Tác giả:

Sáng sớm tại trấn Mộc Thanh. Mặc Viên một thân nam trang chỉnh chu ôm lấy lọ gốm trang trí tinh xảo mỉm cười: - Phụ thân, mẫu thân. Buổi sáng tốt lành!!! Nàng lấy khăn tay cẩn thận lau chùi hủ tro cốt: - Chúng ta sắp tới Hoàng Thành rồi. Di nguyện của hai người nữ nhi sắp hoàn thành rồi. Hai người có cao hứng không? Mặc Viên ôm hủ tro cốt ngẩn người nhớ lại. Từ lúc xuyên tới thời đại không hề có trong lịch sử này, vào thân thể này thì phụ thân Mặc Thân và mẫu thân Vũ thị đã chăm sóc nàng mười năm, nàng sớm coi họ như phụ mẫu ruột thịt của mình mà đối đãi. Kiếp trước nàng là cô nhi nên kiếp này nàng càng trân trọng hơn tình thương của họ. Phụ mẫu nàng rất yêu nhau, cho đến khi nhắm mắt xuôi tay vẫn muốn cùng nhau một chỗ. Đó điển hình cho câu nói “một kiếp một đôi người”. Tự hỏi bản thân liệu mình có thể có được một tình yêu vĩnh cửu như vậy hay không???? - Cốc…..cốc…cốc.. - Khách quan, ngài có cần đưa bữa sáng lên phòng không ạ? Tiếng gõ cửa làm nàng sực tỉnh: - Không cần. - Vậy khách…

Chương 51: Buồn bực

Đồ Đáng Ghét, Ta Thích Ngươi!!!Tác giả: Diệp LinhTruyện Cổ Đại, Truyện Ngôn Tình, Truyện Xuyên KhôngSáng sớm tại trấn Mộc Thanh. Mặc Viên một thân nam trang chỉnh chu ôm lấy lọ gốm trang trí tinh xảo mỉm cười: - Phụ thân, mẫu thân. Buổi sáng tốt lành!!! Nàng lấy khăn tay cẩn thận lau chùi hủ tro cốt: - Chúng ta sắp tới Hoàng Thành rồi. Di nguyện của hai người nữ nhi sắp hoàn thành rồi. Hai người có cao hứng không? Mặc Viên ôm hủ tro cốt ngẩn người nhớ lại. Từ lúc xuyên tới thời đại không hề có trong lịch sử này, vào thân thể này thì phụ thân Mặc Thân và mẫu thân Vũ thị đã chăm sóc nàng mười năm, nàng sớm coi họ như phụ mẫu ruột thịt của mình mà đối đãi. Kiếp trước nàng là cô nhi nên kiếp này nàng càng trân trọng hơn tình thương của họ. Phụ mẫu nàng rất yêu nhau, cho đến khi nhắm mắt xuôi tay vẫn muốn cùng nhau một chỗ. Đó điển hình cho câu nói “một kiếp một đôi người”. Tự hỏi bản thân liệu mình có thể có được một tình yêu vĩnh cửu như vậy hay không???? - Cốc…..cốc…cốc.. - Khách quan, ngài có cần đưa bữa sáng lên phòng không ạ? Tiếng gõ cửa làm nàng sực tỉnh: - Không cần. - Vậy khách… Mặc Viên ngồi nhìn mấy vị tiểu thư quan gia hiến nghệ mà buồn bực không thôi. Bởi vì sao??? Bởi vì cmn hiến thì hiến đi làm gì phải lơ đãng phóng điện về bên này, chính xác là phóng về phía tên yêu nghiệt đang ngồi cạnh nàng…Thật là… muốn đá bay hết đám nữ nhân đó gê. Nhìn? Còn nhìn? Có tin lão nương chọc mù hai mắt nhà ngươi không? Hừ… hừ….Nàng khó chịu nhai nhai thức ăn trong miệng, tưởng tượng đó là mấy nữ nhân kia càng ra sức nhai hơn nữa. Nhai cho đến khi phát hiện ra bản thân tự dưng lại buồn bực vì có người mơ ước Bạch đầu gỗ kia liền giật mình.Ợ…. Sao nàng lại phải tức giận nhỉ? Hắn và nàng đâu có gì với nhau đâu. -__-Thiên địa ơi!!! Điên rồi! Điên mất rồi! Bị nhập rồi! Đúng vậy… chính là như vậy… nàng nhất định bị nhập rồi….Tự thôi miên mình xong, Mặc Viên lấy lại bình tĩnh, cầm một ly rượu lên nhấp một cái.Nhưng chẳng bao lâu cái sự bình tĩnh mà Mặc Viên khó khăn lắm mới gây dựng được liền tan thành mây khói.Lại tới???Nhìn vị mỹ nữ uốn éo thân mình tạo thành một điệu múa tuyệt đẹp mà nàng suýt nữa lột mặt nạ bùng nổ.Nếu như nàng ta chỉ múa thì thôi đi, còn dám lợi dụng điệu múa để tiến tới gần hắn nữa chứ. Hừ Hừ… xem ta chết rồi sao? Lão hổ không ra oai thì xem ta là hello kitty à???Thấy nàng ta sắp vươn móng heo đến gần Bạch Nhất Quân, nàng nhanh mắt vươn tay ra trước, tay áo rộng thùng thình che khuất hắn đi, bề ngoài thì giả vờ cản hắn uống rượu:“Ngươi uống nhiều rồi! Không cho phép uống nữa!”Bạch Nhất Quân nãy giờ vẫn quan sát nàng làm sao không hiểu nàng, liền phối hợp làm theo: “Được, nghe nàng.”Kế hoạch thất bại, mỹ nữ oán thầm, kín đáo trừng Mặc Viên một cái.Và hiển nhiên Mặc Viên rất thoải mái cho nàng trừng. Haha… Cứ việc trừng đi, thử xem có tổn hại được cọng lông nào của bản đại gia ta không nhé! Nhưng mà bổn tọa là một người “trừng mắt tất báo” nha! Ngươi cứ chờ mà xem! Hắc… Hắc….Và sau đó nghe nói vị tiểu thư đó bị tiêu chảy suốt hai ngày liền không thuốc nào cầm được, khổ không thể tả…Nhưng đó là chuyện của sau này còn hiện giờ…Bạch Nhất Quân nhìn vật nhỏ bên cạnh đang cười tà ác, ánh mắt toát ra cưng chiều vô hạn. Ừm… Nàng như vậy cũng rất đáng yêu.

Mặc Viên ngồi nhìn mấy vị tiểu thư quan gia hiến nghệ mà buồn bực không thôi. Bởi vì sao??? Bởi vì cmn hiến thì hiến đi làm gì phải lơ đãng phóng điện về bên này, chính xác là phóng về phía tên yêu nghiệt đang ngồi cạnh nàng…

Thật là… muốn đá bay hết đám nữ nhân đó gê. Nhìn? Còn nhìn? Có tin lão nương chọc mù hai mắt nhà ngươi không? Hừ… hừ….

Nàng khó chịu nhai nhai thức ăn trong miệng, tưởng tượng đó là mấy nữ nhân kia càng ra sức nhai hơn nữa. Nhai cho đến khi phát hiện ra bản thân tự dưng lại buồn bực vì có người mơ ước Bạch đầu gỗ kia liền giật mình.

Ợ…. Sao nàng lại phải tức giận nhỉ? Hắn và nàng đâu có gì với nhau đâu. -__-

Thiên địa ơi!!! Điên rồi! Điên mất rồi! Bị nhập rồi! Đúng vậy… chính là như vậy… nàng nhất định bị nhập rồi….

Tự thôi miên mình xong, Mặc Viên lấy lại bình tĩnh, cầm một ly rượu lên nhấp một cái.

Nhưng chẳng bao lâu cái sự bình tĩnh mà Mặc Viên khó khăn lắm mới gây dựng được liền tan thành mây khói.

Lại tới???

Nhìn vị mỹ nữ uốn éo thân mình tạo thành một điệu múa tuyệt đẹp mà nàng suýt nữa lột mặt nạ bùng nổ.

Nếu như nàng ta chỉ múa thì thôi đi, còn dám lợi dụng điệu múa để tiến tới gần hắn nữa chứ. Hừ Hừ… xem ta chết rồi sao? Lão hổ không ra oai thì xem ta là hello kitty à???

Thấy nàng ta sắp vươn móng heo đến gần Bạch Nhất Quân, nàng nhanh mắt vươn tay ra trước, tay áo rộng thùng thình che khuất hắn đi, bề ngoài thì giả vờ cản hắn uống rượu:

“Ngươi uống nhiều rồi! Không cho phép uống nữa!”

Bạch Nhất Quân nãy giờ vẫn quan sát nàng làm sao không hiểu nàng, liền phối hợp làm theo: “Được, nghe nàng.”

Kế hoạch thất bại, mỹ nữ oán thầm, kín đáo trừng Mặc Viên một cái.

Và hiển nhiên Mặc Viên rất thoải mái cho nàng trừng. Haha… Cứ việc trừng đi, thử xem có tổn hại được cọng lông nào của bản đại gia ta không nhé! Nhưng mà bổn tọa là một người “trừng mắt tất báo” nha! Ngươi cứ chờ mà xem! Hắc… Hắc….

Và sau đó nghe nói vị tiểu thư đó bị tiêu chảy suốt hai ngày liền không thuốc nào cầm được, khổ không thể tả…

Nhưng đó là chuyện của sau này còn hiện giờ…

Bạch Nhất Quân nhìn vật nhỏ bên cạnh đang cười tà ác, ánh mắt toát ra cưng chiều vô hạn. Ừm… Nàng như vậy cũng rất đáng yêu.

Đồ Đáng Ghét, Ta Thích Ngươi!!!Tác giả: Diệp LinhTruyện Cổ Đại, Truyện Ngôn Tình, Truyện Xuyên KhôngSáng sớm tại trấn Mộc Thanh. Mặc Viên một thân nam trang chỉnh chu ôm lấy lọ gốm trang trí tinh xảo mỉm cười: - Phụ thân, mẫu thân. Buổi sáng tốt lành!!! Nàng lấy khăn tay cẩn thận lau chùi hủ tro cốt: - Chúng ta sắp tới Hoàng Thành rồi. Di nguyện của hai người nữ nhi sắp hoàn thành rồi. Hai người có cao hứng không? Mặc Viên ôm hủ tro cốt ngẩn người nhớ lại. Từ lúc xuyên tới thời đại không hề có trong lịch sử này, vào thân thể này thì phụ thân Mặc Thân và mẫu thân Vũ thị đã chăm sóc nàng mười năm, nàng sớm coi họ như phụ mẫu ruột thịt của mình mà đối đãi. Kiếp trước nàng là cô nhi nên kiếp này nàng càng trân trọng hơn tình thương của họ. Phụ mẫu nàng rất yêu nhau, cho đến khi nhắm mắt xuôi tay vẫn muốn cùng nhau một chỗ. Đó điển hình cho câu nói “một kiếp một đôi người”. Tự hỏi bản thân liệu mình có thể có được một tình yêu vĩnh cửu như vậy hay không???? - Cốc…..cốc…cốc.. - Khách quan, ngài có cần đưa bữa sáng lên phòng không ạ? Tiếng gõ cửa làm nàng sực tỉnh: - Không cần. - Vậy khách… Mặc Viên ngồi nhìn mấy vị tiểu thư quan gia hiến nghệ mà buồn bực không thôi. Bởi vì sao??? Bởi vì cmn hiến thì hiến đi làm gì phải lơ đãng phóng điện về bên này, chính xác là phóng về phía tên yêu nghiệt đang ngồi cạnh nàng…Thật là… muốn đá bay hết đám nữ nhân đó gê. Nhìn? Còn nhìn? Có tin lão nương chọc mù hai mắt nhà ngươi không? Hừ… hừ….Nàng khó chịu nhai nhai thức ăn trong miệng, tưởng tượng đó là mấy nữ nhân kia càng ra sức nhai hơn nữa. Nhai cho đến khi phát hiện ra bản thân tự dưng lại buồn bực vì có người mơ ước Bạch đầu gỗ kia liền giật mình.Ợ…. Sao nàng lại phải tức giận nhỉ? Hắn và nàng đâu có gì với nhau đâu. -__-Thiên địa ơi!!! Điên rồi! Điên mất rồi! Bị nhập rồi! Đúng vậy… chính là như vậy… nàng nhất định bị nhập rồi….Tự thôi miên mình xong, Mặc Viên lấy lại bình tĩnh, cầm một ly rượu lên nhấp một cái.Nhưng chẳng bao lâu cái sự bình tĩnh mà Mặc Viên khó khăn lắm mới gây dựng được liền tan thành mây khói.Lại tới???Nhìn vị mỹ nữ uốn éo thân mình tạo thành một điệu múa tuyệt đẹp mà nàng suýt nữa lột mặt nạ bùng nổ.Nếu như nàng ta chỉ múa thì thôi đi, còn dám lợi dụng điệu múa để tiến tới gần hắn nữa chứ. Hừ Hừ… xem ta chết rồi sao? Lão hổ không ra oai thì xem ta là hello kitty à???Thấy nàng ta sắp vươn móng heo đến gần Bạch Nhất Quân, nàng nhanh mắt vươn tay ra trước, tay áo rộng thùng thình che khuất hắn đi, bề ngoài thì giả vờ cản hắn uống rượu:“Ngươi uống nhiều rồi! Không cho phép uống nữa!”Bạch Nhất Quân nãy giờ vẫn quan sát nàng làm sao không hiểu nàng, liền phối hợp làm theo: “Được, nghe nàng.”Kế hoạch thất bại, mỹ nữ oán thầm, kín đáo trừng Mặc Viên một cái.Và hiển nhiên Mặc Viên rất thoải mái cho nàng trừng. Haha… Cứ việc trừng đi, thử xem có tổn hại được cọng lông nào của bản đại gia ta không nhé! Nhưng mà bổn tọa là một người “trừng mắt tất báo” nha! Ngươi cứ chờ mà xem! Hắc… Hắc….Và sau đó nghe nói vị tiểu thư đó bị tiêu chảy suốt hai ngày liền không thuốc nào cầm được, khổ không thể tả…Nhưng đó là chuyện của sau này còn hiện giờ…Bạch Nhất Quân nhìn vật nhỏ bên cạnh đang cười tà ác, ánh mắt toát ra cưng chiều vô hạn. Ừm… Nàng như vậy cũng rất đáng yêu.

Chương 51: Buồn bực