Tác giả:

" Thừa Dật anh say rồi, em dìu anh về phòng " " Uyển Nhi đúng là em rồi, em quay về với anh rồi đúng không " " Thừa Dật, em là Khả Ái " " Cô đi đi " Anh đẩy cô ra khỏi người rồi loạng choạng bước về phòng. Bị anh đối xử như vậy, cô không khóc vì cô đã quen với cái cảnh này rồi. Nhìn theo bóng lưng anh, cô nở nụ cười tự giễu sau đó quay người đi về hướng ngược lại. Buổi sáng khi cô tỉnh dậy, thấy anh đang ngồi trên ghế sofa đọc báo, bên cạnh là ly cà phê. Cô nói: " Thừa Dật, uống cà phê vào buổi sáng không tốt. Em đi lấy cho anh cốc sữa " " Không cần, cô vào ăn sáng rồi cùng tôi về thăm ông nội " Anh lạnh nhạt rồi bỏ lại cô mà đi lên lầu. Sau khi ăn sáng xong cô lên phòng thay đồ cùng anh về thăm ông nội. Trên đường đi không ai nói với ai câu nào. Anh đang lái xe cảm giác như có ai đó đang nhìn mình, quay sang bên cạnh thấy cô đang nhìn chằm chằm anh đến nỗi anh nhìn lại cô, cô cũng không biết. Anh nhíu mày, mắt vẫn chăm chú lái xe lạnh nhạt nói: " Nhìn đủ chưa " " A... Em xin lỗi " Cô…

Chương 3

Người Thay Thế - Thanh NgọcTác giả: Thanh NgọcTruyện Ngôn Tình, Truyện Ngược" Thừa Dật anh say rồi, em dìu anh về phòng " " Uyển Nhi đúng là em rồi, em quay về với anh rồi đúng không " " Thừa Dật, em là Khả Ái " " Cô đi đi " Anh đẩy cô ra khỏi người rồi loạng choạng bước về phòng. Bị anh đối xử như vậy, cô không khóc vì cô đã quen với cái cảnh này rồi. Nhìn theo bóng lưng anh, cô nở nụ cười tự giễu sau đó quay người đi về hướng ngược lại. Buổi sáng khi cô tỉnh dậy, thấy anh đang ngồi trên ghế sofa đọc báo, bên cạnh là ly cà phê. Cô nói: " Thừa Dật, uống cà phê vào buổi sáng không tốt. Em đi lấy cho anh cốc sữa " " Không cần, cô vào ăn sáng rồi cùng tôi về thăm ông nội " Anh lạnh nhạt rồi bỏ lại cô mà đi lên lầu. Sau khi ăn sáng xong cô lên phòng thay đồ cùng anh về thăm ông nội. Trên đường đi không ai nói với ai câu nào. Anh đang lái xe cảm giác như có ai đó đang nhìn mình, quay sang bên cạnh thấy cô đang nhìn chằm chằm anh đến nỗi anh nhìn lại cô, cô cũng không biết. Anh nhíu mày, mắt vẫn chăm chú lái xe lạnh nhạt nói: " Nhìn đủ chưa " " A... Em xin lỗi " Cô… Cả đêm cô không thể nào chợp mắt được, cứ nhắm mắt trong đầu cô lại không ngừng văng vẳng câu nói của anh khi nãy, ngước mắt nhìn lên trần nhà cô cảm thấy mình rất cô đơn, lạc lõng. Ước gì có mẹ ở đây thì hay biết mấy, cô sẽ xà vào lòng mẹ khóc một trận cho đã. Nhưng ước cũng chỉ là ước, cô làm gì có cha có mẹ chứ cô chỉ là một đứa trẻ mồ côi.Cô cứ nằm đó suy nghĩ vu vơ, chắc do vì khóc nhiều quá nên cô ngủ thiếp đi lúc nào không hay. Đến khi cô thức dậy đã là 8 giờ sáng. Xuống giường, vệ sinh cá nhân sạch sẽ sau đó cô đi xuống nhà tự làm bữa sáng cho mình. Đang chuẩn bị ăn sáng thì bỗng điện thoại trên bàn rung lên, người gọi đến chính là Thừa Dật. Vì vậy cô nhanh chóng nhấc máy." Em nghe "" Tôi để quên hợp đồng ở nhà, 15 phút sau mang tới cho tôi "Chưa để cô phản ứng đầu giấy bên kia đã cúp máy chỉ còn là tiếng tút tút.Nhìn vào cuộc gọi trên màn hình, chỉ có vỏn vẹn mười mấy giây. Lại nhìn bữa sáng chưa kịp ăn kia, cô đứng dậy đi lên thư phòng của anh lấy bản hợp đồng trên bàn sau đó bắt taxi mang đến cho anh.-------Tập đoàn W&A người người ra vào tấp nập, bên trong nó là cả một vùng trời xa hoa. Nhân viên nhìn thấy sự xuất hiện của cô liền nhìn cô bằng ánh mắt coi thường, khinh bỉ, chỉ trỏ bàn tán." Kia không phải cô vợ trên danh nghĩa của giám đốc sao "" Tôi nói này, phải tôi là cô ta tôi đã nhanh chóng li hôn từ lâu rồi. Đúng là loại đàm bà ham vinh "" Hứ, mặt thì cũng xinh nhưng mà giám đốc cưới cô ta cũng chỉ thay thế cho cô Uyển Nhi mà thôi "" Nếu cô Uyển Nhi còn ở đây, chắc rằng giám đốc và cô ấy giờ đã có một đứa con rồi. Chỉ tiếc..... "" Thôi thôi đi làm việc đi "Khả Ái nghe được những lời này sắc mặt dường như có chút trắng, nhưng cô vẫn làm như không nghe thấy những gì họ nói. Cô không muốn gây phiền phức cho anh, lại càng không muốn làm cho anh chán ghét cô thêm nên cô sẽ chịu đựng, bỏ nó ra ngoài tai.Cô nhanh chóng di chuyển về phía thâng máy, chẳng mấy chốc cô đã đứng trước bàn làm việc của anh." Thừa Dật, hợp đồng của anh "Thừa Dật vẫn cặm cụi làm việc mà không ngẩng đầu nhìn cô lấy một cái rồi nói:" Để xuống rồi về đi "Cô nghe theo anh để nó xuống, khi rút tay về, bàn tay cô vô tình cua trúng tấm hình trên bàn của anh. Tiếp theo đó là tiếng vỡ của thủy tinh vang lên chói tai. Hình chụp của anh cùng với người con gái anh yêu bị rơi ra khỏi khung ảnh, nhìn hai người thật hạnh phúc. Người con trai đang nắm tay cô gái mỉm cười, ánh mắt chứa chan tình yêu thương giành cho cô gái. Ánh mắt đó, nụ cười đó cô cũng đã từng mơ ước. Nhưng mà cô nhận ra rằng mãi mãi cô cũng sẽ không bao giờ có được." Chát... "Thừa Dật nhìn khung ảnh bị rơi vỡ, vung tay tát một bên má của Khả Ái.Cái tát của anh làm cô thoát ra khỏi dòng suy nghĩ, cô ôm lấy một bên má đau rát của mình, nước mắt theo đó mà rơi xuống." Thừa Dật, em không cố ý em.... "" Cút "Thừa Dậy rống to sau đó ngồi xuống nhặt tấm ảnh của anh và Uyển Nhi lên, nhìn cô bằng ánh mắt đầy căm phẫn." Cút mau "" Thừa Dật, em... "Lời nói còn chưa hết cô đã bị anh hung hăng kéo ra ngoài cửa, cánh cửa kêu "rầm" một tiếng nhanh chóng ngăn cách bên trong và bên ngoài. Cô vì động tác của anh mà cả người ngã nhoài trên đất.

Cả đêm cô không thể nào chợp mắt được, cứ nhắm mắt trong đầu cô lại không ngừng văng vẳng câu nói của anh khi nãy, ngước mắt nhìn lên trần nhà cô cảm thấy mình rất cô đơn, lạc lõng. Ước gì có mẹ ở đây thì hay biết mấy, cô sẽ xà vào lòng mẹ khóc một trận cho đã. Nhưng ước cũng chỉ là ước, cô làm gì có cha có mẹ chứ cô chỉ là một đứa trẻ mồ côi.

Cô cứ nằm đó suy nghĩ vu vơ, chắc do vì khóc nhiều quá nên cô ngủ thiếp đi lúc nào không hay. Đến khi cô thức dậy đã là 8 giờ sáng. Xuống giường, vệ sinh cá nhân sạch sẽ sau đó cô đi xuống nhà tự làm bữa sáng cho mình. Đang chuẩn bị ăn sáng thì bỗng điện thoại trên bàn rung lên, người gọi đến chính là Thừa Dật. Vì vậy cô nhanh chóng nhấc máy.

" Em nghe "

" Tôi để quên hợp đồng ở nhà, 15 phút sau mang tới cho tôi "

Chưa để cô phản ứng đầu giấy bên kia đã cúp máy chỉ còn là tiếng tút tút.

Nhìn vào cuộc gọi trên màn hình, chỉ có vỏn vẹn mười mấy giây. Lại nhìn bữa sáng chưa kịp ăn kia, cô đứng dậy đi lên thư phòng của anh lấy bản hợp đồng trên bàn sau đó bắt taxi mang đến cho anh.

-------

Tập đoàn W&A người người ra vào tấp nập, bên trong nó là cả một vùng trời xa hoa. Nhân viên nhìn thấy sự xuất hiện của cô liền nhìn cô bằng ánh mắt coi thường, khinh bỉ, chỉ trỏ bàn tán.

" Kia không phải cô vợ trên danh nghĩa của giám đốc sao "

" Tôi nói này, phải tôi là cô ta tôi đã nhanh chóng li hôn từ lâu rồi. Đúng là loại đàm bà ham vinh "

" Hứ, mặt thì cũng xinh nhưng mà giám đốc cưới cô ta cũng chỉ thay thế cho cô Uyển Nhi mà thôi "

" Nếu cô Uyển Nhi còn ở đây, chắc rằng giám đốc và cô ấy giờ đã có một đứa con rồi. Chỉ tiếc..... "

" Thôi thôi đi làm việc đi "

Khả Ái nghe được những lời này sắc mặt dường như có chút trắng, nhưng cô vẫn làm như không nghe thấy những gì họ nói. Cô không muốn gây phiền phức cho anh, lại càng không muốn làm cho anh chán ghét cô thêm nên cô sẽ chịu đựng, bỏ nó ra ngoài tai.

Cô nhanh chóng di chuyển về phía thâng máy, chẳng mấy chốc cô đã đứng trước bàn làm việc của anh.

" Thừa Dật, hợp đồng của anh "

Thừa Dật vẫn cặm cụi làm việc mà không ngẩng đầu nhìn cô lấy một cái rồi nói:

" Để xuống rồi về đi "

Cô nghe theo anh để nó xuống, khi rút tay về, bàn tay cô vô tình cua trúng tấm hình trên bàn của anh. Tiếp theo đó là tiếng vỡ của thủy tinh vang lên chói tai. Hình chụp của anh cùng với người con gái anh yêu bị rơi ra khỏi khung ảnh, nhìn hai người thật hạnh phúc. Người con trai đang nắm tay cô gái mỉm cười, ánh mắt chứa chan tình yêu thương giành cho cô gái. Ánh mắt đó, nụ cười đó cô cũng đã từng mơ ước. Nhưng mà cô nhận ra rằng mãi mãi cô cũng sẽ không bao giờ có được.

" Chát... "

Thừa Dật nhìn khung ảnh bị rơi vỡ, vung tay tát một bên má của Khả Ái.

Cái tát của anh làm cô thoát ra khỏi dòng suy nghĩ, cô ôm lấy một bên má đau rát của mình, nước mắt theo đó mà rơi xuống.

" Thừa Dật, em không cố ý em.... "

" Cút "

Thừa Dậy rống to sau đó ngồi xuống nhặt tấm ảnh của anh và Uyển Nhi lên, nhìn cô bằng ánh mắt đầy căm phẫn.

" Cút mau "

" Thừa Dật, em... "

Lời nói còn chưa hết cô đã bị anh hung hăng kéo ra ngoài cửa, cánh cửa kêu "rầm" một tiếng nhanh chóng ngăn cách bên trong và bên ngoài. Cô vì động tác của anh mà cả người ngã nhoài trên đất.

Người Thay Thế - Thanh NgọcTác giả: Thanh NgọcTruyện Ngôn Tình, Truyện Ngược" Thừa Dật anh say rồi, em dìu anh về phòng " " Uyển Nhi đúng là em rồi, em quay về với anh rồi đúng không " " Thừa Dật, em là Khả Ái " " Cô đi đi " Anh đẩy cô ra khỏi người rồi loạng choạng bước về phòng. Bị anh đối xử như vậy, cô không khóc vì cô đã quen với cái cảnh này rồi. Nhìn theo bóng lưng anh, cô nở nụ cười tự giễu sau đó quay người đi về hướng ngược lại. Buổi sáng khi cô tỉnh dậy, thấy anh đang ngồi trên ghế sofa đọc báo, bên cạnh là ly cà phê. Cô nói: " Thừa Dật, uống cà phê vào buổi sáng không tốt. Em đi lấy cho anh cốc sữa " " Không cần, cô vào ăn sáng rồi cùng tôi về thăm ông nội " Anh lạnh nhạt rồi bỏ lại cô mà đi lên lầu. Sau khi ăn sáng xong cô lên phòng thay đồ cùng anh về thăm ông nội. Trên đường đi không ai nói với ai câu nào. Anh đang lái xe cảm giác như có ai đó đang nhìn mình, quay sang bên cạnh thấy cô đang nhìn chằm chằm anh đến nỗi anh nhìn lại cô, cô cũng không biết. Anh nhíu mày, mắt vẫn chăm chú lái xe lạnh nhạt nói: " Nhìn đủ chưa " " A... Em xin lỗi " Cô… Cả đêm cô không thể nào chợp mắt được, cứ nhắm mắt trong đầu cô lại không ngừng văng vẳng câu nói của anh khi nãy, ngước mắt nhìn lên trần nhà cô cảm thấy mình rất cô đơn, lạc lõng. Ước gì có mẹ ở đây thì hay biết mấy, cô sẽ xà vào lòng mẹ khóc một trận cho đã. Nhưng ước cũng chỉ là ước, cô làm gì có cha có mẹ chứ cô chỉ là một đứa trẻ mồ côi.Cô cứ nằm đó suy nghĩ vu vơ, chắc do vì khóc nhiều quá nên cô ngủ thiếp đi lúc nào không hay. Đến khi cô thức dậy đã là 8 giờ sáng. Xuống giường, vệ sinh cá nhân sạch sẽ sau đó cô đi xuống nhà tự làm bữa sáng cho mình. Đang chuẩn bị ăn sáng thì bỗng điện thoại trên bàn rung lên, người gọi đến chính là Thừa Dật. Vì vậy cô nhanh chóng nhấc máy." Em nghe "" Tôi để quên hợp đồng ở nhà, 15 phút sau mang tới cho tôi "Chưa để cô phản ứng đầu giấy bên kia đã cúp máy chỉ còn là tiếng tút tút.Nhìn vào cuộc gọi trên màn hình, chỉ có vỏn vẹn mười mấy giây. Lại nhìn bữa sáng chưa kịp ăn kia, cô đứng dậy đi lên thư phòng của anh lấy bản hợp đồng trên bàn sau đó bắt taxi mang đến cho anh.-------Tập đoàn W&A người người ra vào tấp nập, bên trong nó là cả một vùng trời xa hoa. Nhân viên nhìn thấy sự xuất hiện của cô liền nhìn cô bằng ánh mắt coi thường, khinh bỉ, chỉ trỏ bàn tán." Kia không phải cô vợ trên danh nghĩa của giám đốc sao "" Tôi nói này, phải tôi là cô ta tôi đã nhanh chóng li hôn từ lâu rồi. Đúng là loại đàm bà ham vinh "" Hứ, mặt thì cũng xinh nhưng mà giám đốc cưới cô ta cũng chỉ thay thế cho cô Uyển Nhi mà thôi "" Nếu cô Uyển Nhi còn ở đây, chắc rằng giám đốc và cô ấy giờ đã có một đứa con rồi. Chỉ tiếc..... "" Thôi thôi đi làm việc đi "Khả Ái nghe được những lời này sắc mặt dường như có chút trắng, nhưng cô vẫn làm như không nghe thấy những gì họ nói. Cô không muốn gây phiền phức cho anh, lại càng không muốn làm cho anh chán ghét cô thêm nên cô sẽ chịu đựng, bỏ nó ra ngoài tai.Cô nhanh chóng di chuyển về phía thâng máy, chẳng mấy chốc cô đã đứng trước bàn làm việc của anh." Thừa Dật, hợp đồng của anh "Thừa Dật vẫn cặm cụi làm việc mà không ngẩng đầu nhìn cô lấy một cái rồi nói:" Để xuống rồi về đi "Cô nghe theo anh để nó xuống, khi rút tay về, bàn tay cô vô tình cua trúng tấm hình trên bàn của anh. Tiếp theo đó là tiếng vỡ của thủy tinh vang lên chói tai. Hình chụp của anh cùng với người con gái anh yêu bị rơi ra khỏi khung ảnh, nhìn hai người thật hạnh phúc. Người con trai đang nắm tay cô gái mỉm cười, ánh mắt chứa chan tình yêu thương giành cho cô gái. Ánh mắt đó, nụ cười đó cô cũng đã từng mơ ước. Nhưng mà cô nhận ra rằng mãi mãi cô cũng sẽ không bao giờ có được." Chát... "Thừa Dật nhìn khung ảnh bị rơi vỡ, vung tay tát một bên má của Khả Ái.Cái tát của anh làm cô thoát ra khỏi dòng suy nghĩ, cô ôm lấy một bên má đau rát của mình, nước mắt theo đó mà rơi xuống." Thừa Dật, em không cố ý em.... "" Cút "Thừa Dậy rống to sau đó ngồi xuống nhặt tấm ảnh của anh và Uyển Nhi lên, nhìn cô bằng ánh mắt đầy căm phẫn." Cút mau "" Thừa Dật, em... "Lời nói còn chưa hết cô đã bị anh hung hăng kéo ra ngoài cửa, cánh cửa kêu "rầm" một tiếng nhanh chóng ngăn cách bên trong và bên ngoài. Cô vì động tác của anh mà cả người ngã nhoài trên đất.

Chương 3