[Ape: tác giả dùng ‘đôi giày da’ để chỉ số chương a~~~] – Ngươi, ngươi muốn làm cái gì, ngươi không cần lại đây a! Nữ nhân với mái tóc cuộn sóng từng bước lùi lại, trước mặt nàng, một nam nhân mang mũ lưỡi trai đang dần dần tiến lại, vành nón che khuất hơn phân nửa khuôn mặt, lại không che dấu nụ cười dữ tợn mang theo tiếu ý nơi khóe miệng. Nữ hầu gái cước bộ hoảng sợ, rốt cuộc lảo đảo vài cái rồi chật vật ngã về phía sau, đôi chân mềm nhũn vô pháp chống đỡ cho nàng bò dậy lần nữa, theo bản năng chống tay xuống đất từng chút một thối lui về phía sau. Nhưng thật phí công giãy dụa. Một bàn tay vươn lên cổ nữ nhân, dễ dàng đem nàng đẩy ngã xuống đất, như gọng kìm chậm rãi siết chặt cổ nàng. Tứ chi nữ nhân bắt đầu run rẩy, nàng liều mạng s* s**ng chung quanh, ý đồ muốn bắt lấy một cọng rơm cứu mạng cuối cùng. – Dừng! Từ kẽ răng nữ nhân phát ra một chữ, lực đạo trên cổ nháy mắt tan nát. Chỉ thấy trên mặt đất có một chùm ánh sáng chiếu đến, đối với người trên sofa cẩn thận mà nghiên cứu. –…
Chương 8-2: Tám đôi giày da 2
Tư Nhân Cảnh KhuyểnTác giả: Dịch Tu LaTruyện Đam Mỹ, Truyện Đoản Văn, Truyện Trinh Thám[Ape: tác giả dùng ‘đôi giày da’ để chỉ số chương a~~~] – Ngươi, ngươi muốn làm cái gì, ngươi không cần lại đây a! Nữ nhân với mái tóc cuộn sóng từng bước lùi lại, trước mặt nàng, một nam nhân mang mũ lưỡi trai đang dần dần tiến lại, vành nón che khuất hơn phân nửa khuôn mặt, lại không che dấu nụ cười dữ tợn mang theo tiếu ý nơi khóe miệng. Nữ hầu gái cước bộ hoảng sợ, rốt cuộc lảo đảo vài cái rồi chật vật ngã về phía sau, đôi chân mềm nhũn vô pháp chống đỡ cho nàng bò dậy lần nữa, theo bản năng chống tay xuống đất từng chút một thối lui về phía sau. Nhưng thật phí công giãy dụa. Một bàn tay vươn lên cổ nữ nhân, dễ dàng đem nàng đẩy ngã xuống đất, như gọng kìm chậm rãi siết chặt cổ nàng. Tứ chi nữ nhân bắt đầu run rẩy, nàng liều mạng s* s**ng chung quanh, ý đồ muốn bắt lấy một cọng rơm cứu mạng cuối cùng. – Dừng! Từ kẽ răng nữ nhân phát ra một chữ, lực đạo trên cổ nháy mắt tan nát. Chỉ thấy trên mặt đất có một chùm ánh sáng chiếu đến, đối với người trên sofa cẩn thận mà nghiên cứu. –… Ánh mắt Lăng Tranh đỏ lên trừng y, tư thế này thật hận không thể ăn y.Tần Vanh thân mình hơi hơi hướng về phía Lăng Tranh.– Ngay từ đầu, rõ ràng là ngươi chủ động đến trêu chọc ta.– Cáp, ha ha. – Lăng Tranh tức giận đến buồn cười – Ngươi nói đúng, là ta tự làm tự chịu, ta không muốn phải bận tâm……Tần Vanh thấy hắn bỏ dở câu cuối.– Bận tâm cái gì ?Lăng Tranh quay đầu đi chỗ khách, bày ra thái độ không muốn trò chuyện.Tần Vanh đợi lâu không thấy gì, cũng không truy vấn.– Ngươi không nói, vậy thì ta cho rằng ngươi ngạo kiều. – y đem cái gì đó đặt lên giường – Thăm bệnh không thể đi tay không, thứ này ngươi bỏ lại ở nhà ta.Lăng Tranh nhìn chằm chằm cái bao quen thuộc, ánh mắt như muốn chọc thủng một lỗ trên đó.– Ngươi đã trăm phương ngàn kế nghĩ ra càch treo đầu dê bán thịt chó này, ta cũng không muốn ngươi vất vả nữa. Làm khó ngươi phải mua hai đôi giày giống nhau như đúc, này liền đem cho ngươi.Tần Vanh đứng lên.– Bất quá ta còn muốn nói một câu, sau này chỉ cần ngươi muốn bất cứ cái gì thì đừng ngại trực tiếp nói với ta, ta không biết nên không cho ngươi được.[Ape : dại zai quá nha >/////
Ánh mắt Lăng Tranh đỏ lên trừng y, tư thế này thật hận không thể ăn y.
Tần Vanh thân mình hơi hơi hướng về phía Lăng Tranh.
– Ngay từ đầu, rõ ràng là ngươi chủ động đến trêu chọc ta.
– Cáp, ha ha. – Lăng Tranh tức giận đến buồn cười – Ngươi nói đúng, là ta tự làm tự chịu, ta không muốn phải bận tâm……
Tần Vanh thấy hắn bỏ dở câu cuối.
– Bận tâm cái gì ?
Lăng Tranh quay đầu đi chỗ khách, bày ra thái độ không muốn trò chuyện.
Tần Vanh đợi lâu không thấy gì, cũng không truy vấn.
– Ngươi không nói, vậy thì ta cho rằng ngươi ngạo kiều. – y đem cái gì đó đặt lên giường – Thăm bệnh không thể đi tay không, thứ này ngươi bỏ lại ở nhà ta.
Lăng Tranh nhìn chằm chằm cái bao quen thuộc, ánh mắt như muốn chọc thủng một lỗ trên đó.
– Ngươi đã trăm phương ngàn kế nghĩ ra càch treo đầu dê bán thịt chó này, ta cũng không muốn ngươi vất vả nữa. Làm khó ngươi phải mua hai đôi giày giống nhau như đúc, này liền đem cho ngươi.
Tần Vanh đứng lên.
– Bất quá ta còn muốn nói một câu, sau này chỉ cần ngươi muốn bất cứ cái gì thì đừng ngại trực tiếp nói với ta, ta không biết nên không cho ngươi được.
[Ape : dại zai quá nha >/////
Tư Nhân Cảnh KhuyểnTác giả: Dịch Tu LaTruyện Đam Mỹ, Truyện Đoản Văn, Truyện Trinh Thám[Ape: tác giả dùng ‘đôi giày da’ để chỉ số chương a~~~] – Ngươi, ngươi muốn làm cái gì, ngươi không cần lại đây a! Nữ nhân với mái tóc cuộn sóng từng bước lùi lại, trước mặt nàng, một nam nhân mang mũ lưỡi trai đang dần dần tiến lại, vành nón che khuất hơn phân nửa khuôn mặt, lại không che dấu nụ cười dữ tợn mang theo tiếu ý nơi khóe miệng. Nữ hầu gái cước bộ hoảng sợ, rốt cuộc lảo đảo vài cái rồi chật vật ngã về phía sau, đôi chân mềm nhũn vô pháp chống đỡ cho nàng bò dậy lần nữa, theo bản năng chống tay xuống đất từng chút một thối lui về phía sau. Nhưng thật phí công giãy dụa. Một bàn tay vươn lên cổ nữ nhân, dễ dàng đem nàng đẩy ngã xuống đất, như gọng kìm chậm rãi siết chặt cổ nàng. Tứ chi nữ nhân bắt đầu run rẩy, nàng liều mạng s* s**ng chung quanh, ý đồ muốn bắt lấy một cọng rơm cứu mạng cuối cùng. – Dừng! Từ kẽ răng nữ nhân phát ra một chữ, lực đạo trên cổ nháy mắt tan nát. Chỉ thấy trên mặt đất có một chùm ánh sáng chiếu đến, đối với người trên sofa cẩn thận mà nghiên cứu. –… Ánh mắt Lăng Tranh đỏ lên trừng y, tư thế này thật hận không thể ăn y.Tần Vanh thân mình hơi hơi hướng về phía Lăng Tranh.– Ngay từ đầu, rõ ràng là ngươi chủ động đến trêu chọc ta.– Cáp, ha ha. – Lăng Tranh tức giận đến buồn cười – Ngươi nói đúng, là ta tự làm tự chịu, ta không muốn phải bận tâm……Tần Vanh thấy hắn bỏ dở câu cuối.– Bận tâm cái gì ?Lăng Tranh quay đầu đi chỗ khách, bày ra thái độ không muốn trò chuyện.Tần Vanh đợi lâu không thấy gì, cũng không truy vấn.– Ngươi không nói, vậy thì ta cho rằng ngươi ngạo kiều. – y đem cái gì đó đặt lên giường – Thăm bệnh không thể đi tay không, thứ này ngươi bỏ lại ở nhà ta.Lăng Tranh nhìn chằm chằm cái bao quen thuộc, ánh mắt như muốn chọc thủng một lỗ trên đó.– Ngươi đã trăm phương ngàn kế nghĩ ra càch treo đầu dê bán thịt chó này, ta cũng không muốn ngươi vất vả nữa. Làm khó ngươi phải mua hai đôi giày giống nhau như đúc, này liền đem cho ngươi.Tần Vanh đứng lên.– Bất quá ta còn muốn nói một câu, sau này chỉ cần ngươi muốn bất cứ cái gì thì đừng ngại trực tiếp nói với ta, ta không biết nên không cho ngươi được.[Ape : dại zai quá nha >/////