Sáng sớm tại trấn Mộc Thanh. Mặc Viên một thân nam trang chỉnh chu ôm lấy lọ gốm trang trí tinh xảo mỉm cười: - Phụ thân, mẫu thân. Buổi sáng tốt lành!!! Nàng lấy khăn tay cẩn thận lau chùi hủ tro cốt: - Chúng ta sắp tới Hoàng Thành rồi. Di nguyện của hai người nữ nhi sắp hoàn thành rồi. Hai người có cao hứng không? Mặc Viên ôm hủ tro cốt ngẩn người nhớ lại. Từ lúc xuyên tới thời đại không hề có trong lịch sử này, vào thân thể này thì phụ thân Mặc Thân và mẫu thân Vũ thị đã chăm sóc nàng mười năm, nàng sớm coi họ như phụ mẫu ruột thịt của mình mà đối đãi. Kiếp trước nàng là cô nhi nên kiếp này nàng càng trân trọng hơn tình thương của họ. Phụ mẫu nàng rất yêu nhau, cho đến khi nhắm mắt xuôi tay vẫn muốn cùng nhau một chỗ. Đó điển hình cho câu nói “một kiếp một đôi người”. Tự hỏi bản thân liệu mình có thể có được một tình yêu vĩnh cửu như vậy hay không???? - Cốc…..cốc…cốc.. - Khách quan, ngài có cần đưa bữa sáng lên phòng không ạ? Tiếng gõ cửa làm nàng sực tỉnh: - Không cần. - Vậy khách…
Chương 52: Tư thế thân mật
Đồ Đáng Ghét, Ta Thích Ngươi!!!Tác giả: Diệp LinhTruyện Cổ Đại, Truyện Ngôn Tình, Truyện Xuyên KhôngSáng sớm tại trấn Mộc Thanh. Mặc Viên một thân nam trang chỉnh chu ôm lấy lọ gốm trang trí tinh xảo mỉm cười: - Phụ thân, mẫu thân. Buổi sáng tốt lành!!! Nàng lấy khăn tay cẩn thận lau chùi hủ tro cốt: - Chúng ta sắp tới Hoàng Thành rồi. Di nguyện của hai người nữ nhi sắp hoàn thành rồi. Hai người có cao hứng không? Mặc Viên ôm hủ tro cốt ngẩn người nhớ lại. Từ lúc xuyên tới thời đại không hề có trong lịch sử này, vào thân thể này thì phụ thân Mặc Thân và mẫu thân Vũ thị đã chăm sóc nàng mười năm, nàng sớm coi họ như phụ mẫu ruột thịt của mình mà đối đãi. Kiếp trước nàng là cô nhi nên kiếp này nàng càng trân trọng hơn tình thương của họ. Phụ mẫu nàng rất yêu nhau, cho đến khi nhắm mắt xuôi tay vẫn muốn cùng nhau một chỗ. Đó điển hình cho câu nói “một kiếp một đôi người”. Tự hỏi bản thân liệu mình có thể có được một tình yêu vĩnh cửu như vậy hay không???? - Cốc…..cốc…cốc.. - Khách quan, ngài có cần đưa bữa sáng lên phòng không ạ? Tiếng gõ cửa làm nàng sực tỉnh: - Không cần. - Vậy khách… Yến tiệc nhàm chán cuối cùng cũng kết thúc, Mặc Viên thở ra một hơi. Đúng là mệt chết nàng mà! Ngồi đau cả người, thật là….Nhưng sau đó còn có một vấn đề khiến nàng đau đầu hơn nữa đang chờ. Hiển nhiên Mặc Viên hoàn toàn quên mất việc phải ở lại trong cung bồi lão nhân gia vài ngày.Đến khi nhớ lại thì //_|||Nàng vội vàng lấy cớ tiễn Bạch Nhất Quân để chuồn trong chốc lát. Nhưng khi nàng nói ra lời này Thái Hoàng thái hậu và Bạch Yến Lê nhìn nàng và hắn bằng ánh mắt hết sức ám muội làm nàng rợn cả tóc gáy.*&^$$^%%*$#@#(&^%Không thể chịu nổi mấy cái ánh mắt này mà!!!Cho nên Mặc Viên nhanh chóng kéo Bạch Nhất Quân đi mất. Trong đầu không ngừng khấn vái các vị thần bốn phương tám hướng hãy mau thức tỉnh lương tri của Bạch đầu gỗ để hắn mang nàng về theo, đừng vứt nàng trong cái ổ sói này tự sinh tự diệt. Ở đây cmn cũng quá ghê người rồi đi!!!Mặc Viên nhập tâm khấn vái hoàn toàn quên mất mình đang đi đường, hậu quả là chân nam đá chân chiêu, vấp một cái. Khi đó trong đầu nàng hiện lên một cảnh tượng khá là máu me.Con đường nhỏ mà nàng đi tuy không gồ ghề lắm nhưng nếu té sấp mặt kiểu này nhẹ thì trầy xước, u đầu chảy máu các kiểu, nặng thì bị hủy dung cũng không phải là không thể nha!!!Oa….. oa….oa…. bất hạnh -ing ~Ý nghĩ nhanh chóng xẹt qua đầu thì nàng cũng theo bản năng nhắm tịt mắt đưa tay ra cố bấu víu cái gì đó để cứu vãn.…….…….…….Đợi thật lâu mà không hề thấy đau đớn như nàng vẫn tưởng tượng….Mặc Viên hí mắt ra nhìn liền trợn ngược mắt (o.O)WTF!!!Nàng đang nhìn thấy cái quần què gì thế này???Nàng không cảm thấy đau đớn cơ bản là nhờ Bạch Nhất Quân lương tâm trổi dậy đỡ nàng. Nhưng mấu chốt ở đây là cái tư thế này cũng cmn có phải quá thân mật rồi hay không???Bạch Nhất Quân một tay đỡ lấy eo nhỏ của nàng. Hai tay Mặc Viên nắm lấy y phục trước người hắn, thân thể hai người dán chặt vào nhau không một kẽ hở.“Còn trợn nữa mắt sẽ rớt ra ngoài.” Bạch Nhất Quân nhìn nàng đầy ý cười.Mặc Viên nghe giọng nói dịu dàng đầy quyến rũ của hắn cộng với tư thế “hơi” thân mật lúc này liền đỏ mặt một trận. Nàng nhanh chóng đẩy hắn ra xoay người đi trước, lắp bắp:“Đ…i…..đi…. t…thôi….”Dù đang là ban đêm nhưng người tập võ thị lực tốt hơn người bình thường nên hắn nhìn thấy rõ ràng nàng đỏ mặt. Kết quả là hắn lại không nhịn được cười thành tiếng: “Ha ha…”Mặc Viên đi ở phía trước đang ảo não vì dạo gần đây rất hay đỏ mặt, nghe thấy tiếng cười của hắn mặt càng đỏ hơn nữa, quay lại trừng hắn: “Ngươi còn không đi?”Bạch Nhất Quân bị nàng trừng thì ngoan ngoãn đuổi kịp bước chân nàng: “Đi thôi.”
Yến tiệc nhàm chán cuối cùng cũng kết thúc, Mặc Viên thở ra một hơi. Đúng là mệt chết nàng mà! Ngồi đau cả người, thật là….
Nhưng sau đó còn có một vấn đề khiến nàng đau đầu hơn nữa đang chờ. Hiển nhiên Mặc Viên hoàn toàn quên mất việc phải ở lại trong cung bồi lão nhân gia vài ngày.
Đến khi nhớ lại thì //_|||
Nàng vội vàng lấy cớ tiễn Bạch Nhất Quân để chuồn trong chốc lát. Nhưng khi nàng nói ra lời này Thái Hoàng thái hậu và Bạch Yến Lê nhìn nàng và hắn bằng ánh mắt hết sức ám muội làm nàng rợn cả tóc gáy.
*&^$$^%%*$#@#(&^%
Không thể chịu nổi mấy cái ánh mắt này mà!!!
Cho nên Mặc Viên nhanh chóng kéo Bạch Nhất Quân đi mất. Trong đầu không ngừng khấn vái các vị thần bốn phương tám hướng hãy mau thức tỉnh lương tri của Bạch đầu gỗ để hắn mang nàng về theo, đừng vứt nàng trong cái ổ sói này tự sinh tự diệt. Ở đây cmn cũng quá ghê người rồi đi!!!
Mặc Viên nhập tâm khấn vái hoàn toàn quên mất mình đang đi đường, hậu quả là chân nam đá chân chiêu, vấp một cái. Khi đó trong đầu nàng hiện lên một cảnh tượng khá là máu me.
Con đường nhỏ mà nàng đi tuy không gồ ghề lắm nhưng nếu té sấp mặt kiểu này nhẹ thì trầy xước, u đầu chảy máu các kiểu, nặng thì bị hủy dung cũng không phải là không thể nha!!!
Oa….. oa….oa…. bất hạnh -ing ~
Ý nghĩ nhanh chóng xẹt qua đầu thì nàng cũng theo bản năng nhắm tịt mắt đưa tay ra cố bấu víu cái gì đó để cứu vãn.
…….
…….
…….
Đợi thật lâu mà không hề thấy đau đớn như nàng vẫn tưởng tượng….
Mặc Viên hí mắt ra nhìn liền trợn ngược mắt (o.O)
WTF!!!
Nàng đang nhìn thấy cái quần què gì thế này???
Nàng không cảm thấy đau đớn cơ bản là nhờ Bạch Nhất Quân lương tâm trổi dậy đỡ nàng. Nhưng mấu chốt ở đây là cái tư thế này cũng cmn có phải quá thân mật rồi hay không???
Bạch Nhất Quân một tay đỡ lấy eo nhỏ của nàng. Hai tay Mặc Viên nắm lấy y phục trước người hắn, thân thể hai người dán chặt vào nhau không một kẽ hở.
“Còn trợn nữa mắt sẽ rớt ra ngoài.” Bạch Nhất Quân nhìn nàng đầy ý cười.
Mặc Viên nghe giọng nói dịu dàng đầy quyến rũ của hắn cộng với tư thế “hơi” thân mật lúc này liền đỏ mặt một trận. Nàng nhanh chóng đẩy hắn ra xoay người đi trước, lắp bắp:
“Đ…i…..đi…. t…thôi….”
Dù đang là ban đêm nhưng người tập võ thị lực tốt hơn người bình thường nên hắn nhìn thấy rõ ràng nàng đỏ mặt. Kết quả là hắn lại không nhịn được cười thành tiếng: “Ha ha…”
Mặc Viên đi ở phía trước đang ảo não vì dạo gần đây rất hay đỏ mặt, nghe thấy tiếng cười của hắn mặt càng đỏ hơn nữa, quay lại trừng hắn: “Ngươi còn không đi?”
Bạch Nhất Quân bị nàng trừng thì ngoan ngoãn đuổi kịp bước chân nàng: “Đi thôi.”
Đồ Đáng Ghét, Ta Thích Ngươi!!!Tác giả: Diệp LinhTruyện Cổ Đại, Truyện Ngôn Tình, Truyện Xuyên KhôngSáng sớm tại trấn Mộc Thanh. Mặc Viên một thân nam trang chỉnh chu ôm lấy lọ gốm trang trí tinh xảo mỉm cười: - Phụ thân, mẫu thân. Buổi sáng tốt lành!!! Nàng lấy khăn tay cẩn thận lau chùi hủ tro cốt: - Chúng ta sắp tới Hoàng Thành rồi. Di nguyện của hai người nữ nhi sắp hoàn thành rồi. Hai người có cao hứng không? Mặc Viên ôm hủ tro cốt ngẩn người nhớ lại. Từ lúc xuyên tới thời đại không hề có trong lịch sử này, vào thân thể này thì phụ thân Mặc Thân và mẫu thân Vũ thị đã chăm sóc nàng mười năm, nàng sớm coi họ như phụ mẫu ruột thịt của mình mà đối đãi. Kiếp trước nàng là cô nhi nên kiếp này nàng càng trân trọng hơn tình thương của họ. Phụ mẫu nàng rất yêu nhau, cho đến khi nhắm mắt xuôi tay vẫn muốn cùng nhau một chỗ. Đó điển hình cho câu nói “một kiếp một đôi người”. Tự hỏi bản thân liệu mình có thể có được một tình yêu vĩnh cửu như vậy hay không???? - Cốc…..cốc…cốc.. - Khách quan, ngài có cần đưa bữa sáng lên phòng không ạ? Tiếng gõ cửa làm nàng sực tỉnh: - Không cần. - Vậy khách… Yến tiệc nhàm chán cuối cùng cũng kết thúc, Mặc Viên thở ra một hơi. Đúng là mệt chết nàng mà! Ngồi đau cả người, thật là….Nhưng sau đó còn có một vấn đề khiến nàng đau đầu hơn nữa đang chờ. Hiển nhiên Mặc Viên hoàn toàn quên mất việc phải ở lại trong cung bồi lão nhân gia vài ngày.Đến khi nhớ lại thì //_|||Nàng vội vàng lấy cớ tiễn Bạch Nhất Quân để chuồn trong chốc lát. Nhưng khi nàng nói ra lời này Thái Hoàng thái hậu và Bạch Yến Lê nhìn nàng và hắn bằng ánh mắt hết sức ám muội làm nàng rợn cả tóc gáy.*&^$$^%%*$#@#(&^%Không thể chịu nổi mấy cái ánh mắt này mà!!!Cho nên Mặc Viên nhanh chóng kéo Bạch Nhất Quân đi mất. Trong đầu không ngừng khấn vái các vị thần bốn phương tám hướng hãy mau thức tỉnh lương tri của Bạch đầu gỗ để hắn mang nàng về theo, đừng vứt nàng trong cái ổ sói này tự sinh tự diệt. Ở đây cmn cũng quá ghê người rồi đi!!!Mặc Viên nhập tâm khấn vái hoàn toàn quên mất mình đang đi đường, hậu quả là chân nam đá chân chiêu, vấp một cái. Khi đó trong đầu nàng hiện lên một cảnh tượng khá là máu me.Con đường nhỏ mà nàng đi tuy không gồ ghề lắm nhưng nếu té sấp mặt kiểu này nhẹ thì trầy xước, u đầu chảy máu các kiểu, nặng thì bị hủy dung cũng không phải là không thể nha!!!Oa….. oa….oa…. bất hạnh -ing ~Ý nghĩ nhanh chóng xẹt qua đầu thì nàng cũng theo bản năng nhắm tịt mắt đưa tay ra cố bấu víu cái gì đó để cứu vãn.…….…….…….Đợi thật lâu mà không hề thấy đau đớn như nàng vẫn tưởng tượng….Mặc Viên hí mắt ra nhìn liền trợn ngược mắt (o.O)WTF!!!Nàng đang nhìn thấy cái quần què gì thế này???Nàng không cảm thấy đau đớn cơ bản là nhờ Bạch Nhất Quân lương tâm trổi dậy đỡ nàng. Nhưng mấu chốt ở đây là cái tư thế này cũng cmn có phải quá thân mật rồi hay không???Bạch Nhất Quân một tay đỡ lấy eo nhỏ của nàng. Hai tay Mặc Viên nắm lấy y phục trước người hắn, thân thể hai người dán chặt vào nhau không một kẽ hở.“Còn trợn nữa mắt sẽ rớt ra ngoài.” Bạch Nhất Quân nhìn nàng đầy ý cười.Mặc Viên nghe giọng nói dịu dàng đầy quyến rũ của hắn cộng với tư thế “hơi” thân mật lúc này liền đỏ mặt một trận. Nàng nhanh chóng đẩy hắn ra xoay người đi trước, lắp bắp:“Đ…i…..đi…. t…thôi….”Dù đang là ban đêm nhưng người tập võ thị lực tốt hơn người bình thường nên hắn nhìn thấy rõ ràng nàng đỏ mặt. Kết quả là hắn lại không nhịn được cười thành tiếng: “Ha ha…”Mặc Viên đi ở phía trước đang ảo não vì dạo gần đây rất hay đỏ mặt, nghe thấy tiếng cười của hắn mặt càng đỏ hơn nữa, quay lại trừng hắn: “Ngươi còn không đi?”Bạch Nhất Quân bị nàng trừng thì ngoan ngoãn đuổi kịp bước chân nàng: “Đi thôi.”