Tôi nhận ra được rằng:tình yêu của cậu không phải cả hai không yêu, mà là con đường họ phát hiện ra nó quá dài, dài đến mức ngay cả một nụ hôn đơn giản thôi họ cũng không kịp làm. Vì thời gian bên nhau quá ngắn... Còn ngày tháng ly biệt lại quá dài. Vội vàng yêu, vội vàng nhớ, vội vàng rời xa...rồi thật chậm rãi buông tay nhau...Nhanh và ngắn-thứ duy nhất họ không thể dành trọn vẹn cho tình yêu của mình...chính là thời gian... ********************************************************* CHƯƠNG1: Lần đầu hai người gặp nhau rất buồn cười. Lúc đó vừa vào lớp 2 Cô bị lạc ngồi khóc một mình, cậu thấy, ra an ủi. Câu đầu tiên cô nói vs cậu là... - mình ko tìm thấy nhà vệ sinh! Hic - ... Cậu tốt bụng dẫn cô đến nhà vệ sinh. Cô vẫn nằng nặc ko chịu đi. Cậu thét lên - cái gì nữa? - cậu vào cùng tôi đi.. - điên à? Sao tui vào đó được? - nhưng... - nhưng nhưng cái gì,có vào ko thì bảo! - mình sợ ma, đi cùng mình nhá, đứng ngoài cũng được Cô nhìn gương mặt đen trắng lẫn lộn của cậu,khóc ầm lên. Cậu…

Chương 50: Ngoại truyện 6

Đừng Khóc! Đừng Ngốc Nữa Nhé!Tác giả: Nếu Chỉ Là Thanh XuânTruyện Ngôn Tình, Truyện NgượcTôi nhận ra được rằng:tình yêu của cậu không phải cả hai không yêu, mà là con đường họ phát hiện ra nó quá dài, dài đến mức ngay cả một nụ hôn đơn giản thôi họ cũng không kịp làm. Vì thời gian bên nhau quá ngắn... Còn ngày tháng ly biệt lại quá dài. Vội vàng yêu, vội vàng nhớ, vội vàng rời xa...rồi thật chậm rãi buông tay nhau...Nhanh và ngắn-thứ duy nhất họ không thể dành trọn vẹn cho tình yêu của mình...chính là thời gian... ********************************************************* CHƯƠNG1: Lần đầu hai người gặp nhau rất buồn cười. Lúc đó vừa vào lớp 2 Cô bị lạc ngồi khóc một mình, cậu thấy, ra an ủi. Câu đầu tiên cô nói vs cậu là... - mình ko tìm thấy nhà vệ sinh! Hic - ... Cậu tốt bụng dẫn cô đến nhà vệ sinh. Cô vẫn nằng nặc ko chịu đi. Cậu thét lên - cái gì nữa? - cậu vào cùng tôi đi.. - điên à? Sao tui vào đó được? - nhưng... - nhưng nhưng cái gì,có vào ko thì bảo! - mình sợ ma, đi cùng mình nhá, đứng ngoài cũng được Cô nhìn gương mặt đen trắng lẫn lộn của cậu,khóc ầm lên. Cậu… - Tôi nói là ai bảo cậu thế?Tôi tức tối chạy đến túm áo Leo. Gầm lên ầm ĩ. Uất ức, phẫn nộ cũng như hàng nước mắt kia thi nhau rơi xuống:- CHẲNG LẼ TRÁI TIM CON NGƯỜI SẼ THAY ĐỔI SAO?? CẬU NGHĨ TÔI SẼ MÃI MÃI, SẼ VĨNH VIỄN CHẮC. KHÔNG!! KHÔNG ĐÂU!!CẬU NÓI SAU NÀY... SAU NÀY ĐÚNG THẾ NHỈ? NHƯNG RẤT TIẾC NGƯỜI TÔI YÊU ƠI!! CÁI SAU NÀY ẤY CỦA CẬU... TỪ giờ.. Từ giờ... TÔI SẼ CHẲNG QUAN TÂM ĐẾN NỮA CẬU NHÉ!!!!Tôi đẩy mạnh Cậu ra. Vội vàng lau nước mắt. Chật vật chân trước chân sau lao như bay quay về.Phải tôi mệt mỏi rồi. Tình yêu... Xin tha cho tôi. Tôi cần nghỉ ngơi.Nghỉ ngơi để có thể...hạnh phúc mà sống tiếp..."-Chúng ta chia tay đi- chia tay??? Cậu lại giận dỗi gì vậy? Thôi mà, mình ko còn sức tiếp nổi cậu đâu...- Cậu mệt mỏi lắm đúng ko?- Phải phải phải. Mình mệt mỏi dữ dội với cậu đấy...Cậu ấy nói câu này thật bình tĩnh, còn kèm theo chút bông đùa.Tí táchTí tách- Ồ, chúng ta giống nhau quá ghen. Mình cũng... mệt mỏi nè. Cho nên là...Tôi cười. Cười tươi nhất có thể:- Mình chia tay thật đi.Từ bây giờ tôi sẽ không tiếp tục diễn kịch nữa. Việc hàn gắn vết thương của cậu...Cậu nên chữa trị nó đi. Tôi không phải y tá, bác sĩ hay diễn viên từ thiện của cậu. Vì thế, chấm dứt cuộc điều trị thất bại này tại đây nhé... Chúng ta quay về điểm xuất phát... Đc ko vậy Leo. "Ký ứcTôi chưa từng lãng quênChỉ có cảm giácĐã quên mất từ bao giờ... Chẳng nhớ được nữa...Tôi lầm tưởng mình đãng trí thật lâu thật lâu thì tốt quá.Nhưng đến cùng vẫn chỉ là lầm tưởng mà thôi..."Em ước gìMình xấu xa thêm một chútĐể can đảmTrở thành kẻ thứ baEm ước gìMình ích kỉ thêm một giâyĐể hôn Anh... Và yêu Anh...CHO RIÊNG MÌNH."

- Tôi nói là ai bảo cậu thế?

Tôi tức tối chạy đến túm áo Leo. Gầm lên ầm ĩ. Uất ức, phẫn nộ cũng như hàng nước mắt kia thi nhau rơi xuống:

- CHẲNG LẼ TRÁI TIM CON NGƯỜI SẼ THAY ĐỔI SAO?? CẬU NGHĨ TÔI SẼ MÃI MÃI, SẼ VĨNH VIỄN CHẮC. KHÔNG!! KHÔNG ĐÂU!!CẬU NÓI SAU NÀY... SAU NÀY ĐÚNG THẾ NHỈ? NHƯNG RẤT TIẾC NGƯỜI TÔI YÊU ƠI!! CÁI SAU NÀY ẤY CỦA CẬU... TỪ giờ.. Từ giờ... TÔI SẼ CHẲNG QUAN TÂM ĐẾN NỮA CẬU NHÉ!!!!

Tôi đẩy mạnh Cậu ra. Vội vàng lau nước mắt. Chật vật chân trước chân sau lao như bay quay về.

Phải tôi mệt mỏi rồi. Tình yêu... Xin tha cho tôi. Tôi cần nghỉ ngơi.Nghỉ ngơi để có thể...hạnh phúc mà sống tiếp...

"-Chúng ta chia tay đi

- chia tay??? Cậu lại giận dỗi gì vậy? Thôi mà, mình ko còn sức tiếp nổi cậu đâu...

- Cậu mệt mỏi lắm đúng ko?

- Phải phải phải. Mình mệt mỏi dữ dội với cậu đấy...

Cậu ấy nói câu này thật bình tĩnh, còn kèm theo chút bông đùa.

Tí tách

Tí tách

- Ồ, chúng ta giống nhau quá ghen. Mình cũng... mệt mỏi nè. Cho nên là...

Tôi cười. Cười tươi nhất có thể:

- Mình chia tay thật đi.Từ bây giờ tôi sẽ không tiếp tục diễn kịch nữa. Việc hàn gắn vết thương của cậu...Cậu nên chữa trị nó đi. Tôi không phải y tá, bác sĩ hay diễn viên từ thiện của cậu. Vì thế, chấm dứt cuộc điều trị thất bại này tại đây nhé... Chúng ta quay về điểm xuất phát... Đc ko vậy Leo. "

Ký ức

Tôi chưa từng lãng quên

Chỉ có cảm giác

Đã quên mất từ bao giờ... Chẳng nhớ được nữa...

Tôi lầm tưởng mình đãng trí thật lâu thật lâu thì tốt quá.

Nhưng đến cùng vẫn chỉ là lầm tưởng mà thôi...

"Em ước gì

Mình xấu xa thêm một chút

Để can đảm

Trở thành kẻ thứ ba

Em ước gì

Mình ích kỉ thêm một giây

Để hôn Anh... Và yêu Anh...

CHO RIÊNG MÌNH."

Đừng Khóc! Đừng Ngốc Nữa Nhé!Tác giả: Nếu Chỉ Là Thanh XuânTruyện Ngôn Tình, Truyện NgượcTôi nhận ra được rằng:tình yêu của cậu không phải cả hai không yêu, mà là con đường họ phát hiện ra nó quá dài, dài đến mức ngay cả một nụ hôn đơn giản thôi họ cũng không kịp làm. Vì thời gian bên nhau quá ngắn... Còn ngày tháng ly biệt lại quá dài. Vội vàng yêu, vội vàng nhớ, vội vàng rời xa...rồi thật chậm rãi buông tay nhau...Nhanh và ngắn-thứ duy nhất họ không thể dành trọn vẹn cho tình yêu của mình...chính là thời gian... ********************************************************* CHƯƠNG1: Lần đầu hai người gặp nhau rất buồn cười. Lúc đó vừa vào lớp 2 Cô bị lạc ngồi khóc một mình, cậu thấy, ra an ủi. Câu đầu tiên cô nói vs cậu là... - mình ko tìm thấy nhà vệ sinh! Hic - ... Cậu tốt bụng dẫn cô đến nhà vệ sinh. Cô vẫn nằng nặc ko chịu đi. Cậu thét lên - cái gì nữa? - cậu vào cùng tôi đi.. - điên à? Sao tui vào đó được? - nhưng... - nhưng nhưng cái gì,có vào ko thì bảo! - mình sợ ma, đi cùng mình nhá, đứng ngoài cũng được Cô nhìn gương mặt đen trắng lẫn lộn của cậu,khóc ầm lên. Cậu… - Tôi nói là ai bảo cậu thế?Tôi tức tối chạy đến túm áo Leo. Gầm lên ầm ĩ. Uất ức, phẫn nộ cũng như hàng nước mắt kia thi nhau rơi xuống:- CHẲNG LẼ TRÁI TIM CON NGƯỜI SẼ THAY ĐỔI SAO?? CẬU NGHĨ TÔI SẼ MÃI MÃI, SẼ VĨNH VIỄN CHẮC. KHÔNG!! KHÔNG ĐÂU!!CẬU NÓI SAU NÀY... SAU NÀY ĐÚNG THẾ NHỈ? NHƯNG RẤT TIẾC NGƯỜI TÔI YÊU ƠI!! CÁI SAU NÀY ẤY CỦA CẬU... TỪ giờ.. Từ giờ... TÔI SẼ CHẲNG QUAN TÂM ĐẾN NỮA CẬU NHÉ!!!!Tôi đẩy mạnh Cậu ra. Vội vàng lau nước mắt. Chật vật chân trước chân sau lao như bay quay về.Phải tôi mệt mỏi rồi. Tình yêu... Xin tha cho tôi. Tôi cần nghỉ ngơi.Nghỉ ngơi để có thể...hạnh phúc mà sống tiếp..."-Chúng ta chia tay đi- chia tay??? Cậu lại giận dỗi gì vậy? Thôi mà, mình ko còn sức tiếp nổi cậu đâu...- Cậu mệt mỏi lắm đúng ko?- Phải phải phải. Mình mệt mỏi dữ dội với cậu đấy...Cậu ấy nói câu này thật bình tĩnh, còn kèm theo chút bông đùa.Tí táchTí tách- Ồ, chúng ta giống nhau quá ghen. Mình cũng... mệt mỏi nè. Cho nên là...Tôi cười. Cười tươi nhất có thể:- Mình chia tay thật đi.Từ bây giờ tôi sẽ không tiếp tục diễn kịch nữa. Việc hàn gắn vết thương của cậu...Cậu nên chữa trị nó đi. Tôi không phải y tá, bác sĩ hay diễn viên từ thiện của cậu. Vì thế, chấm dứt cuộc điều trị thất bại này tại đây nhé... Chúng ta quay về điểm xuất phát... Đc ko vậy Leo. "Ký ứcTôi chưa từng lãng quênChỉ có cảm giácĐã quên mất từ bao giờ... Chẳng nhớ được nữa...Tôi lầm tưởng mình đãng trí thật lâu thật lâu thì tốt quá.Nhưng đến cùng vẫn chỉ là lầm tưởng mà thôi..."Em ước gìMình xấu xa thêm một chútĐể can đảmTrở thành kẻ thứ baEm ước gìMình ích kỉ thêm một giâyĐể hôn Anh... Và yêu Anh...CHO RIÊNG MÌNH."

Chương 50: Ngoại truyện 6