Tôi nhận ra được rằng:tình yêu của cậu không phải cả hai không yêu, mà là con đường họ phát hiện ra nó quá dài, dài đến mức ngay cả một nụ hôn đơn giản thôi họ cũng không kịp làm. Vì thời gian bên nhau quá ngắn... Còn ngày tháng ly biệt lại quá dài. Vội vàng yêu, vội vàng nhớ, vội vàng rời xa...rồi thật chậm rãi buông tay nhau...Nhanh và ngắn-thứ duy nhất họ không thể dành trọn vẹn cho tình yêu của mình...chính là thời gian... ********************************************************* CHƯƠNG1: Lần đầu hai người gặp nhau rất buồn cười. Lúc đó vừa vào lớp 2 Cô bị lạc ngồi khóc một mình, cậu thấy, ra an ủi. Câu đầu tiên cô nói vs cậu là... - mình ko tìm thấy nhà vệ sinh! Hic - ... Cậu tốt bụng dẫn cô đến nhà vệ sinh. Cô vẫn nằng nặc ko chịu đi. Cậu thét lên - cái gì nữa? - cậu vào cùng tôi đi.. - điên à? Sao tui vào đó được? - nhưng... - nhưng nhưng cái gì,có vào ko thì bảo! - mình sợ ma, đi cùng mình nhá, đứng ngoài cũng được Cô nhìn gương mặt đen trắng lẫn lộn của cậu,khóc ầm lên. Cậu…

Chương 51: Ngoại truyện 6(tiếp)

Đừng Khóc! Đừng Ngốc Nữa Nhé!Tác giả: Nếu Chỉ Là Thanh XuânTruyện Ngôn Tình, Truyện NgượcTôi nhận ra được rằng:tình yêu của cậu không phải cả hai không yêu, mà là con đường họ phát hiện ra nó quá dài, dài đến mức ngay cả một nụ hôn đơn giản thôi họ cũng không kịp làm. Vì thời gian bên nhau quá ngắn... Còn ngày tháng ly biệt lại quá dài. Vội vàng yêu, vội vàng nhớ, vội vàng rời xa...rồi thật chậm rãi buông tay nhau...Nhanh và ngắn-thứ duy nhất họ không thể dành trọn vẹn cho tình yêu của mình...chính là thời gian... ********************************************************* CHƯƠNG1: Lần đầu hai người gặp nhau rất buồn cười. Lúc đó vừa vào lớp 2 Cô bị lạc ngồi khóc một mình, cậu thấy, ra an ủi. Câu đầu tiên cô nói vs cậu là... - mình ko tìm thấy nhà vệ sinh! Hic - ... Cậu tốt bụng dẫn cô đến nhà vệ sinh. Cô vẫn nằng nặc ko chịu đi. Cậu thét lên - cái gì nữa? - cậu vào cùng tôi đi.. - điên à? Sao tui vào đó được? - nhưng... - nhưng nhưng cái gì,có vào ko thì bảo! - mình sợ ma, đi cùng mình nhá, đứng ngoài cũng được Cô nhìn gương mặt đen trắng lẫn lộn của cậu,khóc ầm lên. Cậu… Cõ lẽ bản thân tôi không hợp với chuyện yêu đương chăng. Cứ yêu, cứ thích thì lại cứ tổn thương.Tôi vùi đầu vào chăn lấy điều khiển bật to tiếng tivi. Cố gắng quên đi những điều rối rắm trong đầu mình."Cạch ""Cạch "Kệ nó. Gõ cái khỉ. Tôi tiếp tục chú mũi vào tivi"cạch cạch cạch... Can..h"Rầm- Ăn đêm ko?Tên nào đó phá tan hoang cánh cửa nhà tôi.Tôi... Nhịn ko nổi nữa mà. Đang định đứng lên cho hắn một trận ai ngờ... Chậc, tên này có phẩm vị ghê quá ta.Hắn đưa cho tôi một chiếc hộp thơm phức. Mắt tôi sáng chói như đèn pha ô tô:- Đây là...- Giò heo cô quái khẩu đó.Hắn cười vui vẻ. Nhẹ nhàng xoa đầu tôi dịu dàng bảo:- Ăn đi cho nóng. Chẳng phải cô bảo có thực mới vực được lực sao?Tôi tần ngần nhìn nụ cười của hắn. Trái tim có chút cảm động muốn khóc. Chuyện nhỏ vậy, mà còn nhớ sao?Tối hôm ấy, lúc hắn Đến trả đồ cho tôi thì tôi đang gặm nhấm món giò heo yêu thích. Hắn trông tôi lúc đó hơi ngẩn người rồi vài giây sau thì bật cười khanh khách.Hắn cười tôi xấu hổ. Vội vàng lau sạch mỡ, lấp l**m nói:- Ăn là nguồn sống. Có thực mới vực được lực mà!! Hihi,anh ăn ko?Bất chợt nhớ đến chuyện gặp mặt lần đầu quen biết hồi ấy, tôi mới nhận ra rằng. À, quen hắn ta cũng được một năm rồi nhỉ. Tính ra, đến cả nhà tôi hắn cũng biết, cũng ra vào nhiều lần rồi. Hình như bản thân tôi cũng đã quá quen với việc này.Gặp nhau, ăn cơm, cãi nhau, gây lộn.Từng ăn cơm với nhau- Cô ăn dầu mỡ thế bụng thành hai ngấn giờ?- Ko thk thì đừng ăn. Một mk tôi ăn tôi béo kệ tôi!!!- Này Này, tôi chở cô về đến tận nhà bảo toàn thế này mà sao cô lại khó ưa thế hả?- Kệ, tôi thk thế đấy!!!Từng gây lộn- Bỏ ra, làm j đấy?- giúp cô buộc tóc- Điên à? Tôi mấy tuổi rồi mà anh còn buộc tóc hai bên cho tôi hả!! Tháo ngay ko chết bây giờ!!!- Nhìn ổn đấy chứ- Ổn cái đầu anh í!!! Trông ngu bỏ mẹ!!- Vậy là đúng rồi. Từ trước đến giờ cô có thông minh đâu?- ....Tôi bật cười. À thì ra, cũng đã ở bên nhau lâu như thế đấy. Hai con người kì lạ...

Cõ lẽ bản thân tôi không hợp với chuyện yêu đương chăng. Cứ yêu, cứ thích thì lại cứ tổn thương.

Tôi vùi đầu vào chăn lấy điều khiển bật to tiếng tivi. Cố gắng quên đi những điều rối rắm trong đầu mình.

"Cạch "

"Cạch "

Kệ nó. Gõ cái khỉ. Tôi tiếp tục chú mũi vào tivi

"cạch cạch cạch... Can..h"

Rầm

- Ăn đêm ko?

Tên nào đó phá tan hoang cánh cửa nhà tôi.

Tôi... Nhịn ko nổi nữa mà. Đang định đứng lên cho hắn một trận ai ngờ... Chậc, tên này có phẩm vị ghê quá ta.

Hắn đưa cho tôi một chiếc hộp thơm phức. Mắt tôi sáng chói như đèn pha ô tô:

- Đây là...

- Giò heo cô quái khẩu đó.

Hắn cười vui vẻ. Nhẹ nhàng xoa đầu tôi dịu dàng bảo:

- Ăn đi cho nóng. Chẳng phải cô bảo có thực mới vực được lực sao?

Tôi tần ngần nhìn nụ cười của hắn. Trái tim có chút cảm động muốn khóc. Chuyện nhỏ vậy, mà còn nhớ sao?

Tối hôm ấy, lúc hắn Đến trả đồ cho tôi thì tôi đang gặm nhấm món giò heo yêu thích. Hắn trông tôi lúc đó hơi ngẩn người rồi vài giây sau thì bật cười khanh khách.

Hắn cười tôi xấu hổ. Vội vàng lau sạch mỡ, lấp l**m nói:

- Ăn là nguồn sống. Có thực mới vực được lực mà!! Hihi,anh ăn ko?

Bất chợt nhớ đến chuyện gặp mặt lần đầu quen biết hồi ấy, tôi mới nhận ra rằng. À, quen hắn ta cũng được một năm rồi nhỉ. Tính ra, đến cả nhà tôi hắn cũng biết, cũng ra vào nhiều lần rồi. Hình như bản thân tôi cũng đã quá quen với việc này.

Gặp nhau, ăn cơm, cãi nhau, gây lộn.

Từng ăn cơm với nhau

- Cô ăn dầu mỡ thế bụng thành hai ngấn giờ?

- Ko thk thì đừng ăn. Một mk tôi ăn tôi béo kệ tôi!!!

- Này Này, tôi chở cô về đến tận nhà bảo toàn thế này mà sao cô lại khó ưa thế hả?

- Kệ, tôi thk thế đấy!!!

Từng gây lộn

- Bỏ ra, làm j đấy?

- giúp cô buộc tóc

- Điên à? Tôi mấy tuổi rồi mà anh còn buộc tóc hai bên cho tôi hả!! Tháo ngay ko chết bây giờ!!!

- Nhìn ổn đấy chứ

- Ổn cái đầu anh í!!! Trông ngu bỏ mẹ!!

- Vậy là đúng rồi. Từ trước đến giờ cô có thông minh đâu?

- ....

Tôi bật cười. À thì ra, cũng đã ở bên nhau lâu như thế đấy. Hai con người kì lạ...

Đừng Khóc! Đừng Ngốc Nữa Nhé!Tác giả: Nếu Chỉ Là Thanh XuânTruyện Ngôn Tình, Truyện NgượcTôi nhận ra được rằng:tình yêu của cậu không phải cả hai không yêu, mà là con đường họ phát hiện ra nó quá dài, dài đến mức ngay cả một nụ hôn đơn giản thôi họ cũng không kịp làm. Vì thời gian bên nhau quá ngắn... Còn ngày tháng ly biệt lại quá dài. Vội vàng yêu, vội vàng nhớ, vội vàng rời xa...rồi thật chậm rãi buông tay nhau...Nhanh và ngắn-thứ duy nhất họ không thể dành trọn vẹn cho tình yêu của mình...chính là thời gian... ********************************************************* CHƯƠNG1: Lần đầu hai người gặp nhau rất buồn cười. Lúc đó vừa vào lớp 2 Cô bị lạc ngồi khóc một mình, cậu thấy, ra an ủi. Câu đầu tiên cô nói vs cậu là... - mình ko tìm thấy nhà vệ sinh! Hic - ... Cậu tốt bụng dẫn cô đến nhà vệ sinh. Cô vẫn nằng nặc ko chịu đi. Cậu thét lên - cái gì nữa? - cậu vào cùng tôi đi.. - điên à? Sao tui vào đó được? - nhưng... - nhưng nhưng cái gì,có vào ko thì bảo! - mình sợ ma, đi cùng mình nhá, đứng ngoài cũng được Cô nhìn gương mặt đen trắng lẫn lộn của cậu,khóc ầm lên. Cậu… Cõ lẽ bản thân tôi không hợp với chuyện yêu đương chăng. Cứ yêu, cứ thích thì lại cứ tổn thương.Tôi vùi đầu vào chăn lấy điều khiển bật to tiếng tivi. Cố gắng quên đi những điều rối rắm trong đầu mình."Cạch ""Cạch "Kệ nó. Gõ cái khỉ. Tôi tiếp tục chú mũi vào tivi"cạch cạch cạch... Can..h"Rầm- Ăn đêm ko?Tên nào đó phá tan hoang cánh cửa nhà tôi.Tôi... Nhịn ko nổi nữa mà. Đang định đứng lên cho hắn một trận ai ngờ... Chậc, tên này có phẩm vị ghê quá ta.Hắn đưa cho tôi một chiếc hộp thơm phức. Mắt tôi sáng chói như đèn pha ô tô:- Đây là...- Giò heo cô quái khẩu đó.Hắn cười vui vẻ. Nhẹ nhàng xoa đầu tôi dịu dàng bảo:- Ăn đi cho nóng. Chẳng phải cô bảo có thực mới vực được lực sao?Tôi tần ngần nhìn nụ cười của hắn. Trái tim có chút cảm động muốn khóc. Chuyện nhỏ vậy, mà còn nhớ sao?Tối hôm ấy, lúc hắn Đến trả đồ cho tôi thì tôi đang gặm nhấm món giò heo yêu thích. Hắn trông tôi lúc đó hơi ngẩn người rồi vài giây sau thì bật cười khanh khách.Hắn cười tôi xấu hổ. Vội vàng lau sạch mỡ, lấp l**m nói:- Ăn là nguồn sống. Có thực mới vực được lực mà!! Hihi,anh ăn ko?Bất chợt nhớ đến chuyện gặp mặt lần đầu quen biết hồi ấy, tôi mới nhận ra rằng. À, quen hắn ta cũng được một năm rồi nhỉ. Tính ra, đến cả nhà tôi hắn cũng biết, cũng ra vào nhiều lần rồi. Hình như bản thân tôi cũng đã quá quen với việc này.Gặp nhau, ăn cơm, cãi nhau, gây lộn.Từng ăn cơm với nhau- Cô ăn dầu mỡ thế bụng thành hai ngấn giờ?- Ko thk thì đừng ăn. Một mk tôi ăn tôi béo kệ tôi!!!- Này Này, tôi chở cô về đến tận nhà bảo toàn thế này mà sao cô lại khó ưa thế hả?- Kệ, tôi thk thế đấy!!!Từng gây lộn- Bỏ ra, làm j đấy?- giúp cô buộc tóc- Điên à? Tôi mấy tuổi rồi mà anh còn buộc tóc hai bên cho tôi hả!! Tháo ngay ko chết bây giờ!!!- Nhìn ổn đấy chứ- Ổn cái đầu anh í!!! Trông ngu bỏ mẹ!!- Vậy là đúng rồi. Từ trước đến giờ cô có thông minh đâu?- ....Tôi bật cười. À thì ra, cũng đã ở bên nhau lâu như thế đấy. Hai con người kì lạ...

Chương 51: Ngoại truyện 6(tiếp)