Đã là giữa trưa, rèm của sổ trong nhà kéo kín, không có một tia sáng chiếu vào. Cửa phòng ngủ được mở ra, có người cố gắng nhẹ chân bước vào, thanh niên nằm trên giường khẽ cau mày, cọ lên gối lại tiếp tục ngủ. Người đứng cạnh cười khẽ cười, trong mắt tràn ngập dịu dàng, anh ngồi xuống cạnh mép giường, khẽ vuốt mái tóc mềm mại của thanh niên. Nguyễn Lương vừa mở mắt đã thấy gương mặt đẹp trai của Phó Hiệu Chu, cậu còn chưa tỉnh ngủ đã dang hai tay, ôm lấy cổ Phó Hiệu Chu: “Anh về rồi.” Phó Hiệu Chu hôn lên trán Nguyễn Lương một cái, tay vò mái tóc cậu: “Chờ lâu lắm không?” Nguyễn Lương dựa lên vai Phó Hiệu Chu, lắc đầu: “Không có, vừa dậy đã thấy anh.” “Ngủ lâu vậy sao?” Nguyễn Lương cười, hôn chụt lên gò má anh, rời khỏi vòng ôm của anh: “Vì tối qua mệt quá.” Chăn trượt sang một bên, thanh niên ngồi trên giường chỉ mặc một bộ đồ ngủ rộng lớn, xương quai xanh tinh xảo lộ ra, thắt lưng uốn cong là có thể nhìn thấy lồng ngực, xuống nữa là q**n l*t trắng tinh. Trên người Nguyễn Lương có…
Truyện chữ
Truyện tranh
Đang cập nhật ...
Truyện Audio
Đang cập nhật ...