Gió lạnh thổi qua, mấy người lao công đang ở quét rác trên mặt đường. Cách đó không xa là cổng trường, có một cái xe đẩy bán bánh tam giác ở gần đó, mùi hương ngọt lịm bay tới. Lục Yên ngửi mùi bay trong không khí, cầm lòng không được nuốt nước miếng, cảm giác trong bụng như có một con mèo nhỏ, cào cào bụng cô không ngừng nghỉ. Cô che bụng, đi đến trước xe đẩy bán bánh tam giác, đáng thương đối diện với người bán hàng rong nói “Cháu muốn một cái, cảm ơn.” “Được rồi! 5 mao tiền.” Người bán hàng rong đưa cho cô một cái bánh tam giác nóng hổi. Lục Yên chần chừ một lát, cô rút từ trong ví ra năm trăm tệ đưa cho người bán hàng rong. Người bán hàng rong cầm tiền nhìn qua nhìn lại, khó hiểu hỏi “Đây là tiền gì? Chưa bao giờ thấy qua, là giả à.” “Không phải giả đâu ạ.” Lục Yên vội vàng giải thích “Cô đem tờ tiền này giữ hai mươi năm, à không, nhiều nhất mười năm thôi, là có thể mang ra dùng rồi.” Người bán hàng rong nhìn cô như nhìn thấy người tâm thần, thấy làn da cô trắng nõn như trong suốt…
Truyện chữ
Truyện tranh
Đang cập nhật ...
Truyện Audio
Đang cập nhật ...