Tác giả:

Trời dần ngã về chiều, mọi người trên đường dù tấp nập hay bận rộn tới đâu cũng đều quay đầu lại nhìn 1 cô gái mặc bộ váy xanh nước biển, tuy không phải là xinh đẹp nghiêng nước nghiêng thành nhưng sở hữu gương mặt tròn trĩng đáng yêu, mắt long lanh đen láy… tuy nhiên chỉ có một hình ảnh phản cảm là cô ta đang ra sức thồn cái bánh bao vào miệng, tay còn lại cũng xách lủng củng nào là bánh, kẹo, bánh trán trộn, bánh tráng nướng… đúng là cho nhân dân mở rộng tầm mắt.  Tiiit…. Tiiit…. Khi nghe tiếng chuông điện thoại kêu, nàng ta mới dừng động tác, tranh thủ ăn nhanh chút nữa để rảnh tay nghe điện thoại… - Tiểu thư, cô đang ở đâu vậy? lão gia đang kiếm tiểu thư đó, cô mau về đi… Cô gái ấy không nói gì, chỉ lẳng lặng gập điện thoại lại, đội mắt nhìn về hướng xa xôi, không buồn nhìn đến đống thức ăn dở. Bóng dáng mảnh mai đó rất cô đơn, chỉ im lặng tiến về phía trước trong trạng thái vô thức, cứ như chỉ mình nàng tồn tại trên thế gian này… - Tiểu Thiên, con gái yêu của cha Người đàn ông…

Chương 139

Nữ Hoàng Ai Cập AsisưTác giả: Lăng Lam CaTruyện Cổ Đại, Truyện Xuyên KhôngTrời dần ngã về chiều, mọi người trên đường dù tấp nập hay bận rộn tới đâu cũng đều quay đầu lại nhìn 1 cô gái mặc bộ váy xanh nước biển, tuy không phải là xinh đẹp nghiêng nước nghiêng thành nhưng sở hữu gương mặt tròn trĩng đáng yêu, mắt long lanh đen láy… tuy nhiên chỉ có một hình ảnh phản cảm là cô ta đang ra sức thồn cái bánh bao vào miệng, tay còn lại cũng xách lủng củng nào là bánh, kẹo, bánh trán trộn, bánh tráng nướng… đúng là cho nhân dân mở rộng tầm mắt.  Tiiit…. Tiiit…. Khi nghe tiếng chuông điện thoại kêu, nàng ta mới dừng động tác, tranh thủ ăn nhanh chút nữa để rảnh tay nghe điện thoại… - Tiểu thư, cô đang ở đâu vậy? lão gia đang kiếm tiểu thư đó, cô mau về đi… Cô gái ấy không nói gì, chỉ lẳng lặng gập điện thoại lại, đội mắt nhìn về hướng xa xôi, không buồn nhìn đến đống thức ăn dở. Bóng dáng mảnh mai đó rất cô đơn, chỉ im lặng tiến về phía trước trong trạng thái vô thức, cứ như chỉ mình nàng tồn tại trên thế gian này… - Tiểu Thiên, con gái yêu của cha Người đàn ông… Menfuisư lúng túng cũng không dám nhìn ta, Carol đã tỉnh lại từ hồi lâu, nhẹ nắm áo choàng của Menfuisư, giựt nhẹ:- Menfuisư, không phải lỗi của chị Asisư…- Ha ha, Carol, không cần ngươi phải nói đỡ, Asisư ta tự giải quyết đượcTa biết, ta không có lí do để giận Carol, nàng chẳng làm gì cả. Nhưng ta không thể chấp nhận, lòng tự trọng của ta không cho phép tiếp nhận sự giúp đỡ của Carol. Mỗi khi nhớ đến cảnh tượng trong thần điện hôm đó, Carol yếu ớt dựa vào lòng của Izumin, trên người mặc trang phục cô dâu…Nàng không đồng ý thì sao? Nàng không yêu Izumin thì sao? Chẳng phải cũng đã kết hôn với Izumin rồi…Carol bị giọng nói lạnh tanh của ta làm cho hoảng sợ, mắt ngân ngấn nước buồn bã nhìn ta. Ta cũng mặc, ta là Asisư, ta không cần sự thương hại hay đồng cảm gì từ những người đó. Bọn họ cho là họ thanh cao lắm ư? Có quyền quyết định cuộc đời ta ư? - Chị, Izumin yêu chị nên ta mới…- Yêu ta? Yêu ta bằng cách cưới thêm Carol đó à?Therru nhìn thấy dáng vẻ của ta lúc này trong lòng run sợ, không thể ngờ hoàng phi khi tức giận lại hù dọa người như thế, không giống hoàng phi vô tâm vô cảm không để ý tới thứ gì trước kia, lúc này nhìn nàng thật uy nghi lẫm liệt, khí thế hơn cả một nam nhân.Một câu nói của ta làm chấn động tất cả.Ta im lặng, không đồng nghĩa với việc ta không nghĩ tới. Trong thâm tâm ta, giờ phút mà Izumin bế Carol tiến vào thần điện tổ chức hôn lễ hắn đã phản bội ta rồi. Ta yêu hắn, ta không muốn rời xa hắn, thế nhưng ta không thể nào quên được cảm giác bị phản bội đó. Ta tự hỏi, liệu Izumin có còn xứng đáng với tình yêu của ta không? Liệu ta có tìm lại được Izumin của trước kia không? Đối với ta, hoàng tử Izumin bây giờ cũng chỉ như người xa lạ, ta sống bên cạnh hắn cốt chỉ để tìm kiếm lại tí gì đó còn xót lại từ người ta yêu…Izumin, ta thật hối hận, nếu như trước kia ta không nghi ngờ tình cảm của ngươi dành cho ta, ta không ghen tị lung tung cùng Carol, ta tin tưởng ở bên cạnh ngươi, giờ này ta đã không đau khổ như thế này… nếu lúc đó ta chịu để ngươi ở bên cạnh thì Kafura đã không có cơ hội hãm hại, quốc vương Lybia cũng không sử dụng bùa phép ép ta quay lại hiện đại được… Izumin, ta nhớ ngươi Izumin, ta biết đi đâu tìm lại ngươi đây? Ta không muốn ở đây nữa, hóa ra trước giờ tất cả đều là hư ảo. Izumin, ta ước ao được nằm trong vòng tay ấm áp đó của ngươi biết bao nhiêu…Ta kìm lại nước mắt, khuôn mặt vẫn hờ hững lạnh tanh. Menfuisư đuối lí, không biết phải trả lời như thế nào cho phải, tay ôm Carol chặt hơn. 

Menfuisư lúng túng cũng không dám nhìn ta, Carol đã tỉnh lại từ hồi lâu, nhẹ nắm áo choàng của Menfuisư, giựt nhẹ:

- Menfuisư, không phải lỗi của chị Asisư…

- Ha ha, Carol, không cần ngươi phải nói đỡ, Asisư ta tự giải quyết được

Ta biết, ta không có lí do để giận Carol, nàng chẳng làm gì cả. Nhưng ta không thể chấp nhận, lòng tự trọng của ta không cho phép tiếp nhận sự giúp đỡ của Carol. Mỗi khi nhớ đến cảnh tượng trong thần điện hôm đó, Carol yếu ớt dựa vào lòng của Izumin, trên người mặc trang phục cô dâu…

Nàng không đồng ý thì sao? Nàng không yêu Izumin thì sao? Chẳng phải cũng đã kết hôn với Izumin rồi…

Carol bị giọng nói lạnh tanh của ta làm cho hoảng sợ, mắt ngân ngấn nước buồn bã nhìn ta. Ta cũng mặc, ta là Asisư, ta không cần sự thương hại hay đồng cảm gì từ những người đó. Bọn họ cho là họ thanh cao lắm ư? Có quyền quyết định cuộc đời ta ư? 

- Chị, Izumin yêu chị nên ta mới…

- Yêu ta? Yêu ta bằng cách cưới thêm Carol đó à?

Therru nhìn thấy dáng vẻ của ta lúc này trong lòng run sợ, không thể ngờ hoàng phi khi tức giận lại hù dọa người như thế, không giống hoàng phi vô tâm vô cảm không để ý tới thứ gì trước kia, lúc này nhìn nàng thật uy nghi lẫm liệt, khí thế hơn cả một nam nhân.

Một câu nói của ta làm chấn động tất cả.

Ta im lặng, không đồng nghĩa với việc ta không nghĩ tới. Trong thâm tâm ta, giờ phút mà Izumin bế Carol tiến vào thần điện tổ chức hôn lễ hắn đã phản bội ta rồi. Ta yêu hắn, ta không muốn rời xa hắn, thế nhưng ta không thể nào quên được cảm giác bị phản bội đó. Ta tự hỏi, liệu Izumin có còn xứng đáng với tình yêu của ta không? Liệu ta có tìm lại được Izumin của trước kia không? Đối với ta, hoàng tử Izumin bây giờ cũng chỉ như người xa lạ, ta sống bên cạnh hắn cốt chỉ để tìm kiếm lại tí gì đó còn xót lại từ người ta yêu…

Izumin, ta thật hối hận, nếu như trước kia ta không nghi ngờ tình cảm của ngươi dành cho ta, ta không ghen tị lung tung cùng Carol, ta tin tưởng ở bên cạnh ngươi, giờ này ta đã không đau khổ như thế này… nếu lúc đó ta chịu để ngươi ở bên cạnh thì Kafura đã không có cơ hội hãm hại, quốc vương Lybia cũng không sử dụng bùa phép ép ta quay lại hiện đại được… 

Izumin, ta nhớ ngươi Izumin, ta biết đi đâu tìm lại ngươi đây? Ta không muốn ở đây nữa, hóa ra trước giờ tất cả đều là hư ảo. 

Izumin, ta ước ao được nằm trong vòng tay ấm áp đó của ngươi biết bao nhiêu…

Ta kìm lại nước mắt, khuôn mặt vẫn hờ hững lạnh tanh. Menfuisư đuối lí, không biết phải trả lời như thế nào cho phải, tay ôm Carol chặt hơn. 

Nữ Hoàng Ai Cập AsisưTác giả: Lăng Lam CaTruyện Cổ Đại, Truyện Xuyên KhôngTrời dần ngã về chiều, mọi người trên đường dù tấp nập hay bận rộn tới đâu cũng đều quay đầu lại nhìn 1 cô gái mặc bộ váy xanh nước biển, tuy không phải là xinh đẹp nghiêng nước nghiêng thành nhưng sở hữu gương mặt tròn trĩng đáng yêu, mắt long lanh đen láy… tuy nhiên chỉ có một hình ảnh phản cảm là cô ta đang ra sức thồn cái bánh bao vào miệng, tay còn lại cũng xách lủng củng nào là bánh, kẹo, bánh trán trộn, bánh tráng nướng… đúng là cho nhân dân mở rộng tầm mắt.  Tiiit…. Tiiit…. Khi nghe tiếng chuông điện thoại kêu, nàng ta mới dừng động tác, tranh thủ ăn nhanh chút nữa để rảnh tay nghe điện thoại… - Tiểu thư, cô đang ở đâu vậy? lão gia đang kiếm tiểu thư đó, cô mau về đi… Cô gái ấy không nói gì, chỉ lẳng lặng gập điện thoại lại, đội mắt nhìn về hướng xa xôi, không buồn nhìn đến đống thức ăn dở. Bóng dáng mảnh mai đó rất cô đơn, chỉ im lặng tiến về phía trước trong trạng thái vô thức, cứ như chỉ mình nàng tồn tại trên thế gian này… - Tiểu Thiên, con gái yêu của cha Người đàn ông… Menfuisư lúng túng cũng không dám nhìn ta, Carol đã tỉnh lại từ hồi lâu, nhẹ nắm áo choàng của Menfuisư, giựt nhẹ:- Menfuisư, không phải lỗi của chị Asisư…- Ha ha, Carol, không cần ngươi phải nói đỡ, Asisư ta tự giải quyết đượcTa biết, ta không có lí do để giận Carol, nàng chẳng làm gì cả. Nhưng ta không thể chấp nhận, lòng tự trọng của ta không cho phép tiếp nhận sự giúp đỡ của Carol. Mỗi khi nhớ đến cảnh tượng trong thần điện hôm đó, Carol yếu ớt dựa vào lòng của Izumin, trên người mặc trang phục cô dâu…Nàng không đồng ý thì sao? Nàng không yêu Izumin thì sao? Chẳng phải cũng đã kết hôn với Izumin rồi…Carol bị giọng nói lạnh tanh của ta làm cho hoảng sợ, mắt ngân ngấn nước buồn bã nhìn ta. Ta cũng mặc, ta là Asisư, ta không cần sự thương hại hay đồng cảm gì từ những người đó. Bọn họ cho là họ thanh cao lắm ư? Có quyền quyết định cuộc đời ta ư? - Chị, Izumin yêu chị nên ta mới…- Yêu ta? Yêu ta bằng cách cưới thêm Carol đó à?Therru nhìn thấy dáng vẻ của ta lúc này trong lòng run sợ, không thể ngờ hoàng phi khi tức giận lại hù dọa người như thế, không giống hoàng phi vô tâm vô cảm không để ý tới thứ gì trước kia, lúc này nhìn nàng thật uy nghi lẫm liệt, khí thế hơn cả một nam nhân.Một câu nói của ta làm chấn động tất cả.Ta im lặng, không đồng nghĩa với việc ta không nghĩ tới. Trong thâm tâm ta, giờ phút mà Izumin bế Carol tiến vào thần điện tổ chức hôn lễ hắn đã phản bội ta rồi. Ta yêu hắn, ta không muốn rời xa hắn, thế nhưng ta không thể nào quên được cảm giác bị phản bội đó. Ta tự hỏi, liệu Izumin có còn xứng đáng với tình yêu của ta không? Liệu ta có tìm lại được Izumin của trước kia không? Đối với ta, hoàng tử Izumin bây giờ cũng chỉ như người xa lạ, ta sống bên cạnh hắn cốt chỉ để tìm kiếm lại tí gì đó còn xót lại từ người ta yêu…Izumin, ta thật hối hận, nếu như trước kia ta không nghi ngờ tình cảm của ngươi dành cho ta, ta không ghen tị lung tung cùng Carol, ta tin tưởng ở bên cạnh ngươi, giờ này ta đã không đau khổ như thế này… nếu lúc đó ta chịu để ngươi ở bên cạnh thì Kafura đã không có cơ hội hãm hại, quốc vương Lybia cũng không sử dụng bùa phép ép ta quay lại hiện đại được… Izumin, ta nhớ ngươi Izumin, ta biết đi đâu tìm lại ngươi đây? Ta không muốn ở đây nữa, hóa ra trước giờ tất cả đều là hư ảo. Izumin, ta ước ao được nằm trong vòng tay ấm áp đó của ngươi biết bao nhiêu…Ta kìm lại nước mắt, khuôn mặt vẫn hờ hững lạnh tanh. Menfuisư đuối lí, không biết phải trả lời như thế nào cho phải, tay ôm Carol chặt hơn. 

Chương 139