Tác giả:

Sáng sớm tại trấn Mộc Thanh. Mặc Viên một thân nam trang chỉnh chu ôm lấy lọ gốm trang trí tinh xảo mỉm cười: - Phụ thân, mẫu thân. Buổi sáng tốt lành!!! Nàng lấy khăn tay cẩn thận lau chùi hủ tro cốt: - Chúng ta sắp tới Hoàng Thành rồi. Di nguyện của hai người nữ nhi sắp hoàn thành rồi. Hai người có cao hứng không? Mặc Viên ôm hủ tro cốt ngẩn người nhớ lại. Từ lúc xuyên tới thời đại không hề có trong lịch sử này, vào thân thể này thì phụ thân Mặc Thân và mẫu thân Vũ thị đã chăm sóc nàng mười năm, nàng sớm coi họ như phụ mẫu ruột thịt của mình mà đối đãi. Kiếp trước nàng là cô nhi nên kiếp này nàng càng trân trọng hơn tình thương của họ. Phụ mẫu nàng rất yêu nhau, cho đến khi nhắm mắt xuôi tay vẫn muốn cùng nhau một chỗ. Đó điển hình cho câu nói “một kiếp một đôi người”. Tự hỏi bản thân liệu mình có thể có được một tình yêu vĩnh cửu như vậy hay không???? - Cốc…..cốc…cốc.. - Khách quan, ngài có cần đưa bữa sáng lên phòng không ạ? Tiếng gõ cửa làm nàng sực tỉnh: - Không cần. - Vậy khách…

Chương 53: Không được quên ta

Đồ Đáng Ghét, Ta Thích Ngươi!!!Tác giả: Diệp LinhTruyện Cổ Đại, Truyện Ngôn Tình, Truyện Xuyên KhôngSáng sớm tại trấn Mộc Thanh. Mặc Viên một thân nam trang chỉnh chu ôm lấy lọ gốm trang trí tinh xảo mỉm cười: - Phụ thân, mẫu thân. Buổi sáng tốt lành!!! Nàng lấy khăn tay cẩn thận lau chùi hủ tro cốt: - Chúng ta sắp tới Hoàng Thành rồi. Di nguyện của hai người nữ nhi sắp hoàn thành rồi. Hai người có cao hứng không? Mặc Viên ôm hủ tro cốt ngẩn người nhớ lại. Từ lúc xuyên tới thời đại không hề có trong lịch sử này, vào thân thể này thì phụ thân Mặc Thân và mẫu thân Vũ thị đã chăm sóc nàng mười năm, nàng sớm coi họ như phụ mẫu ruột thịt của mình mà đối đãi. Kiếp trước nàng là cô nhi nên kiếp này nàng càng trân trọng hơn tình thương của họ. Phụ mẫu nàng rất yêu nhau, cho đến khi nhắm mắt xuôi tay vẫn muốn cùng nhau một chỗ. Đó điển hình cho câu nói “một kiếp một đôi người”. Tự hỏi bản thân liệu mình có thể có được một tình yêu vĩnh cửu như vậy hay không???? - Cốc…..cốc…cốc.. - Khách quan, ngài có cần đưa bữa sáng lên phòng không ạ? Tiếng gõ cửa làm nàng sực tỉnh: - Không cần. - Vậy khách… Khi mà tâm trạng Mặc đại cô nương bình tĩnh lại thì cũng vừa vặn đã đến xe ngựa.Mặc Viên giương mắt nhìn Bạch Nhất Quân chuẩn bị lên xe ngựa liền níu ống tay áo hắn.Bạch Nhất Quân nhìn nàng nắm ống tay áo mình buồn cười mở miệng hỏi: “Sao vậy??”Nghe hắn hỏi nàng dùng ánh mắt như chó nhỏ lưu lạc nhìn hắn, tội nghiệp vạn phần nói:“Mang ta về với được không? Ta không muốn ở trong cung đâu. Với lại ngươi hứa sẽ đưa ta đi chơi rồi mà… cũng đã ngoắc tay rồi…. Không cho phép thất hứa…. Mang ta về cùng, có được không?”Thấy nàng như vậy suýt chút nữa thì hắn đã buộc miệng đồng ý, bất chấp mang nàng theo nhưng cũng may vẫn còn chút lý trí liền xoa đầu nàng trấn an:“Ngoan! Không sao! Trong cung không đáng sợ như vậy!”“Xì… lừa người.” Mặc Viên nghe hắn nói liền xì mũi khinh thường.Hoàng cung này được mệnh danh là cái nơi ăn thịt người mà không đáng sợ á??? Có mà đi lừa tiểu hài tử…. hừ hừ… Bổn đại gia ta mới không bị lừa thế đâu nhé!!“Được rồi… Vậy cầm lấy cái này, khi nào cần thì lấy ra dùng.” Dứt lời hắn đưa cho nàng một cái lệnh bài, còn không quên dặn dò:“Ở trong cung bồi hoàng tổ mẫu một chút, vài ngày nữa ta đến đón ngươi. Đúng rồi, không cho ngủ nướng rồi bỏ bữa, còn nữa không được nghịch ngợm, biết chưa?”Thấy không lay chuyển được Mặc Viên đành nhận mệnh, ỉu xìu nói: “Ta biết rồi, nói nhiều như vậy, ta cũng không phải tiểu hài tử”Bạch Nhất Quân nhìn nàng như vậy liền theo thói quen đưa tay xoa đầu nàng: “Được rồi, mau vào đi, ta nhìn ngươi vào.”“Ờ.” Nàng gật gật đầu rồi quay đi.Đi được một đoạn bỗng dưng nàng quay người lại hét lớn: “Bạch Nhất Quân!!!!!!!!!!!!! Không được quên ta, không cho phép quên lời ngươi đã nói…”“Được.” Những gì ta đã nói với nàng ta sẽ không quên. Hắn cười cười lớn giọng đáp lại nàng rồi đưa mắt nhìn nàng chạy đi, trong lòng âm thầm bổ sung thêm một câu.

Khi mà tâm trạng Mặc đại cô nương bình tĩnh lại thì cũng vừa vặn đã đến xe ngựa.

Mặc Viên giương mắt nhìn Bạch Nhất Quân chuẩn bị lên xe ngựa liền níu ống tay áo hắn.

Bạch Nhất Quân nhìn nàng nắm ống tay áo mình buồn cười mở miệng hỏi: “Sao vậy??”

Nghe hắn hỏi nàng dùng ánh mắt như chó nhỏ lưu lạc nhìn hắn, tội nghiệp vạn phần nói:

“Mang ta về với được không? Ta không muốn ở trong cung đâu. Với lại ngươi hứa sẽ đưa ta đi chơi rồi mà… cũng đã ngoắc tay rồi…. Không cho phép thất hứa…. Mang ta về cùng, có được không?”

Thấy nàng như vậy suýt chút nữa thì hắn đã buộc miệng đồng ý, bất chấp mang nàng theo nhưng cũng may vẫn còn chút lý trí liền xoa đầu nàng trấn an:

“Ngoan! Không sao! Trong cung không đáng sợ như vậy!”

“Xì… lừa người.” Mặc Viên nghe hắn nói liền xì mũi khinh thường.

Hoàng cung này được mệnh danh là cái nơi ăn thịt người mà không đáng sợ á??? Có mà đi lừa tiểu hài tử…. hừ hừ… Bổn đại gia ta mới không bị lừa thế đâu nhé!!

“Được rồi… Vậy cầm lấy cái này, khi nào cần thì lấy ra dùng.” Dứt lời hắn đưa cho nàng một cái lệnh bài, còn không quên dặn dò:

“Ở trong cung bồi hoàng tổ mẫu một chút, vài ngày nữa ta đến đón ngươi. Đúng rồi, không cho ngủ nướng rồi bỏ bữa, còn nữa không được nghịch ngợm, biết chưa?”

Thấy không lay chuyển được Mặc Viên đành nhận mệnh, ỉu xìu nói: “Ta biết rồi, nói nhiều như vậy, ta cũng không phải tiểu hài tử”

Bạch Nhất Quân nhìn nàng như vậy liền theo thói quen đưa tay xoa đầu nàng: “Được rồi, mau vào đi, ta nhìn ngươi vào.”

“Ờ.” Nàng gật gật đầu rồi quay đi.

Đi được một đoạn bỗng dưng nàng quay người lại hét lớn: “Bạch Nhất Quân!!!!!!!!!!!!! Không được quên ta, không cho phép quên lời ngươi đã nói…”

“Được.” Những gì ta đã nói với nàng ta sẽ không quên. Hắn cười cười lớn giọng đáp lại nàng rồi đưa mắt nhìn nàng chạy đi, trong lòng âm thầm bổ sung thêm một câu.

Đồ Đáng Ghét, Ta Thích Ngươi!!!Tác giả: Diệp LinhTruyện Cổ Đại, Truyện Ngôn Tình, Truyện Xuyên KhôngSáng sớm tại trấn Mộc Thanh. Mặc Viên một thân nam trang chỉnh chu ôm lấy lọ gốm trang trí tinh xảo mỉm cười: - Phụ thân, mẫu thân. Buổi sáng tốt lành!!! Nàng lấy khăn tay cẩn thận lau chùi hủ tro cốt: - Chúng ta sắp tới Hoàng Thành rồi. Di nguyện của hai người nữ nhi sắp hoàn thành rồi. Hai người có cao hứng không? Mặc Viên ôm hủ tro cốt ngẩn người nhớ lại. Từ lúc xuyên tới thời đại không hề có trong lịch sử này, vào thân thể này thì phụ thân Mặc Thân và mẫu thân Vũ thị đã chăm sóc nàng mười năm, nàng sớm coi họ như phụ mẫu ruột thịt của mình mà đối đãi. Kiếp trước nàng là cô nhi nên kiếp này nàng càng trân trọng hơn tình thương của họ. Phụ mẫu nàng rất yêu nhau, cho đến khi nhắm mắt xuôi tay vẫn muốn cùng nhau một chỗ. Đó điển hình cho câu nói “một kiếp một đôi người”. Tự hỏi bản thân liệu mình có thể có được một tình yêu vĩnh cửu như vậy hay không???? - Cốc…..cốc…cốc.. - Khách quan, ngài có cần đưa bữa sáng lên phòng không ạ? Tiếng gõ cửa làm nàng sực tỉnh: - Không cần. - Vậy khách… Khi mà tâm trạng Mặc đại cô nương bình tĩnh lại thì cũng vừa vặn đã đến xe ngựa.Mặc Viên giương mắt nhìn Bạch Nhất Quân chuẩn bị lên xe ngựa liền níu ống tay áo hắn.Bạch Nhất Quân nhìn nàng nắm ống tay áo mình buồn cười mở miệng hỏi: “Sao vậy??”Nghe hắn hỏi nàng dùng ánh mắt như chó nhỏ lưu lạc nhìn hắn, tội nghiệp vạn phần nói:“Mang ta về với được không? Ta không muốn ở trong cung đâu. Với lại ngươi hứa sẽ đưa ta đi chơi rồi mà… cũng đã ngoắc tay rồi…. Không cho phép thất hứa…. Mang ta về cùng, có được không?”Thấy nàng như vậy suýt chút nữa thì hắn đã buộc miệng đồng ý, bất chấp mang nàng theo nhưng cũng may vẫn còn chút lý trí liền xoa đầu nàng trấn an:“Ngoan! Không sao! Trong cung không đáng sợ như vậy!”“Xì… lừa người.” Mặc Viên nghe hắn nói liền xì mũi khinh thường.Hoàng cung này được mệnh danh là cái nơi ăn thịt người mà không đáng sợ á??? Có mà đi lừa tiểu hài tử…. hừ hừ… Bổn đại gia ta mới không bị lừa thế đâu nhé!!“Được rồi… Vậy cầm lấy cái này, khi nào cần thì lấy ra dùng.” Dứt lời hắn đưa cho nàng một cái lệnh bài, còn không quên dặn dò:“Ở trong cung bồi hoàng tổ mẫu một chút, vài ngày nữa ta đến đón ngươi. Đúng rồi, không cho ngủ nướng rồi bỏ bữa, còn nữa không được nghịch ngợm, biết chưa?”Thấy không lay chuyển được Mặc Viên đành nhận mệnh, ỉu xìu nói: “Ta biết rồi, nói nhiều như vậy, ta cũng không phải tiểu hài tử”Bạch Nhất Quân nhìn nàng như vậy liền theo thói quen đưa tay xoa đầu nàng: “Được rồi, mau vào đi, ta nhìn ngươi vào.”“Ờ.” Nàng gật gật đầu rồi quay đi.Đi được một đoạn bỗng dưng nàng quay người lại hét lớn: “Bạch Nhất Quân!!!!!!!!!!!!! Không được quên ta, không cho phép quên lời ngươi đã nói…”“Được.” Những gì ta đã nói với nàng ta sẽ không quên. Hắn cười cười lớn giọng đáp lại nàng rồi đưa mắt nhìn nàng chạy đi, trong lòng âm thầm bổ sung thêm một câu.

Chương 53: Không được quên ta