiên còn đối với Trần Uyển Dư thì quá quen thuộc rồi hai anh em nhà này cãi nhau, trêu nhau cả hai như chó với mèo vậy.Đố mọi người nam phụ Nam Hoàng Trung mới xuất hiện là con c*̉a ai nà? Nếu mọi người có đọc Cô Vợ Bác Sĩ c*̉a Tổng Tài Hắc Đạo thì sẽ rất dễ đoán ra.
Xe cảnh sát chạy đến người bước xuống xe cảnh sát đầu tiên là một chàng trai khá đẹp trai, làn da trắng mặc đồ cảnh sát đầy oai phong bước đến chỗ Dạ Ngân Tuyết:
"Tiểu Tuyết! Đã xảy ra chuyện gì vậy?"
Dạ Ngân Tuyết vừa nói vừa từ từ bước đến cạnh người đàn ông đang nằm dưới đất kia cô ngồi xổm xuống nhìn:
"Em lỡ đâm trúng người ta rồi nên mới gọi anh đến đây giải quyết đây."
Ngón tay thanh mảnh c*̉a Dạ Ngân Tuyết chạm vào vết máu c*̉a người đàn ông kia rồi cất giọng:"Máu c*̉a anh lạ nhỉ? Sao tôi thấy giống máu hóa trang mà tôi thường hay sử dụng khi đóng phim vậy?"
Dạ Ngân Tuyết quay người lại nhìn Lăng An Vũ cất giọng hỏi anh:
"Xung quanh đây có camera nào không?"
Lăng An Vũ ngay lập tức hiểu ý c*̉a cô:
"Có! Xung quanh đây có khá là nhiều camera chỉ cần chúng ta nhờ cảnh sát xem là sẽ rõ mọi chuyện."
Người đàn ông nằm trên đường kia bắt đầu lo sợ từ từ ngồi dậy định bỏ chạy thì bị cảnh sát bắt lại, người đàn ông lớn tiếng kia c*̃ng bị Lăng An Vũ bắt lại giao cho cảnh sát hai người họ bị giải về sở cảnh sát.
"Cảm ơn anh Hoàng Trung!" Dạ Ngân Tuyết lấy khăn lau tay rồi cảm ơn người cảnh sát kia.
Người cảnh sát đẹp trai ấy tên là Nam Hoàng Trung, anh cười nhẹ dùng ánh mắt dịu dàng nhìn cô:
"Không có gì! Tiểu Tuyết! Có phải ngay từ đầu em đã biết bọn họ cố ý dàn dựng lên chuyện này rồi không?"
Trần Uyển Dư há hốc ngạc nhiên hỏi cô:"Hả? Tiểu Tuyết! Ngay từ đầu cậu đã biết rồi sao? Sao lại không cho tớ biết chứ?"
Dạ Ngân Tuyết lắc đầu phủ nhận:"Tớ chỉ nhận ra khi anh ta từ chối khi chúng ta muốn đưa anh ta đến bệnh viện thôi còn người đàn ông kia c*̃ng hùa theo không cho chúng ta chạm vào người c*̃ng như là không chịu đi bệnh viện lúc đó tớ mới nghi ngờ. Với lại khi tớ bước xuống xe tớ thấy máu c*̉a anh ta có vấn đề nên mới tiến lại gần kiểm tra quả nhiên là máu hóa trang."
Trần Uyển Dư c*̀ng Nam Hoàng Trung hiểu ra ánh mắt c*̉a Nam Hoàng Trung di chuyển sang Lăng An Vũ:
"Tiểu Tuyết! Người này là..."
Dạ Ngân Tuyết không nhanh không chậm đáp:"Anh ta là vệ sĩ c*̉a em tên là Lăng An Vũ."
Nam Hoàng Trung khẽ gật gù:"Thôi anh phải quay về sở cảnh sát xử lí một chút chuyện em đi về cẩn thận."
Dạ Ngân Tuyết chớp mắt, gật đầu quay trở vào trong xe Trần Uyển Dư tiếp tục lái xe quay trở về Dạ viên. Đột nhiên, Dạ Ngân Tuyết quay đầu sang nhìn Lăng An Vũ ánh mắt đầu hiếu kì, tò mò:
"An Vũ! Gia đình c*̉a anh ở đâu? Tại sao tôi không thấy anh nhắc đến hay là gọi điện nói chuyện với họ vậy?"
Lăng An Vũ khá bất ngờ khi nghe cô hỏi về gia đình mình anh không nhanh không chậm trả lời cô:
"Gia đình tôi sống ở nông thôn c*̉a thành phố B trong công việc tôi không thích nhắc đến gia đình c*̉a mình tôi muốn hoàn toàn chú tâm vào công việc."
Dạ viên
Về đến Dạ viên, Dạ Ngân Tuyết bước vào trong "bịch" một âm thanh không quá lớn nhưng c*̃ng khiến cho cô chú ý, cô nhìn xuống sàn thì thấy một con rắn màu xanh lục, mặt c*̉a cô ngay lập tức biến sắc cô hét toáng lên không tự chủ được bản thân cô nhảy lên người ôm chặt lấy người đứng cạnh cô là Lăng An Vũ.
Lăng An Vũ đứng cứng đơ người hai tay dang thẳng ra chớp chớp mắt nhìn cô, Dạ Khải Hiên ngồi ở ghế phòng khách bật cười lớn, cười vô c*̀ng hả hê, sảng khoái Trần Uyển Dư vừa nhìn đã biết là rắn giả liền vội ngồi xuống nhặt lên giấu ra phía sau:
"Tiểu Tuyết! Con rắn đã mất tiêu rồi cậu hãy xuống đi."
Lúc này Dạ Ngân Tuyết mới định hình lại nhìn Lăng An Vũ cô quay đầu lại nhìn xuống sàn không còn thấy rắn cô vội vàng bước xuống, cô cảm thấy vô c*̀ng mất mặt Dạ Ngân Tuyết tức đến xanh mắt trừng mắt nhìn Dạ Khải Hiên hét lớn:
"DẠ KHẢI HIÊN! Anh đang làm cái gì vậy hả? Anh hù em như vậy bộ vui lắm sao?"
Dạ Khải Hiên gật gật đầu cười không ngừng:"Vui! Vui lắm! Lâu lâu mới thấy được dáng vẻ này c*̉a em không vui sao được."
Dạ Ngân Tuyết tức đến đầu muốn bốc khói chạy đến cầm gối ném vào anh c*̉a mình không ngừng, Dạ Khải Hiên thì vừa chạy vừa cười không ngừng. Lăng An Vũ lần đầu tiên thấy dáng vẻ này c*̉a cô anh có chút ngạc nhiên còn đối với Trần Uyển Dư thì quá quen thuộc rồi hai anh em nhà này cãi nhau, trêu nhau cả hai như chó với mèo vậy.
Đố mọi người nam phụ Nam Hoàng Trung mới xuất hiện là con c*̉a ai nà? Nếu mọi người có đọc Cô Vợ Bác Sĩ c*̉a Tổng Tài Hắc Đạo thì sẽ rất dễ đoán ra.
Đại Minh Tinh Và Chàng Vệ SĩTác giả: Ruby JoyTruyện Đô Thị, Truyện Ngôn Tình"Tại sao anh lại có thể đối xử với em như vậy? Em thật sự rất yêu anh đừng rời xa em, em xin anh." "Cô tránh ra đi đừng làm phiền tôi nữa từ trước đến giờ tôi chưa từng yêu cô." "Cắt!" Lời hô to từ phía đạo diễn đang ngồi phía bên kia. "Hôm nay chúng ta quay đến đây thôi mọi người đã vất vả rồi." Đạo diễn đứng dậy vui vẻ nói với mọi người. Tất cả mọi người vừa nghe xong liền bắt đầu thu dọn đồ đạc, một cô gái hai má phúng phính, tròn trĩnh đem quần áo đến cho nữ diễn viên, tươi cười nói: "Tiểu Tuyết! Ba c*̉a cậu bảo cậu quay xong thì đến Dạ Tử Môn ngay đó, cậu hãy mau thay đồ rồi chúng ta đến đó." "Tớ biết rồi!" Dạ Ngân Tuyết cầm lấy quần áo rồi đi thay. Một lúc sau, cô quay trở ra với chiếc váy màu đen đơn giản, tóc buộc cao nửa đầu cô mặc chiếc váy màu đen càng tôn lên nước da trắng như tuyết c*̉a mình càng làm cho bạn c*̃ng như là trợ lý c*̉a cô Trần Uyển… Xe cảnh sát chạy đến người bước xuống xe cảnh sát đầu tiên là một chàng trai khá đẹp trai, làn da trắng mặc đồ cảnh sát đầy oai phong bước đến chỗ Dạ Ngân Tuyết:"Tiểu Tuyết! Đã xảy ra chuyện gì vậy?"Dạ Ngân Tuyết vừa nói vừa từ từ bước đến cạnh người đàn ông đang nằm dưới đất kia cô ngồi xổm xuống nhìn:"Em lỡ đâm trúng người ta rồi nên mới gọi anh đến đây giải quyết đây."Ngón tay thanh mảnh c*̉a Dạ Ngân Tuyết chạm vào vết máu c*̉a người đàn ông kia rồi cất giọng:"Máu c*̉a anh lạ nhỉ? Sao tôi thấy giống máu hóa trang mà tôi thường hay sử dụng khi đóng phim vậy?"Dạ Ngân Tuyết quay người lại nhìn Lăng An Vũ cất giọng hỏi anh:"Xung quanh đây có camera nào không?"Lăng An Vũ ngay lập tức hiểu ý c*̉a cô:"Có! Xung quanh đây có khá là nhiều camera chỉ cần chúng ta nhờ cảnh sát xem là sẽ rõ mọi chuyện."Người đàn ông nằm trên đường kia bắt đầu lo sợ từ từ ngồi dậy định bỏ chạy thì bị cảnh sát bắt lại, người đàn ông lớn tiếng kia c*̃ng bị Lăng An Vũ bắt lại giao cho cảnh sát hai người họ bị giải về sở cảnh sát."Cảm ơn anh Hoàng Trung!" Dạ Ngân Tuyết lấy khăn lau tay rồi cảm ơn người cảnh sát kia.Người cảnh sát đẹp trai ấy tên là Nam Hoàng Trung, anh cười nhẹ dùng ánh mắt dịu dàng nhìn cô:"Không có gì! Tiểu Tuyết! Có phải ngay từ đầu em đã biết bọn họ cố ý dàn dựng lên chuyện này rồi không?"Trần Uyển Dư há hốc ngạc nhiên hỏi cô:"Hả? Tiểu Tuyết! Ngay từ đầu cậu đã biết rồi sao? Sao lại không cho tớ biết chứ?"Dạ Ngân Tuyết lắc đầu phủ nhận:"Tớ chỉ nhận ra khi anh ta từ chối khi chúng ta muốn đưa anh ta đến bệnh viện thôi còn người đàn ông kia c*̃ng hùa theo không cho chúng ta chạm vào người c*̃ng như là không chịu đi bệnh viện lúc đó tớ mới nghi ngờ. Với lại khi tớ bước xuống xe tớ thấy máu c*̉a anh ta có vấn đề nên mới tiến lại gần kiểm tra quả nhiên là máu hóa trang."Trần Uyển Dư c*̀ng Nam Hoàng Trung hiểu ra ánh mắt c*̉a Nam Hoàng Trung di chuyển sang Lăng An Vũ:"Tiểu Tuyết! Người này là..."Dạ Ngân Tuyết không nhanh không chậm đáp:"Anh ta là vệ sĩ c*̉a em tên là Lăng An Vũ."Nam Hoàng Trung khẽ gật gù:"Thôi anh phải quay về sở cảnh sát xử lí một chút chuyện em đi về cẩn thận."Dạ Ngân Tuyết chớp mắt, gật đầu quay trở vào trong xe Trần Uyển Dư tiếp tục lái xe quay trở về Dạ viên. Đột nhiên, Dạ Ngân Tuyết quay đầu sang nhìn Lăng An Vũ ánh mắt đầu hiếu kì, tò mò:"An Vũ! Gia đình c*̉a anh ở đâu? Tại sao tôi không thấy anh nhắc đến hay là gọi điện nói chuyện với họ vậy?"Lăng An Vũ khá bất ngờ khi nghe cô hỏi về gia đình mình anh không nhanh không chậm trả lời cô:"Gia đình tôi sống ở nông thôn c*̉a thành phố B trong công việc tôi không thích nhắc đến gia đình c*̉a mình tôi muốn hoàn toàn chú tâm vào công việc."Dạ viênVề đến Dạ viên, Dạ Ngân Tuyết bước vào trong "bịch" một âm thanh không quá lớn nhưng c*̃ng khiến cho cô chú ý, cô nhìn xuống sàn thì thấy một con rắn màu xanh lục, mặt c*̉a cô ngay lập tức biến sắc cô hét toáng lên không tự chủ được bản thân cô nhảy lên người ôm chặt lấy người đứng cạnh cô là Lăng An Vũ.Lăng An Vũ đứng cứng đơ người hai tay dang thẳng ra chớp chớp mắt nhìn cô, Dạ Khải Hiên ngồi ở ghế phòng khách bật cười lớn, cười vô c*̀ng hả hê, sảng khoái Trần Uyển Dư vừa nhìn đã biết là rắn giả liền vội ngồi xuống nhặt lên giấu ra phía sau:"Tiểu Tuyết! Con rắn đã mất tiêu rồi cậu hãy xuống đi."Lúc này Dạ Ngân Tuyết mới định hình lại nhìn Lăng An Vũ cô quay đầu lại nhìn xuống sàn không còn thấy rắn cô vội vàng bước xuống, cô cảm thấy vô c*̀ng mất mặt Dạ Ngân Tuyết tức đến xanh mắt trừng mắt nhìn Dạ Khải Hiên hét lớn:"DẠ KHẢI HIÊN! Anh đang làm cái gì vậy hả? Anh hù em như vậy bộ vui lắm sao?"Dạ Khải Hiên gật gật đầu cười không ngừng:"Vui! Vui lắm! Lâu lâu mới thấy được dáng vẻ này c*̉a em không vui sao được."Dạ Ngân Tuyết tức đến đầu muốn bốc khói chạy đến cầm gối ném vào anh c*̉a mình không ngừng, Dạ Khải Hiên thì vừa chạy vừa cười không ngừng. Lăng An Vũ lần đầu tiên thấy dáng vẻ này c*̉a cô anh có chút ngạc nhiên còn đối với Trần Uyển Dư thì quá quen thuộc rồi hai anh em nhà này cãi nhau, trêu nhau cả hai như chó với mèo vậy.Đố mọi người nam phụ Nam Hoàng Trung mới xuất hiện là con c*̉a ai nà? Nếu mọi người có đọc Cô Vợ Bác Sĩ c*̉a Tổng Tài Hắc Đạo thì sẽ rất dễ đoán ra.