Tôi nhận ra được rằng:tình yêu của cậu không phải cả hai không yêu, mà là con đường họ phát hiện ra nó quá dài, dài đến mức ngay cả một nụ hôn đơn giản thôi họ cũng không kịp làm. Vì thời gian bên nhau quá ngắn... Còn ngày tháng ly biệt lại quá dài. Vội vàng yêu, vội vàng nhớ, vội vàng rời xa...rồi thật chậm rãi buông tay nhau...Nhanh và ngắn-thứ duy nhất họ không thể dành trọn vẹn cho tình yêu của mình...chính là thời gian... ********************************************************* CHƯƠNG1: Lần đầu hai người gặp nhau rất buồn cười. Lúc đó vừa vào lớp 2 Cô bị lạc ngồi khóc một mình, cậu thấy, ra an ủi. Câu đầu tiên cô nói vs cậu là... - mình ko tìm thấy nhà vệ sinh! Hic - ... Cậu tốt bụng dẫn cô đến nhà vệ sinh. Cô vẫn nằng nặc ko chịu đi. Cậu thét lên - cái gì nữa? - cậu vào cùng tôi đi.. - điên à? Sao tui vào đó được? - nhưng... - nhưng nhưng cái gì,có vào ko thì bảo! - mình sợ ma, đi cùng mình nhá, đứng ngoài cũng được Cô nhìn gương mặt đen trắng lẫn lộn của cậu,khóc ầm lên. Cậu…

Chương 18

Đừng Khóc! Đừng Ngốc Nữa Nhé!Tác giả: Nếu Chỉ Là Thanh XuânTruyện Ngôn Tình, Truyện NgượcTôi nhận ra được rằng:tình yêu của cậu không phải cả hai không yêu, mà là con đường họ phát hiện ra nó quá dài, dài đến mức ngay cả một nụ hôn đơn giản thôi họ cũng không kịp làm. Vì thời gian bên nhau quá ngắn... Còn ngày tháng ly biệt lại quá dài. Vội vàng yêu, vội vàng nhớ, vội vàng rời xa...rồi thật chậm rãi buông tay nhau...Nhanh và ngắn-thứ duy nhất họ không thể dành trọn vẹn cho tình yêu của mình...chính là thời gian... ********************************************************* CHƯƠNG1: Lần đầu hai người gặp nhau rất buồn cười. Lúc đó vừa vào lớp 2 Cô bị lạc ngồi khóc một mình, cậu thấy, ra an ủi. Câu đầu tiên cô nói vs cậu là... - mình ko tìm thấy nhà vệ sinh! Hic - ... Cậu tốt bụng dẫn cô đến nhà vệ sinh. Cô vẫn nằng nặc ko chịu đi. Cậu thét lên - cái gì nữa? - cậu vào cùng tôi đi.. - điên à? Sao tui vào đó được? - nhưng... - nhưng nhưng cái gì,có vào ko thì bảo! - mình sợ ma, đi cùng mình nhá, đứng ngoài cũng được Cô nhìn gương mặt đen trắng lẫn lộn của cậu,khóc ầm lên. Cậu… Hôm đó, cô đã giữ đúng lời hứa với Mộc Linh, cô đã giao tận tay chiếc hộp cho Vũ. Vũ nhìn chiếc hộp thở dài ánh mắt có chút bất đãng dĩ. Rồi cậu quay sang Mộc Trà, như đang chờ đợi điều gì đó:- Còn cậu thì sao, không muốn gửi lại tôi cái gì saoMộc Trà im lặng,đôi tay nắm chặt bức thư,cả người khẽ run nhẹ. Vũ vô tình lướt qua tờ giấy cô cầm trên tay.Định vươn tới xem, nhưng vừa mới giơ tay đã bị cô đẩy mạnh một cái dịch xa ra ngoài.Mộc Trà có chút giật mình nói:- Cậu... đang làm gì đấy?- Bộ cái đó quan trọng lắm à!cần gì mà đẩy mạnh thế?- Tôi... Ờ đó!! Cái này quan trọng lắm Cậu biết không hả, đây là bức thư đầy cảm xúc tôi viết cho mấy oppa đấy hiểu chưa hả?Mộc Trà cố lảnh sang chuyện khác, môi gượng gạo nở nụ cười.Thực ra, nếu Vũ chịu nhìn kỹ sẽ phát hiện ra cô đang nói dối. Chẳng qua cậu không làm vậy, nghe đến mấy chữ oppa này nọ thì cậu cũng chẳng thèm để ý nữa:- Ok!tôi không phiền cậu nữa, cứ cất thư cho cẩn thận điNgày đó trở về nhà, cô đã khóc rất nhiều. Nhưng cô không để cho cậu biết.Ngày hôm sau cô tiếp tục là một cô bé ngây thơ, ngu ngốc hoàn toàn không để ý đến tình cảm của cậu. Rồi lặp lại như thế, cô lại vô tình khiến cậu tổn thương... Rất nhiều lần..

Hôm đó, cô đã giữ đúng lời hứa với Mộc Linh, cô đã giao tận tay chiếc hộp cho Vũ. Vũ nhìn chiếc hộp thở dài ánh mắt có chút bất đãng dĩ. Rồi cậu quay sang Mộc Trà, như đang chờ đợi điều gì đó:

- Còn cậu thì sao, không muốn gửi lại tôi cái gì sao

Mộc Trà im lặng,đôi tay nắm chặt bức thư,cả người khẽ run nhẹ. Vũ vô tình lướt qua tờ giấy cô cầm trên tay.Định vươn tới xem, nhưng vừa mới giơ tay đã bị cô đẩy mạnh một cái dịch xa ra ngoài.Mộc Trà có chút giật mình nói:

- Cậu... đang làm gì đấy?

- Bộ cái đó quan trọng lắm à!cần gì mà đẩy mạnh thế?

- Tôi... Ờ đó!! Cái này quan trọng lắm Cậu biết không hả, đây là bức thư đầy cảm xúc tôi viết cho mấy oppa đấy hiểu chưa hả?

Mộc Trà cố lảnh sang chuyện khác, môi gượng gạo nở nụ cười.Thực ra, nếu Vũ chịu nhìn kỹ sẽ phát hiện ra cô đang nói dối. Chẳng qua cậu không làm vậy, nghe đến mấy chữ oppa này nọ thì cậu cũng chẳng thèm để ý nữa:

- Ok!tôi không phiền cậu nữa, cứ cất thư cho cẩn thận đi

Ngày đó trở về nhà, cô đã khóc rất nhiều. Nhưng cô không để cho cậu biết.Ngày hôm sau cô tiếp tục là một cô bé ngây thơ, ngu ngốc hoàn toàn không để ý đến tình cảm của cậu. Rồi lặp lại như thế, cô lại vô tình khiến cậu tổn thương... Rất nhiều lần..

Đừng Khóc! Đừng Ngốc Nữa Nhé!Tác giả: Nếu Chỉ Là Thanh XuânTruyện Ngôn Tình, Truyện NgượcTôi nhận ra được rằng:tình yêu của cậu không phải cả hai không yêu, mà là con đường họ phát hiện ra nó quá dài, dài đến mức ngay cả một nụ hôn đơn giản thôi họ cũng không kịp làm. Vì thời gian bên nhau quá ngắn... Còn ngày tháng ly biệt lại quá dài. Vội vàng yêu, vội vàng nhớ, vội vàng rời xa...rồi thật chậm rãi buông tay nhau...Nhanh và ngắn-thứ duy nhất họ không thể dành trọn vẹn cho tình yêu của mình...chính là thời gian... ********************************************************* CHƯƠNG1: Lần đầu hai người gặp nhau rất buồn cười. Lúc đó vừa vào lớp 2 Cô bị lạc ngồi khóc một mình, cậu thấy, ra an ủi. Câu đầu tiên cô nói vs cậu là... - mình ko tìm thấy nhà vệ sinh! Hic - ... Cậu tốt bụng dẫn cô đến nhà vệ sinh. Cô vẫn nằng nặc ko chịu đi. Cậu thét lên - cái gì nữa? - cậu vào cùng tôi đi.. - điên à? Sao tui vào đó được? - nhưng... - nhưng nhưng cái gì,có vào ko thì bảo! - mình sợ ma, đi cùng mình nhá, đứng ngoài cũng được Cô nhìn gương mặt đen trắng lẫn lộn của cậu,khóc ầm lên. Cậu… Hôm đó, cô đã giữ đúng lời hứa với Mộc Linh, cô đã giao tận tay chiếc hộp cho Vũ. Vũ nhìn chiếc hộp thở dài ánh mắt có chút bất đãng dĩ. Rồi cậu quay sang Mộc Trà, như đang chờ đợi điều gì đó:- Còn cậu thì sao, không muốn gửi lại tôi cái gì saoMộc Trà im lặng,đôi tay nắm chặt bức thư,cả người khẽ run nhẹ. Vũ vô tình lướt qua tờ giấy cô cầm trên tay.Định vươn tới xem, nhưng vừa mới giơ tay đã bị cô đẩy mạnh một cái dịch xa ra ngoài.Mộc Trà có chút giật mình nói:- Cậu... đang làm gì đấy?- Bộ cái đó quan trọng lắm à!cần gì mà đẩy mạnh thế?- Tôi... Ờ đó!! Cái này quan trọng lắm Cậu biết không hả, đây là bức thư đầy cảm xúc tôi viết cho mấy oppa đấy hiểu chưa hả?Mộc Trà cố lảnh sang chuyện khác, môi gượng gạo nở nụ cười.Thực ra, nếu Vũ chịu nhìn kỹ sẽ phát hiện ra cô đang nói dối. Chẳng qua cậu không làm vậy, nghe đến mấy chữ oppa này nọ thì cậu cũng chẳng thèm để ý nữa:- Ok!tôi không phiền cậu nữa, cứ cất thư cho cẩn thận điNgày đó trở về nhà, cô đã khóc rất nhiều. Nhưng cô không để cho cậu biết.Ngày hôm sau cô tiếp tục là một cô bé ngây thơ, ngu ngốc hoàn toàn không để ý đến tình cảm của cậu. Rồi lặp lại như thế, cô lại vô tình khiến cậu tổn thương... Rất nhiều lần..

Chương 18