Tác giả:

Edit: Cò Lười Beta: MAC *hưu = ly hôn “Công chúa, sao người lại nghĩ quẩn như thế, công tử phủ Thừa tướng hưu người, người tìm bệ hạ làm chủ, bệ hạ chắc chắn sẽ không để người phải chịu ủy khuất, vì sao người lại phải lựa chọn như vậy? Hu hu……” …… Trên giường lớn khắc hoa chạm rồng, Phong Như Khuynh an tĩnh nằm trên giường, bên tai truyền đến tiếng khóc thút thít làm nàng không kiên nhẫn, mày nhẹ nhàng nhăn lại, có lẽ nàng đã lâu chưa uống nước, trong giọng nói hơi khô khốc. “Đừng khóc, phải để người khác yên tĩnh nghỉ ngơi chứ.” Mặc dù âm thanh này có chút khàn khàn, nhưng vẫn nghe rất êm tai như nước chảy, Phong Như Khuynh sợ tới mức nháy mắt từ trên giường ngồi dậy. Giọng nói của nàng…… Không đúng, năm đó nàng đã bị độc câm, đời này không thể có cơ hội nói chuyện lại. Vì sao…… Nàng còn có thể phát ra âm thanh? Phong Như Khuynh đau đớn xoa xoa huyệt Thái Dương, còn chưa kịp sắp xếp suy nghĩ, lập tức trông thấy một tiểu cô nương nét mặt vui sướng đứng ở bên cạnh giường. Khuôn mặt cô…

Chương 170: Lão gia chủ Lưu gia (4)

Thần Y Cuồng Thê: Quốc Sư Đại Nhân, Phu Nhân Lại ChạyTác giả: Tiêu Thất GiaTruyện Cổ Đại, Truyện Huyền Huyễn, Truyện Ngôn TìnhEdit: Cò Lười Beta: MAC *hưu = ly hôn “Công chúa, sao người lại nghĩ quẩn như thế, công tử phủ Thừa tướng hưu người, người tìm bệ hạ làm chủ, bệ hạ chắc chắn sẽ không để người phải chịu ủy khuất, vì sao người lại phải lựa chọn như vậy? Hu hu……” …… Trên giường lớn khắc hoa chạm rồng, Phong Như Khuynh an tĩnh nằm trên giường, bên tai truyền đến tiếng khóc thút thít làm nàng không kiên nhẫn, mày nhẹ nhàng nhăn lại, có lẽ nàng đã lâu chưa uống nước, trong giọng nói hơi khô khốc. “Đừng khóc, phải để người khác yên tĩnh nghỉ ngơi chứ.” Mặc dù âm thanh này có chút khàn khàn, nhưng vẫn nghe rất êm tai như nước chảy, Phong Như Khuynh sợ tới mức nháy mắt từ trên giường ngồi dậy. Giọng nói của nàng…… Không đúng, năm đó nàng đã bị độc câm, đời này không thể có cơ hội nói chuyện lại. Vì sao…… Nàng còn có thể phát ra âm thanh? Phong Như Khuynh đau đớn xoa xoa huyệt Thái Dương, còn chưa kịp sắp xếp suy nghĩ, lập tức trông thấy một tiểu cô nương nét mặt vui sướng đứng ở bên cạnh giường. Khuôn mặt cô… Edit: Thiên Hạ Đại NhânPhong Như Khuynh nheo hai mắt lại.Năm đó Lưu Vân Tiêu mất tích, Lưu gia làm bộ không biết chuyện, bà ta còn giúp Lưu Dung, để phụ hoàng đi tìm ông ta, hiện giờ xem ra Lưu gia này như biết tung tích của Lưu Vân Tiêu, nhưng vì để ông ta bí mật tăng thực lực lên, hoàn toàn làm bộ không biết.Quan trọng nhất chính là……Có thể dấu diếm cao thủ Lưu Vân quốc, người trợ giúp Lưu gia sau lưng hiển nhiên không đơn giản…Có lẽ, còn sẽ có quan hệ với cái chết của mẫu hậu?“Linh thú của ta sẽ không tùy ý đả thương người khác, tất nhiên là bọn họ làm cái gì đó, mới có thể khiến cho nó tức giận.” Phong Như Khuynh quay đầu lại liếc về phía Đại Địa Chi Hùng: “Những người đó làm cái gì với ngươi?”Đại Địa Chi Hùng tức giận chỉ vào Lưu Vũ, nó gầm rú vài tiếng, ánh mắt kia cực kỳ ủy khuất, đều nhanh khóc thành tiếng.Phong Như Khuynh mặt đầy hắc tuyến, nàng lại nhìn sang Tuyết Lang: “Hùng Nhất đang nói cái gì? Ta nghe không hiểu.”Hùng Nhất là tên Phong Như Khuynh đặt cho Đại Địa Chi Hùng.Cũng là linh thú có tên duy nhất bên trong phủ công chúa.“Ngao ngao ngao!” Tuyết Lang cũng dung móng lang chỉ về phía Lưu Vũ, như đang lên án hành vi đáng giận vừa rồi của hắn.Nhưng mà……Phong Như Khuynh vẫn nghe không hiểu nó đang nói cái gì.May mắn rất nhanh Lưu Vũ đã thay nàng giải thích.“Đó là linh thú của ta, là của ta! Vừa rồi biểu tỷ đã nói đưa những linh thú này cho ta, ngươi dựa vào cái gì đoạt đồ vật của ta? Ngươi là nữ nhân ác, là người xấu!”Lỗ tai hắn còn đang chảy huyết, nhưng vừa thấy Phong Như Khuynh muốn cướp Tuyết Lang, hắn cũng bất chấp rất nhiều, tức đến dậm chân, hung tợn nhìn chằm chằm nàng.Phong Như Sương trợn tròn mắt.Vừa rồi nàng chỉ là muốn giáo huấn Lưu Vũ một chút, mới để hắn đi trêu chọc những linh thú đó, nhưng không nghĩ tới để hắn ở trước mặt Phong Như Khuynh vu oan hãm hại nàng như thế.Nhưng……Phong Như Sương nhìn Lưu Vân Tiêu, trong lòng hơi chút yên ổn vài phần.Ngoại công đã trở lại, lại còn cường đại như thế, Phong Như Khuynh kiêu ngạo, cũng không dám tiếp tục bắt nạt nàng đi?Trong Lưu Vân quốc này, trừ ngoại công ra, cũng chỉ có phụ hoàng là Thiên Linh Giả, thật sự chiến đấu, ngoại công chưa chắc sẽ bại bởi ông ấy.Đồng dạng, ngoại công cũng không dám thật sự tổn thương Phong Như Khuynh.Nếu không, lấy yêu thương của phụ hoàng với Phong Như Khuynh, nếu nàng không xảy ra việc gì còn đỡ, nếu xảy ra chuyện, nhất định sẽ đi tìm ngoại công liều mạng!Lúc đó…… Tất nhiên sẽ lưỡng bại câu thương, hoặc là phụ hoàng thật sự sẽ liều mạng mình chết cũng muốn kéo ngoại công đi chung!Phong Như Sương đúng là biết điểm này, mới hiểu được vì sao Lưu Vân Tiêu sẽ thu tay.Ông ta thật vất vả mới có địa vị và thành tựu hiện giờ, sao dám đi mạo hiểm như vậy? Còn nữa, chỉ cần cho ông ta một chút thời gian, vượt qua Phong Thiên Ngự…… Cũng không phải là việc khó.Huống chi là tranh chấp nhất thời này?Phong Như Khuynh nheo hai mắt lại, mắt lạnh liếc về phía Phong Như Sương: “Khi nào thì Tiểu Lang Nhi của ta thành vật của Phong Như Sương?”“Công chúa điện hạ.” Lưu thị nhìn thấy Lưu Vân Tiêu đột phá trở về, trong lòng lặng yên thở phào nhẹ nhõm, ngoài cười nhưng trong không cười nói: “Không nghĩ tới ngươi vẫn có loại yêu thích đoạt vật của người khác này, Tuyết Lang tự nhiên là của Sương Nhi, vừa rồi nàng đã thừa nhận, chỉ là ngươi ép nàng tặng Tuyết Lang cho ngươi, sao bây giờ lại biến thành của ngươi?”Đổi thành lúc trước, Lưu thị nhất quyết không dám nói chuyện với Phong Như Khuynh như thế, nhưng hiện tại bà ta đã có chỗ dựa, bà ta còn sợ cái gì?Cho dù Phong Thiên Ngự có vô số quân đội thì như thế nào?Ở giữa tu vi, mỗi một giai đoạn tăng lên đều là một ranh giới không thể vượt qua, số lượng của những quân đội đó có nhiều, với cường giả mà nói, đều không tính là cái gì.Phong Như Sương: “……”Khi nào nàng nói qua loại lời nói này? Sao nàng lại không biết?

Edit: Thiên Hạ Đại Nhân

Phong Như Khuynh nheo hai mắt lại.

Năm đó Lưu Vân Tiêu mất tích, Lưu gia làm bộ không biết chuyện, bà ta còn giúp Lưu Dung, để phụ hoàng đi tìm ông ta, hiện giờ xem ra Lưu gia này như biết tung tích của Lưu Vân Tiêu, nhưng vì để ông ta bí mật tăng thực lực lên, hoàn toàn làm bộ không biết.

Quan trọng nhất chính là……

Có thể dấu diếm cao thủ Lưu Vân quốc, người trợ giúp Lưu gia sau lưng hiển nhiên không đơn giản…

Có lẽ, còn sẽ có quan hệ với cái chết của mẫu hậu?

“Linh thú của ta sẽ không tùy ý đả thương người khác, tất nhiên là bọn họ làm cái gì đó, mới có thể khiến cho nó tức giận.” Phong Như Khuynh quay đầu lại liếc về phía Đại Địa Chi Hùng: “Những người đó làm cái gì với ngươi?”

Đại Địa Chi Hùng tức giận chỉ vào Lưu Vũ, nó gầm rú vài tiếng, ánh mắt kia cực kỳ ủy khuất, đều nhanh khóc thành tiếng.

Phong Như Khuynh mặt đầy hắc tuyến, nàng lại nhìn sang Tuyết Lang: “Hùng Nhất đang nói cái gì? Ta nghe không hiểu.”

Hùng Nhất là tên Phong Như Khuynh đặt cho Đại Địa Chi Hùng.

Cũng là linh thú có tên duy nhất bên trong phủ công chúa.

“Ngao ngao ngao!” Tuyết Lang cũng dung móng lang chỉ về phía Lưu Vũ, như đang lên án hành vi đáng giận vừa rồi của hắn.

Nhưng mà……

Phong Như Khuynh vẫn nghe không hiểu nó đang nói cái gì.

May mắn rất nhanh Lưu Vũ đã thay nàng giải thích.

“Đó là linh thú của ta, là của ta! Vừa rồi biểu tỷ đã nói đưa những linh thú này cho ta, ngươi dựa vào cái gì đoạt đồ vật của ta? Ngươi là nữ nhân ác, là người xấu!”

Lỗ tai hắn còn đang chảy huyết, nhưng vừa thấy Phong Như Khuynh muốn cướp Tuyết Lang, hắn cũng bất chấp rất nhiều, tức đến dậm chân, hung tợn nhìn chằm chằm nàng.

Phong Như Sương trợn tròn mắt.

Vừa rồi nàng chỉ là muốn giáo huấn Lưu Vũ một chút, mới để hắn đi trêu chọc những linh thú đó, nhưng không nghĩ tới để hắn ở trước mặt Phong Như Khuynh vu oan hãm hại nàng như thế.

Nhưng……

Phong Như Sương nhìn Lưu Vân Tiêu, trong lòng hơi chút yên ổn vài phần.

Ngoại công đã trở lại, lại còn cường đại như thế, Phong Như Khuynh kiêu ngạo, cũng không dám tiếp tục bắt nạt nàng đi?

Trong Lưu Vân quốc này, trừ ngoại công ra, cũng chỉ có phụ hoàng là Thiên Linh Giả, thật sự chiến đấu, ngoại công chưa chắc sẽ bại bởi ông ấy.

Đồng dạng, ngoại công cũng không dám thật sự tổn thương Phong Như Khuynh.

Nếu không, lấy yêu thương của phụ hoàng với Phong Như Khuynh, nếu nàng không xảy ra việc gì còn đỡ, nếu xảy ra chuyện, nhất định sẽ đi tìm ngoại công liều mạng!

Lúc đó…… Tất nhiên sẽ lưỡng bại câu thương, hoặc là phụ hoàng thật sự sẽ liều mạng mình chết cũng muốn kéo ngoại công đi chung!

Phong Như Sương đúng là biết điểm này, mới hiểu được vì sao Lưu Vân Tiêu sẽ thu tay.

Ông ta thật vất vả mới có địa vị và thành tựu hiện giờ, sao dám đi mạo hiểm như vậy? Còn nữa, chỉ cần cho ông ta một chút thời gian, vượt qua Phong Thiên Ngự…… Cũng không phải là việc khó.

Huống chi là tranh chấp nhất thời này?

Phong Như Khuynh nheo hai mắt lại, mắt lạnh liếc về phía Phong Như Sương: “Khi nào thì Tiểu Lang Nhi của ta thành vật của Phong Như Sương?”

“Công chúa điện hạ.” Lưu thị nhìn thấy Lưu Vân Tiêu đột phá trở về, trong lòng lặng yên thở phào nhẹ nhõm, ngoài cười nhưng trong không cười nói: “Không nghĩ tới ngươi vẫn có loại yêu thích đoạt vật của người khác này, Tuyết Lang tự nhiên là của Sương Nhi, vừa rồi nàng đã thừa nhận, chỉ là ngươi ép nàng tặng Tuyết Lang cho ngươi, sao bây giờ lại biến thành của ngươi?”

Đổi thành lúc trước, Lưu thị nhất quyết không dám nói chuyện với Phong Như Khuynh như thế, nhưng hiện tại bà ta đã có chỗ dựa, bà ta còn sợ cái gì?

Cho dù Phong Thiên Ngự có vô số quân đội thì như thế nào?

Ở giữa tu vi, mỗi một giai đoạn tăng lên đều là một ranh giới không thể vượt qua, số lượng của những quân đội đó có nhiều, với cường giả mà nói, đều không tính là cái gì.

Phong Như Sương: “……”

Khi nào nàng nói qua loại lời nói này? Sao nàng lại không biết?

Thần Y Cuồng Thê: Quốc Sư Đại Nhân, Phu Nhân Lại ChạyTác giả: Tiêu Thất GiaTruyện Cổ Đại, Truyện Huyền Huyễn, Truyện Ngôn TìnhEdit: Cò Lười Beta: MAC *hưu = ly hôn “Công chúa, sao người lại nghĩ quẩn như thế, công tử phủ Thừa tướng hưu người, người tìm bệ hạ làm chủ, bệ hạ chắc chắn sẽ không để người phải chịu ủy khuất, vì sao người lại phải lựa chọn như vậy? Hu hu……” …… Trên giường lớn khắc hoa chạm rồng, Phong Như Khuynh an tĩnh nằm trên giường, bên tai truyền đến tiếng khóc thút thít làm nàng không kiên nhẫn, mày nhẹ nhàng nhăn lại, có lẽ nàng đã lâu chưa uống nước, trong giọng nói hơi khô khốc. “Đừng khóc, phải để người khác yên tĩnh nghỉ ngơi chứ.” Mặc dù âm thanh này có chút khàn khàn, nhưng vẫn nghe rất êm tai như nước chảy, Phong Như Khuynh sợ tới mức nháy mắt từ trên giường ngồi dậy. Giọng nói của nàng…… Không đúng, năm đó nàng đã bị độc câm, đời này không thể có cơ hội nói chuyện lại. Vì sao…… Nàng còn có thể phát ra âm thanh? Phong Như Khuynh đau đớn xoa xoa huyệt Thái Dương, còn chưa kịp sắp xếp suy nghĩ, lập tức trông thấy một tiểu cô nương nét mặt vui sướng đứng ở bên cạnh giường. Khuôn mặt cô… Edit: Thiên Hạ Đại NhânPhong Như Khuynh nheo hai mắt lại.Năm đó Lưu Vân Tiêu mất tích, Lưu gia làm bộ không biết chuyện, bà ta còn giúp Lưu Dung, để phụ hoàng đi tìm ông ta, hiện giờ xem ra Lưu gia này như biết tung tích của Lưu Vân Tiêu, nhưng vì để ông ta bí mật tăng thực lực lên, hoàn toàn làm bộ không biết.Quan trọng nhất chính là……Có thể dấu diếm cao thủ Lưu Vân quốc, người trợ giúp Lưu gia sau lưng hiển nhiên không đơn giản…Có lẽ, còn sẽ có quan hệ với cái chết của mẫu hậu?“Linh thú của ta sẽ không tùy ý đả thương người khác, tất nhiên là bọn họ làm cái gì đó, mới có thể khiến cho nó tức giận.” Phong Như Khuynh quay đầu lại liếc về phía Đại Địa Chi Hùng: “Những người đó làm cái gì với ngươi?”Đại Địa Chi Hùng tức giận chỉ vào Lưu Vũ, nó gầm rú vài tiếng, ánh mắt kia cực kỳ ủy khuất, đều nhanh khóc thành tiếng.Phong Như Khuynh mặt đầy hắc tuyến, nàng lại nhìn sang Tuyết Lang: “Hùng Nhất đang nói cái gì? Ta nghe không hiểu.”Hùng Nhất là tên Phong Như Khuynh đặt cho Đại Địa Chi Hùng.Cũng là linh thú có tên duy nhất bên trong phủ công chúa.“Ngao ngao ngao!” Tuyết Lang cũng dung móng lang chỉ về phía Lưu Vũ, như đang lên án hành vi đáng giận vừa rồi của hắn.Nhưng mà……Phong Như Khuynh vẫn nghe không hiểu nó đang nói cái gì.May mắn rất nhanh Lưu Vũ đã thay nàng giải thích.“Đó là linh thú của ta, là của ta! Vừa rồi biểu tỷ đã nói đưa những linh thú này cho ta, ngươi dựa vào cái gì đoạt đồ vật của ta? Ngươi là nữ nhân ác, là người xấu!”Lỗ tai hắn còn đang chảy huyết, nhưng vừa thấy Phong Như Khuynh muốn cướp Tuyết Lang, hắn cũng bất chấp rất nhiều, tức đến dậm chân, hung tợn nhìn chằm chằm nàng.Phong Như Sương trợn tròn mắt.Vừa rồi nàng chỉ là muốn giáo huấn Lưu Vũ một chút, mới để hắn đi trêu chọc những linh thú đó, nhưng không nghĩ tới để hắn ở trước mặt Phong Như Khuynh vu oan hãm hại nàng như thế.Nhưng……Phong Như Sương nhìn Lưu Vân Tiêu, trong lòng hơi chút yên ổn vài phần.Ngoại công đã trở lại, lại còn cường đại như thế, Phong Như Khuynh kiêu ngạo, cũng không dám tiếp tục bắt nạt nàng đi?Trong Lưu Vân quốc này, trừ ngoại công ra, cũng chỉ có phụ hoàng là Thiên Linh Giả, thật sự chiến đấu, ngoại công chưa chắc sẽ bại bởi ông ấy.Đồng dạng, ngoại công cũng không dám thật sự tổn thương Phong Như Khuynh.Nếu không, lấy yêu thương của phụ hoàng với Phong Như Khuynh, nếu nàng không xảy ra việc gì còn đỡ, nếu xảy ra chuyện, nhất định sẽ đi tìm ngoại công liều mạng!Lúc đó…… Tất nhiên sẽ lưỡng bại câu thương, hoặc là phụ hoàng thật sự sẽ liều mạng mình chết cũng muốn kéo ngoại công đi chung!Phong Như Sương đúng là biết điểm này, mới hiểu được vì sao Lưu Vân Tiêu sẽ thu tay.Ông ta thật vất vả mới có địa vị và thành tựu hiện giờ, sao dám đi mạo hiểm như vậy? Còn nữa, chỉ cần cho ông ta một chút thời gian, vượt qua Phong Thiên Ngự…… Cũng không phải là việc khó.Huống chi là tranh chấp nhất thời này?Phong Như Khuynh nheo hai mắt lại, mắt lạnh liếc về phía Phong Như Sương: “Khi nào thì Tiểu Lang Nhi của ta thành vật của Phong Như Sương?”“Công chúa điện hạ.” Lưu thị nhìn thấy Lưu Vân Tiêu đột phá trở về, trong lòng lặng yên thở phào nhẹ nhõm, ngoài cười nhưng trong không cười nói: “Không nghĩ tới ngươi vẫn có loại yêu thích đoạt vật của người khác này, Tuyết Lang tự nhiên là của Sương Nhi, vừa rồi nàng đã thừa nhận, chỉ là ngươi ép nàng tặng Tuyết Lang cho ngươi, sao bây giờ lại biến thành của ngươi?”Đổi thành lúc trước, Lưu thị nhất quyết không dám nói chuyện với Phong Như Khuynh như thế, nhưng hiện tại bà ta đã có chỗ dựa, bà ta còn sợ cái gì?Cho dù Phong Thiên Ngự có vô số quân đội thì như thế nào?Ở giữa tu vi, mỗi một giai đoạn tăng lên đều là một ranh giới không thể vượt qua, số lượng của những quân đội đó có nhiều, với cường giả mà nói, đều không tính là cái gì.Phong Như Sương: “……”Khi nào nàng nói qua loại lời nói này? Sao nàng lại không biết?

Chương 170: Lão gia chủ Lưu gia (4)