Tác giả:

Edit: Cò Lười Beta: MAC *hưu = ly hôn “Công chúa, sao người lại nghĩ quẩn như thế, công tử phủ Thừa tướng hưu người, người tìm bệ hạ làm chủ, bệ hạ chắc chắn sẽ không để người phải chịu ủy khuất, vì sao người lại phải lựa chọn như vậy? Hu hu……” …… Trên giường lớn khắc hoa chạm rồng, Phong Như Khuynh an tĩnh nằm trên giường, bên tai truyền đến tiếng khóc thút thít làm nàng không kiên nhẫn, mày nhẹ nhàng nhăn lại, có lẽ nàng đã lâu chưa uống nước, trong giọng nói hơi khô khốc. “Đừng khóc, phải để người khác yên tĩnh nghỉ ngơi chứ.” Mặc dù âm thanh này có chút khàn khàn, nhưng vẫn nghe rất êm tai như nước chảy, Phong Như Khuynh sợ tới mức nháy mắt từ trên giường ngồi dậy. Giọng nói của nàng…… Không đúng, năm đó nàng đã bị độc câm, đời này không thể có cơ hội nói chuyện lại. Vì sao…… Nàng còn có thể phát ra âm thanh? Phong Như Khuynh đau đớn xoa xoa huyệt Thái Dương, còn chưa kịp sắp xếp suy nghĩ, lập tức trông thấy một tiểu cô nương nét mặt vui sướng đứng ở bên cạnh giường. Khuôn mặt cô…

Chương 169: Lão gia chủ Lưu gia (3)

Thần Y Cuồng Thê: Quốc Sư Đại Nhân, Phu Nhân Lại ChạyTác giả: Tiêu Thất GiaTruyện Cổ Đại, Truyện Huyền Huyễn, Truyện Ngôn TìnhEdit: Cò Lười Beta: MAC *hưu = ly hôn “Công chúa, sao người lại nghĩ quẩn như thế, công tử phủ Thừa tướng hưu người, người tìm bệ hạ làm chủ, bệ hạ chắc chắn sẽ không để người phải chịu ủy khuất, vì sao người lại phải lựa chọn như vậy? Hu hu……” …… Trên giường lớn khắc hoa chạm rồng, Phong Như Khuynh an tĩnh nằm trên giường, bên tai truyền đến tiếng khóc thút thít làm nàng không kiên nhẫn, mày nhẹ nhàng nhăn lại, có lẽ nàng đã lâu chưa uống nước, trong giọng nói hơi khô khốc. “Đừng khóc, phải để người khác yên tĩnh nghỉ ngơi chứ.” Mặc dù âm thanh này có chút khàn khàn, nhưng vẫn nghe rất êm tai như nước chảy, Phong Như Khuynh sợ tới mức nháy mắt từ trên giường ngồi dậy. Giọng nói của nàng…… Không đúng, năm đó nàng đã bị độc câm, đời này không thể có cơ hội nói chuyện lại. Vì sao…… Nàng còn có thể phát ra âm thanh? Phong Như Khuynh đau đớn xoa xoa huyệt Thái Dương, còn chưa kịp sắp xếp suy nghĩ, lập tức trông thấy một tiểu cô nương nét mặt vui sướng đứng ở bên cạnh giường. Khuôn mặt cô… Edit: Thiên Hạ Đại NhânBeta: HàLưu thị coi như xong, nếu Lưu Vũ đã chết, mẫu phi nhất định sẽ rất tức giận, nói không chừng…… Từ nay về sau, không bao giờ giúp đỡ nàng nữa.“Dừng tay!”“Dừng tay!”Hai tiếng hét lớn liên tục đột nhiên truyền đến.Một tiếng phía trước tự nhiên là Phong Như Sương.Mà một tiếng phía sau là một giọng nói già nua, còn mang theo tức giận.Đại Địa Chi Hùng còn chưa kịp phản ứng lại, đã cảm giác một cổ lực lượng nhanh chóng bắn về phía hắn, nó cả kinh vội vàng phanh chân lại, muốn trốn cũng không còn kịp nữa rồi……Tuyết Lang nổi giận gầm lên một tiếng, lập tức vọt qua.Tuy Hùng đệ da dày thịt béo, cũng không gánh được cú đánh này, mà nó thân là quản gia phủ công chúa, nếu ngồi nhìn thuộc hạ bị đánh còn không hỗ trợ, truyền ra, ai còn thần phục nó nữa?Cho dù mắt sói của Tuyết Lang đỏ bừng, lại phấn đấu quên mình, nhưng ở chỗ không xa, một bóng dáng cao lớn như cự sơn nhanh chóng xông đến, dừng ở trước mặt chúng nó……Đúng vậy, giờ khắc này, ở trong mắt Tuyết Lang và Đại Địa Chi Hùng, bóng dáng này còn cao lớn hơn Thái Sơn, như thần minh buông xuống, khiến lòng của thú chúng nó đều chấn động một chút, khiếp sợ hiện ra ở trong mắt.Ngay sau đó, là giọng nói thanh thúy như chuông của thiếu nữ.“Nếu ngươi dám đụng đến ta một chút, phụ hoàng ta dù là liều mạng cũng nhất định sẽ diệt cả nhà ngươi!”Tất cả linh lực dao động, ở trong nháy mắt đều biến mất vô tung vô ảnh.Toàn bộ trời đất đều trở về một mảnh yên tĩnh……Nắm đấm của lão giả ngừng lại ở trước mặt Phong Như Khuynh, ông ta nắm chặt nắm đấm, run rẩy không ngừng.Nhưng một quyền này, trước sau cũng chưa dám đánh xuống……“Phụ thân!” Lưu thị nhìn thấy lão giả xuất hiện, trong lòng đại hỉ, bà ta bất chấp lỗ tai bị ma sát chảy ra máu loãng, vội vàng đi tới trước mặt lão giả: “Phụ thân, người…… Người đột phá?”Mấy năm nay, sở dĩ Lưu thị có thể từ từ cường đại, chính là bởi vì thực lực của lão gia chủ Lưu gia Lưu Vân Tiêu tiến bộ vượt bậc, còn ở nửa năm trước tìm một địa phương yên lặng bế quan tu luyện, chuẩn bị đột phá đến Linh Võ Giả.Linh Võ Giả là mạnh nhất trong Lưu Vân quốc hiện giờ!Lưu thị không biết Lưu Vân Tiêu đã gặp cái gì, mới khiến thiên phú của ông ta tăng mạnh, tiến bộ vượt bậc, nhưng bà ta hiểu, một khi Lưu Vân Tiêu đột phá Linh Võ Giả, ở trong Lưu Vân quốc, bọn họ không cần kiêng kị bất kì kẻ nào.Đại lục Thương Nguyệt, cường giả vi tôn.Quản ngươi là đế hoàng công chúa gì, chỉ có cường giả mới có thể chân chính tồn tại!Đáng tiếc chính là, vị hoàng đế Lưu Vân quốc này cũng ở Linh Võ Giả cấp thấp, Lưu thị muốn khống chế quốc gia này, hiện tại…… vẫn không phải là lúc.Trừ phi……Ông có thể vượt qua vị đế hoàng này, trở thành đệ nhất Lưu Vân quốc!Đương nhiên, một khi Lưu Vân Tiêu tới Linh Võ Giả, dù là vị đế hoàng này, cũng không dám dễ dàng chiến đấu với ông.Rốt cuộc……Linh Võ Giả chiến đấu, ai thắng ai thua còn không rõ lắm, về phần những người dưới Linh Võ Giả đó, chỉ như con kiến, không hề khác nhau.“Công chúa, hai linh thú này muốn tập kích tôn nhi của ta, vì sao công chúa ngăn cản ta?” Lưu Vân Tiêu nắm chặt nắm đấm, giọng nói không chút khách khí.Ở trong trí nhớ của nguyên chủ, ngày đó Lưu Vân Tiêu cũng không phải như thế, lúc ấy Lưu gia đều lấy lòng nguyên chủ, các loại khom lưng cúi đầu, chỉ là mười năm trước, Lưu Vân Tiêu này đã rời khỏi Lưu Vân quốc.Đi nơi nào, ngay cả phụ hoàng cũng đều không tìm thấy bất kì tin tức gì.Nhưng là…… Cho dù nguyên chủ chỉ thấy Lưu Vân Tiêu vài lần, nhưng dáng điệu Lưu Vân Tiêu lấy lòng siểm nịnh năm đó, vẫn khắc vào trong trí nhớ của nàng.Không nghĩ tới gặp nhau lần nữa, ông ta cũng đã tới Thiên Linh Giả?

Edit: Thiên Hạ Đại Nhân

Beta: Hà

Lưu thị coi như xong, nếu Lưu Vũ đã chết, mẫu phi nhất định sẽ rất tức giận, nói không chừng…… Từ nay về sau, không bao giờ giúp đỡ nàng nữa.

“Dừng tay!”

“Dừng tay!”

Hai tiếng hét lớn liên tục đột nhiên truyền đến.

Một tiếng phía trước tự nhiên là Phong Như Sương.

Mà một tiếng phía sau là một giọng nói già nua, còn mang theo tức giận.

Đại Địa Chi Hùng còn chưa kịp phản ứng lại, đã cảm giác một cổ lực lượng nhanh chóng bắn về phía hắn, nó cả kinh vội vàng phanh chân lại, muốn trốn cũng không còn kịp nữa rồi……

Tuyết Lang nổi giận gầm lên một tiếng, lập tức vọt qua.

Tuy Hùng đệ da dày thịt béo, cũng không gánh được cú đánh này, mà nó thân là quản gia phủ công chúa, nếu ngồi nhìn thuộc hạ bị đánh còn không hỗ trợ, truyền ra, ai còn thần phục nó nữa?

Cho dù mắt sói của Tuyết Lang đỏ bừng, lại phấn đấu quên mình, nhưng ở chỗ không xa, một bóng dáng cao lớn như cự sơn nhanh chóng xông đến, dừng ở trước mặt chúng nó……

Đúng vậy, giờ khắc này, ở trong mắt Tuyết Lang và Đại Địa Chi Hùng, bóng dáng này còn cao lớn hơn Thái Sơn, như thần minh buông xuống, khiến lòng của thú chúng nó đều chấn động một chút, khiếp sợ hiện ra ở trong mắt.

Ngay sau đó, là giọng nói thanh thúy như chuông của thiếu nữ.

“Nếu ngươi dám đụng đến ta một chút, phụ hoàng ta dù là liều mạng cũng nhất định sẽ diệt cả nhà ngươi!”

Tất cả linh lực dao động, ở trong nháy mắt đều biến mất vô tung vô ảnh.

Toàn bộ trời đất đều trở về một mảnh yên tĩnh……

Nắm đấm của lão giả ngừng lại ở trước mặt Phong Như Khuynh, ông ta nắm chặt nắm đấm, run rẩy không ngừng.

Nhưng một quyền này, trước sau cũng chưa dám đánh xuống……

“Phụ thân!” Lưu thị nhìn thấy lão giả xuất hiện, trong lòng đại hỉ, bà ta bất chấp lỗ tai bị ma sát chảy ra máu loãng, vội vàng đi tới trước mặt lão giả: “Phụ thân, người…… Người đột phá?”

Mấy năm nay, sở dĩ Lưu thị có thể từ từ cường đại, chính là bởi vì thực lực của lão gia chủ Lưu gia Lưu Vân Tiêu tiến bộ vượt bậc, còn ở nửa năm trước tìm một địa phương yên lặng bế quan tu luyện, chuẩn bị đột phá đến Linh Võ Giả.

Linh Võ Giả là mạnh nhất trong Lưu Vân quốc hiện giờ!

Lưu thị không biết Lưu Vân Tiêu đã gặp cái gì, mới khiến thiên phú của ông ta tăng mạnh, tiến bộ vượt bậc, nhưng bà ta hiểu, một khi Lưu Vân Tiêu đột phá Linh Võ Giả, ở trong Lưu Vân quốc, bọn họ không cần kiêng kị bất kì kẻ nào.

Đại lục Thương Nguyệt, cường giả vi tôn.

Quản ngươi là đế hoàng công chúa gì, chỉ có cường giả mới có thể chân chính tồn tại!

Đáng tiếc chính là, vị hoàng đế Lưu Vân quốc này cũng ở Linh Võ Giả cấp thấp, Lưu thị muốn khống chế quốc gia này, hiện tại…… vẫn không phải là lúc.

Trừ phi……

Ông có thể vượt qua vị đế hoàng này, trở thành đệ nhất Lưu Vân quốc!

Đương nhiên, một khi Lưu Vân Tiêu tới Linh Võ Giả, dù là vị đế hoàng này, cũng không dám dễ dàng chiến đấu với ông.

Rốt cuộc……

Linh Võ Giả chiến đấu, ai thắng ai thua còn không rõ lắm, về phần những người dưới Linh Võ Giả đó, chỉ như con kiến, không hề khác nhau.

“Công chúa, hai linh thú này muốn tập kích tôn nhi của ta, vì sao công chúa ngăn cản ta?” Lưu Vân Tiêu nắm chặt nắm đấm, giọng nói không chút khách khí.

Ở trong trí nhớ của nguyên chủ, ngày đó Lưu Vân Tiêu cũng không phải như thế, lúc ấy Lưu gia đều lấy lòng nguyên chủ, các loại khom lưng cúi đầu, chỉ là mười năm trước, Lưu Vân Tiêu này đã rời khỏi Lưu Vân quốc.

Đi nơi nào, ngay cả phụ hoàng cũng đều không tìm thấy bất kì tin tức gì.

Nhưng là…… Cho dù nguyên chủ chỉ thấy Lưu Vân Tiêu vài lần, nhưng dáng điệu Lưu Vân Tiêu lấy lòng siểm nịnh năm đó, vẫn khắc vào trong trí nhớ của nàng.

Không nghĩ tới gặp nhau lần nữa, ông ta cũng đã tới Thiên Linh Giả?

Thần Y Cuồng Thê: Quốc Sư Đại Nhân, Phu Nhân Lại ChạyTác giả: Tiêu Thất GiaTruyện Cổ Đại, Truyện Huyền Huyễn, Truyện Ngôn TìnhEdit: Cò Lười Beta: MAC *hưu = ly hôn “Công chúa, sao người lại nghĩ quẩn như thế, công tử phủ Thừa tướng hưu người, người tìm bệ hạ làm chủ, bệ hạ chắc chắn sẽ không để người phải chịu ủy khuất, vì sao người lại phải lựa chọn như vậy? Hu hu……” …… Trên giường lớn khắc hoa chạm rồng, Phong Như Khuynh an tĩnh nằm trên giường, bên tai truyền đến tiếng khóc thút thít làm nàng không kiên nhẫn, mày nhẹ nhàng nhăn lại, có lẽ nàng đã lâu chưa uống nước, trong giọng nói hơi khô khốc. “Đừng khóc, phải để người khác yên tĩnh nghỉ ngơi chứ.” Mặc dù âm thanh này có chút khàn khàn, nhưng vẫn nghe rất êm tai như nước chảy, Phong Như Khuynh sợ tới mức nháy mắt từ trên giường ngồi dậy. Giọng nói của nàng…… Không đúng, năm đó nàng đã bị độc câm, đời này không thể có cơ hội nói chuyện lại. Vì sao…… Nàng còn có thể phát ra âm thanh? Phong Như Khuynh đau đớn xoa xoa huyệt Thái Dương, còn chưa kịp sắp xếp suy nghĩ, lập tức trông thấy một tiểu cô nương nét mặt vui sướng đứng ở bên cạnh giường. Khuôn mặt cô… Edit: Thiên Hạ Đại NhânBeta: HàLưu thị coi như xong, nếu Lưu Vũ đã chết, mẫu phi nhất định sẽ rất tức giận, nói không chừng…… Từ nay về sau, không bao giờ giúp đỡ nàng nữa.“Dừng tay!”“Dừng tay!”Hai tiếng hét lớn liên tục đột nhiên truyền đến.Một tiếng phía trước tự nhiên là Phong Như Sương.Mà một tiếng phía sau là một giọng nói già nua, còn mang theo tức giận.Đại Địa Chi Hùng còn chưa kịp phản ứng lại, đã cảm giác một cổ lực lượng nhanh chóng bắn về phía hắn, nó cả kinh vội vàng phanh chân lại, muốn trốn cũng không còn kịp nữa rồi……Tuyết Lang nổi giận gầm lên một tiếng, lập tức vọt qua.Tuy Hùng đệ da dày thịt béo, cũng không gánh được cú đánh này, mà nó thân là quản gia phủ công chúa, nếu ngồi nhìn thuộc hạ bị đánh còn không hỗ trợ, truyền ra, ai còn thần phục nó nữa?Cho dù mắt sói của Tuyết Lang đỏ bừng, lại phấn đấu quên mình, nhưng ở chỗ không xa, một bóng dáng cao lớn như cự sơn nhanh chóng xông đến, dừng ở trước mặt chúng nó……Đúng vậy, giờ khắc này, ở trong mắt Tuyết Lang và Đại Địa Chi Hùng, bóng dáng này còn cao lớn hơn Thái Sơn, như thần minh buông xuống, khiến lòng của thú chúng nó đều chấn động một chút, khiếp sợ hiện ra ở trong mắt.Ngay sau đó, là giọng nói thanh thúy như chuông của thiếu nữ.“Nếu ngươi dám đụng đến ta một chút, phụ hoàng ta dù là liều mạng cũng nhất định sẽ diệt cả nhà ngươi!”Tất cả linh lực dao động, ở trong nháy mắt đều biến mất vô tung vô ảnh.Toàn bộ trời đất đều trở về một mảnh yên tĩnh……Nắm đấm của lão giả ngừng lại ở trước mặt Phong Như Khuynh, ông ta nắm chặt nắm đấm, run rẩy không ngừng.Nhưng một quyền này, trước sau cũng chưa dám đánh xuống……“Phụ thân!” Lưu thị nhìn thấy lão giả xuất hiện, trong lòng đại hỉ, bà ta bất chấp lỗ tai bị ma sát chảy ra máu loãng, vội vàng đi tới trước mặt lão giả: “Phụ thân, người…… Người đột phá?”Mấy năm nay, sở dĩ Lưu thị có thể từ từ cường đại, chính là bởi vì thực lực của lão gia chủ Lưu gia Lưu Vân Tiêu tiến bộ vượt bậc, còn ở nửa năm trước tìm một địa phương yên lặng bế quan tu luyện, chuẩn bị đột phá đến Linh Võ Giả.Linh Võ Giả là mạnh nhất trong Lưu Vân quốc hiện giờ!Lưu thị không biết Lưu Vân Tiêu đã gặp cái gì, mới khiến thiên phú của ông ta tăng mạnh, tiến bộ vượt bậc, nhưng bà ta hiểu, một khi Lưu Vân Tiêu đột phá Linh Võ Giả, ở trong Lưu Vân quốc, bọn họ không cần kiêng kị bất kì kẻ nào.Đại lục Thương Nguyệt, cường giả vi tôn.Quản ngươi là đế hoàng công chúa gì, chỉ có cường giả mới có thể chân chính tồn tại!Đáng tiếc chính là, vị hoàng đế Lưu Vân quốc này cũng ở Linh Võ Giả cấp thấp, Lưu thị muốn khống chế quốc gia này, hiện tại…… vẫn không phải là lúc.Trừ phi……Ông có thể vượt qua vị đế hoàng này, trở thành đệ nhất Lưu Vân quốc!Đương nhiên, một khi Lưu Vân Tiêu tới Linh Võ Giả, dù là vị đế hoàng này, cũng không dám dễ dàng chiến đấu với ông.Rốt cuộc……Linh Võ Giả chiến đấu, ai thắng ai thua còn không rõ lắm, về phần những người dưới Linh Võ Giả đó, chỉ như con kiến, không hề khác nhau.“Công chúa, hai linh thú này muốn tập kích tôn nhi của ta, vì sao công chúa ngăn cản ta?” Lưu Vân Tiêu nắm chặt nắm đấm, giọng nói không chút khách khí.Ở trong trí nhớ của nguyên chủ, ngày đó Lưu Vân Tiêu cũng không phải như thế, lúc ấy Lưu gia đều lấy lòng nguyên chủ, các loại khom lưng cúi đầu, chỉ là mười năm trước, Lưu Vân Tiêu này đã rời khỏi Lưu Vân quốc.Đi nơi nào, ngay cả phụ hoàng cũng đều không tìm thấy bất kì tin tức gì.Nhưng là…… Cho dù nguyên chủ chỉ thấy Lưu Vân Tiêu vài lần, nhưng dáng điệu Lưu Vân Tiêu lấy lòng siểm nịnh năm đó, vẫn khắc vào trong trí nhớ của nàng.Không nghĩ tới gặp nhau lần nữa, ông ta cũng đã tới Thiên Linh Giả?

Chương 169: Lão gia chủ Lưu gia (3)