Tác giả:

1.      Em rất xin lỗi vì không kìm lòng được mà viết thư cho anh. Em biết điều này có thể sẽ làm anh khó xử. Xin lỗi, chỉ là em… thấy nhớ anh. Nếu anh không muốn đọc thì cứ ném vào thùng rác cũng được, còn em, em vẫn sẽ coi như anh đã đọc rồi, bởi vì như vậy em sẽ thấy lòng dễ chịu hơn. Mấy hôm nay, dạ dày em cứ âm ỉ đau, em tưởng chỉ đau một chút thôi, nào ngờ đã hai ngày hai đêm rồi. Dạo này em rất bận, giờ ăn trưa được nghỉ ngơi chốc lát nhưng vẫn thấy mệt mỏi đến mức không thở nổi. Lúc nghỉ giải lao, em đưa Edward ra ngoài tản bộ. Em đứng đợi ở đó rất lâu mới nhìn thấy anh, đây là giây phút vui vẻ nhất trong ngày của em. Hôm nay anh bận không? Em rất nhớ anh. Thủy Quang, tháng Ba năm 2007 2. Anh có đọc thư không? Chắc đọc rồi nhỉ? Em rất căng thẳng, hễ nghĩ đến việc khi đọc thư có thể anh sẽ nhớ đến em, dù chỉ một chút thôi cũng đủ khiến em cảm thấy hạnh phúc rồi. Hôm nay, anh mặc áo len trắng rất đẹp. Em không theo dõi anh đâu, chỉ là… tình cờ em đi qua đó. Sáng nay gặp được anh…

Chương 37: Chau dồi tình cảm (2)

Em Đứng Trên Cầu Ngắm Phong Cảnh, Người Đứng Trên Lầu Lại Ngắm EmTác giả: Cố Tây TướcTruyện Đô Thị, Truyện Ngôn Tình1.      Em rất xin lỗi vì không kìm lòng được mà viết thư cho anh. Em biết điều này có thể sẽ làm anh khó xử. Xin lỗi, chỉ là em… thấy nhớ anh. Nếu anh không muốn đọc thì cứ ném vào thùng rác cũng được, còn em, em vẫn sẽ coi như anh đã đọc rồi, bởi vì như vậy em sẽ thấy lòng dễ chịu hơn. Mấy hôm nay, dạ dày em cứ âm ỉ đau, em tưởng chỉ đau một chút thôi, nào ngờ đã hai ngày hai đêm rồi. Dạo này em rất bận, giờ ăn trưa được nghỉ ngơi chốc lát nhưng vẫn thấy mệt mỏi đến mức không thở nổi. Lúc nghỉ giải lao, em đưa Edward ra ngoài tản bộ. Em đứng đợi ở đó rất lâu mới nhìn thấy anh, đây là giây phút vui vẻ nhất trong ngày của em. Hôm nay anh bận không? Em rất nhớ anh. Thủy Quang, tháng Ba năm 2007 2. Anh có đọc thư không? Chắc đọc rồi nhỉ? Em rất căng thẳng, hễ nghĩ đến việc khi đọc thư có thể anh sẽ nhớ đến em, dù chỉ một chút thôi cũng đủ khiến em cảm thấy hạnh phúc rồi. Hôm nay, anh mặc áo len trắng rất đẹp. Em không theo dõi anh đâu, chỉ là… tình cờ em đi qua đó. Sáng nay gặp được anh… Thủy Quang thở dài, nói: “Thôi, thay đi!” Giọng nói đầy vẻ miễn cưỡng đó khiến nhân viên phục trang rất đau lòng.Sự lo lắng của Thủy Quang không phải là không có lý. Khi A Lâm thay áo cho cô thì nhìn thấy những vết hôn rõ ràng trên cổ, eo và trên bả vai cô, lập tức sững sờ. Cô coi như mình đã chết, mà người chết thì không biết đỏ mặt.Trợ lý của A Lâm không kìm được ho một tiếng, thầm nghĩ, người yêu của mỹ nữ này nhất định là một anh chàng rất nhiệt tình.Die nda nl equ ydo n

Thủy Quang thở dài, nói: “Thôi, thay đi!” Giọng nói đầy vẻ miễn cưỡng đó khiến nhân viên phục trang rất đau lòng.

Sự lo lắng của Thủy Quang không phải là không có lý. Khi A Lâm thay áo cho cô thì nhìn thấy những vết hôn rõ ràng trên cổ, eo và trên bả vai cô, lập tức sững sờ. Cô coi như mình đã chết, mà người chết thì không biết đỏ mặt.

Trợ lý của A Lâm không kìm được ho một tiếng, thầm nghĩ, người yêu của mỹ nữ này nhất định là một anh chàng rất nhiệt tình.

Die nda nl equ ydo n

Em Đứng Trên Cầu Ngắm Phong Cảnh, Người Đứng Trên Lầu Lại Ngắm EmTác giả: Cố Tây TướcTruyện Đô Thị, Truyện Ngôn Tình1.      Em rất xin lỗi vì không kìm lòng được mà viết thư cho anh. Em biết điều này có thể sẽ làm anh khó xử. Xin lỗi, chỉ là em… thấy nhớ anh. Nếu anh không muốn đọc thì cứ ném vào thùng rác cũng được, còn em, em vẫn sẽ coi như anh đã đọc rồi, bởi vì như vậy em sẽ thấy lòng dễ chịu hơn. Mấy hôm nay, dạ dày em cứ âm ỉ đau, em tưởng chỉ đau một chút thôi, nào ngờ đã hai ngày hai đêm rồi. Dạo này em rất bận, giờ ăn trưa được nghỉ ngơi chốc lát nhưng vẫn thấy mệt mỏi đến mức không thở nổi. Lúc nghỉ giải lao, em đưa Edward ra ngoài tản bộ. Em đứng đợi ở đó rất lâu mới nhìn thấy anh, đây là giây phút vui vẻ nhất trong ngày của em. Hôm nay anh bận không? Em rất nhớ anh. Thủy Quang, tháng Ba năm 2007 2. Anh có đọc thư không? Chắc đọc rồi nhỉ? Em rất căng thẳng, hễ nghĩ đến việc khi đọc thư có thể anh sẽ nhớ đến em, dù chỉ một chút thôi cũng đủ khiến em cảm thấy hạnh phúc rồi. Hôm nay, anh mặc áo len trắng rất đẹp. Em không theo dõi anh đâu, chỉ là… tình cờ em đi qua đó. Sáng nay gặp được anh… Thủy Quang thở dài, nói: “Thôi, thay đi!” Giọng nói đầy vẻ miễn cưỡng đó khiến nhân viên phục trang rất đau lòng.Sự lo lắng của Thủy Quang không phải là không có lý. Khi A Lâm thay áo cho cô thì nhìn thấy những vết hôn rõ ràng trên cổ, eo và trên bả vai cô, lập tức sững sờ. Cô coi như mình đã chết, mà người chết thì không biết đỏ mặt.Trợ lý của A Lâm không kìm được ho một tiếng, thầm nghĩ, người yêu của mỹ nữ này nhất định là một anh chàng rất nhiệt tình.Die nda nl equ ydo n

Chương 37: Chau dồi tình cảm (2)