Tác giả:

Trời dần ngã về chiều, mọi người trên đường dù tấp nập hay bận rộn tới đâu cũng đều quay đầu lại nhìn 1 cô gái mặc bộ váy xanh nước biển, tuy không phải là xinh đẹp nghiêng nước nghiêng thành nhưng sở hữu gương mặt tròn trĩng đáng yêu, mắt long lanh đen láy… tuy nhiên chỉ có một hình ảnh phản cảm là cô ta đang ra sức thồn cái bánh bao vào miệng, tay còn lại cũng xách lủng củng nào là bánh, kẹo, bánh trán trộn, bánh tráng nướng… đúng là cho nhân dân mở rộng tầm mắt.  Tiiit…. Tiiit…. Khi nghe tiếng chuông điện thoại kêu, nàng ta mới dừng động tác, tranh thủ ăn nhanh chút nữa để rảnh tay nghe điện thoại… - Tiểu thư, cô đang ở đâu vậy? lão gia đang kiếm tiểu thư đó, cô mau về đi… Cô gái ấy không nói gì, chỉ lẳng lặng gập điện thoại lại, đội mắt nhìn về hướng xa xôi, không buồn nhìn đến đống thức ăn dở. Bóng dáng mảnh mai đó rất cô đơn, chỉ im lặng tiến về phía trước trong trạng thái vô thức, cứ như chỉ mình nàng tồn tại trên thế gian này… - Tiểu Thiên, con gái yêu của cha Người đàn ông…

Chương 140

Nữ Hoàng Ai Cập AsisưTác giả: Lăng Lam CaTruyện Cổ Đại, Truyện Xuyên KhôngTrời dần ngã về chiều, mọi người trên đường dù tấp nập hay bận rộn tới đâu cũng đều quay đầu lại nhìn 1 cô gái mặc bộ váy xanh nước biển, tuy không phải là xinh đẹp nghiêng nước nghiêng thành nhưng sở hữu gương mặt tròn trĩng đáng yêu, mắt long lanh đen láy… tuy nhiên chỉ có một hình ảnh phản cảm là cô ta đang ra sức thồn cái bánh bao vào miệng, tay còn lại cũng xách lủng củng nào là bánh, kẹo, bánh trán trộn, bánh tráng nướng… đúng là cho nhân dân mở rộng tầm mắt.  Tiiit…. Tiiit…. Khi nghe tiếng chuông điện thoại kêu, nàng ta mới dừng động tác, tranh thủ ăn nhanh chút nữa để rảnh tay nghe điện thoại… - Tiểu thư, cô đang ở đâu vậy? lão gia đang kiếm tiểu thư đó, cô mau về đi… Cô gái ấy không nói gì, chỉ lẳng lặng gập điện thoại lại, đội mắt nhìn về hướng xa xôi, không buồn nhìn đến đống thức ăn dở. Bóng dáng mảnh mai đó rất cô đơn, chỉ im lặng tiến về phía trước trong trạng thái vô thức, cứ như chỉ mình nàng tồn tại trên thế gian này… - Tiểu Thiên, con gái yêu của cha Người đàn ông… Khi ta không ngại nguy hiểm đột nhập vào Assyria cứu các người, các ngươi có dám lớn tiếng trách móc dò hỏi ta không?Cuộc đời thật nực cười, ta biết phải tin vào thứ gì đây…Cuối cùng Menfuisư cúi đầu, lí nhí trong miệng:-… chị, ta xin lỗi, chúng ta mau trở về điMột tiếng xin lỗi là có thể kết thúc mọi chuyện ư? Một tiếng xin lỗi của ngươi có thể giúp ta xóa bỏ tất cả nỗi đau này sao?- Tiếng xin lỗi này của hoàng đế Ai Cập, ta nhận không nổi. - Chị, ta đã xin lỗi rồi, chị đừng làm quá.- Làm quá? Ta làm quá thì thế nào? Các ngươi dám có ý kiến gì sao? Ngươi gặp Carol được bao lâu rồi? Còn ta chăm sóc ngươi bao lâu? Ngươi có bao giờ tính thử chưa?- …- Ngươi sợ ủy khuất cho vợ yêu của ngươi, có nghĩ gì đến ta không? Carol được ca tụng là nữ thần, đương nhiên nàng cao quý hơn ta rồi, xứng đáng được mọi người kính trọng tôn sùng hơn đúng không? Ta nào dám đòi hỏi các vị tôn sùng ta, ta chỉ xin các vị cho ta hai chữ công bằng mà thôiTừng câu từng chữ vang lên, sắc bén đâm thẳng vào người nghe. Bọn họ cúi đầu càng thấp, Menfuisư cũng giựt ngựa lui về phía sau. Ta quay lại nhìn đoàn người của mình, bọn họ cũng đang không biết phải làm sao. Chẳng lẽ ta giống quỷ đến thế ư?Ta cảm thấy trong lòng vui vẻ hơn, thúc ngựa đi tới gần quan quân Ai Cập. Nào ngờ ngựa vừa bước lên đã bị một mũi tên bắn tới. Tướng Honsu vừa bắn tên ra vừa hét lớn:- Asisư to gan dám đe dọa hoàng đế Ai Cập vĩ đại, ngươi chán sống sao?Ô, ta ngạc nhiên nhìn Honsu, ông ta cố ý hay vô tình đây? Cố gắng kìm con ngựa lại, nào ngờ nó bị bắn đau, cũng không nghe lệnh ta nữa, lồng lộn một hồi rồi lao ra khỏi vòng vây của mọi người. Đang ở trong sa mạc, cát bụi dày đặc, ta đành phải áp sát xuống, tay dùng sức kìm dây cương lại nhưng không có tác dụng, con ngựa vẫn lao đi vun vút. Aiz… Asisư bình tĩnh cả đời, mỗi khi nghe thấy tên của Izumin lại mất bình tĩnh, ngu si hết chỗ nói.Phía sau ta, Mitamun, Therru, Shouta đã vội cưỡi ngựa đuổi theo, thế nhưng có đuổi theo như thế nào đi nữa cũng không đuổi kịp con ngựa điên của ta.Nó lao đi vun vút một hồi bỗng dưng khựng lại, hình như là chúi đầu xuống cái gì đó. Người nhẹ hẫng đi, hóa ra con ngựa bị hụt chân. Ta đang mừng thầm trong bụng, nếu nó bị hụt chân sẽ dừng lại được, nào ngờ…Con ngựa và ta đang dần dần lún xuống một hố cát._________________

Khi ta không ngại nguy hiểm đột nhập vào Assyria cứu các người, các ngươi có dám lớn tiếng trách móc dò hỏi ta không?

Cuộc đời thật nực cười, ta biết phải tin vào thứ gì đây…

Cuối cùng Menfuisư cúi đầu, lí nhí trong miệng:

-… chị, ta xin lỗi, chúng ta mau trở về đi

Một tiếng xin lỗi là có thể kết thúc mọi chuyện ư? Một tiếng xin lỗi của ngươi có thể giúp ta xóa bỏ tất cả nỗi đau này sao?

- Tiếng xin lỗi này của hoàng đế Ai Cập, ta nhận không nổi. 

- Chị, ta đã xin lỗi rồi, chị đừng làm quá.

- Làm quá? Ta làm quá thì thế nào? Các ngươi dám có ý kiến gì sao? Ngươi gặp Carol được bao lâu rồi? Còn ta chăm sóc ngươi bao lâu? Ngươi có bao giờ tính thử chưa?

- …

- Ngươi sợ ủy khuất cho vợ yêu của ngươi, có nghĩ gì đến ta không? Carol được ca tụng là nữ thần, đương nhiên nàng cao quý hơn ta rồi, xứng đáng được mọi người kính trọng tôn sùng hơn đúng không? Ta nào dám đòi hỏi các vị tôn sùng ta, ta chỉ xin các vị cho ta hai chữ công bằng mà thôi

Từng câu từng chữ vang lên, sắc bén đâm thẳng vào người nghe. Bọn họ cúi đầu càng thấp, Menfuisư cũng giựt ngựa lui về phía sau. Ta quay lại nhìn đoàn người của mình, bọn họ cũng đang không biết phải làm sao. Chẳng lẽ ta giống quỷ đến thế ư?

Ta cảm thấy trong lòng vui vẻ hơn, thúc ngựa đi tới gần quan quân Ai Cập. Nào ngờ ngựa vừa bước lên đã bị một mũi tên bắn tới. Tướng Honsu vừa bắn tên ra vừa hét lớn:

- Asisư to gan dám đe dọa hoàng đế Ai Cập vĩ đại, ngươi chán sống sao?

Ô, ta ngạc nhiên nhìn Honsu, ông ta cố ý hay vô tình đây? Cố gắng kìm con ngựa lại, nào ngờ nó bị bắn đau, cũng không nghe lệnh ta nữa, lồng lộn một hồi rồi lao ra khỏi vòng vây của mọi người. Đang ở trong sa mạc, cát bụi dày đặc, ta đành phải áp sát xuống, tay dùng sức kìm dây cương lại nhưng không có tác dụng, con ngựa vẫn lao đi vun vút. Aiz… Asisư bình tĩnh cả đời, mỗi khi nghe thấy tên của Izumin lại mất bình tĩnh, ngu si hết chỗ nói.

Phía sau ta, Mitamun, Therru, Shouta đã vội cưỡi ngựa đuổi theo, thế nhưng có đuổi theo như thế nào đi nữa cũng không đuổi kịp con ngựa điên của ta.

Nó lao đi vun vút một hồi bỗng dưng khựng lại, hình như là chúi đầu xuống cái gì đó. Người nhẹ hẫng đi, hóa ra con ngựa bị hụt chân. Ta đang mừng thầm trong bụng, nếu nó bị hụt chân sẽ dừng lại được, nào ngờ…

Con ngựa và ta đang dần dần lún xuống một hố cát.

_________________

Nữ Hoàng Ai Cập AsisưTác giả: Lăng Lam CaTruyện Cổ Đại, Truyện Xuyên KhôngTrời dần ngã về chiều, mọi người trên đường dù tấp nập hay bận rộn tới đâu cũng đều quay đầu lại nhìn 1 cô gái mặc bộ váy xanh nước biển, tuy không phải là xinh đẹp nghiêng nước nghiêng thành nhưng sở hữu gương mặt tròn trĩng đáng yêu, mắt long lanh đen láy… tuy nhiên chỉ có một hình ảnh phản cảm là cô ta đang ra sức thồn cái bánh bao vào miệng, tay còn lại cũng xách lủng củng nào là bánh, kẹo, bánh trán trộn, bánh tráng nướng… đúng là cho nhân dân mở rộng tầm mắt.  Tiiit…. Tiiit…. Khi nghe tiếng chuông điện thoại kêu, nàng ta mới dừng động tác, tranh thủ ăn nhanh chút nữa để rảnh tay nghe điện thoại… - Tiểu thư, cô đang ở đâu vậy? lão gia đang kiếm tiểu thư đó, cô mau về đi… Cô gái ấy không nói gì, chỉ lẳng lặng gập điện thoại lại, đội mắt nhìn về hướng xa xôi, không buồn nhìn đến đống thức ăn dở. Bóng dáng mảnh mai đó rất cô đơn, chỉ im lặng tiến về phía trước trong trạng thái vô thức, cứ như chỉ mình nàng tồn tại trên thế gian này… - Tiểu Thiên, con gái yêu của cha Người đàn ông… Khi ta không ngại nguy hiểm đột nhập vào Assyria cứu các người, các ngươi có dám lớn tiếng trách móc dò hỏi ta không?Cuộc đời thật nực cười, ta biết phải tin vào thứ gì đây…Cuối cùng Menfuisư cúi đầu, lí nhí trong miệng:-… chị, ta xin lỗi, chúng ta mau trở về điMột tiếng xin lỗi là có thể kết thúc mọi chuyện ư? Một tiếng xin lỗi của ngươi có thể giúp ta xóa bỏ tất cả nỗi đau này sao?- Tiếng xin lỗi này của hoàng đế Ai Cập, ta nhận không nổi. - Chị, ta đã xin lỗi rồi, chị đừng làm quá.- Làm quá? Ta làm quá thì thế nào? Các ngươi dám có ý kiến gì sao? Ngươi gặp Carol được bao lâu rồi? Còn ta chăm sóc ngươi bao lâu? Ngươi có bao giờ tính thử chưa?- …- Ngươi sợ ủy khuất cho vợ yêu của ngươi, có nghĩ gì đến ta không? Carol được ca tụng là nữ thần, đương nhiên nàng cao quý hơn ta rồi, xứng đáng được mọi người kính trọng tôn sùng hơn đúng không? Ta nào dám đòi hỏi các vị tôn sùng ta, ta chỉ xin các vị cho ta hai chữ công bằng mà thôiTừng câu từng chữ vang lên, sắc bén đâm thẳng vào người nghe. Bọn họ cúi đầu càng thấp, Menfuisư cũng giựt ngựa lui về phía sau. Ta quay lại nhìn đoàn người của mình, bọn họ cũng đang không biết phải làm sao. Chẳng lẽ ta giống quỷ đến thế ư?Ta cảm thấy trong lòng vui vẻ hơn, thúc ngựa đi tới gần quan quân Ai Cập. Nào ngờ ngựa vừa bước lên đã bị một mũi tên bắn tới. Tướng Honsu vừa bắn tên ra vừa hét lớn:- Asisư to gan dám đe dọa hoàng đế Ai Cập vĩ đại, ngươi chán sống sao?Ô, ta ngạc nhiên nhìn Honsu, ông ta cố ý hay vô tình đây? Cố gắng kìm con ngựa lại, nào ngờ nó bị bắn đau, cũng không nghe lệnh ta nữa, lồng lộn một hồi rồi lao ra khỏi vòng vây của mọi người. Đang ở trong sa mạc, cát bụi dày đặc, ta đành phải áp sát xuống, tay dùng sức kìm dây cương lại nhưng không có tác dụng, con ngựa vẫn lao đi vun vút. Aiz… Asisư bình tĩnh cả đời, mỗi khi nghe thấy tên của Izumin lại mất bình tĩnh, ngu si hết chỗ nói.Phía sau ta, Mitamun, Therru, Shouta đã vội cưỡi ngựa đuổi theo, thế nhưng có đuổi theo như thế nào đi nữa cũng không đuổi kịp con ngựa điên của ta.Nó lao đi vun vút một hồi bỗng dưng khựng lại, hình như là chúi đầu xuống cái gì đó. Người nhẹ hẫng đi, hóa ra con ngựa bị hụt chân. Ta đang mừng thầm trong bụng, nếu nó bị hụt chân sẽ dừng lại được, nào ngờ…Con ngựa và ta đang dần dần lún xuống một hố cát._________________

Chương 140