Lời tựa: Cuộc đời như thế
Lạc Trăn kéo hành lý phóng khoáng bước ra từ sân bay quốc tế thủ đô, đã là mùa hạ hai năm sau. Cô bây giờ không còn là con nhóc với mái tóc ngắn ngủn như nhím xù, mặc quần đùi áo ba lỗ chạy nháo dưới ánh mặt trời chói chang. Trang phục thời thượng tao nhã, tóc dài chấm vai, làn da
Vừa mới tốt nghiệp đại học, Hướng Hiểu Sắc thấy xung quanh rất nhiều người đi thi công chức, cô là một phần tử rảnh rỗi không có việc gì làm cũng muốn đi thi. Vì vậy về nhà nói với ba, ông nói: “Không phải ba cũng có
Lúc Chu Cẩm Trình gọi điện thoại tới, ta mới vừa tan lớp. Ta dạy Anh văn ở một trường đại học. Ta đến phòng làm việc để sách xuống, cùng các đồng nghiệp hàn huyên, vừa lúc xe của Chu Cẩm Trình đến dưới lầu.
Chiếc máy bay từ từ lăn bánh trên đường băng. Phía xa xa, những ánh đèn rực rỡ trên tháp Eiffel vẫn lung linh tỏa sáng. Tôi quay người tựa lưng vào thành ghế, khép bờ mi lại và từ từ hít thở, thường là để nén chịu một số chuyện như khi máy bay cất cánh, như khi phải về nước.
Kể từ sau khi Tịch Si Thần nghỉ việc, mọi thứ trở nên vô cùng nhàn rỗi, theo lời của An Kiệt mà nói tức là chẳng có việc gì làm, chơi bời lêu lổng, còn theo lời của anh chàng họ Tịch là giấu tài, ở nhà chiều chuộng bà xã.
Ga tàu hỏa vào dịp lễ tết khiến người ta cảm nhận được vấn đề dân số ở Trung Quốc rõ ràng nhất. Nhất là ở thành phố du lịch nối tiếng như thành phố Thanh Hải này, dịp lễ luôn luôn có một số lượng lớn người qua lại như con thoi.
Thường Manh là một bác sĩ chính cống, chẳng qua an ủi duy nhất chính là Thường Manh năm đó thực xuất chúng, nhảy lớp thường xuyên, cho nên hiện giờ đang học tiến sĩ, cũng mới hai bốn tuổi, danh tiếng rất tốt. Đáng tiếc, năm này lên tiến sĩ thì đồng nghĩa với mất hết.
Khi đi hiến máu, cô nhìn thấy chữ ký trên danh sách hiến máu rất đẹp, và cô bị mẫu chữ ký đó thu hút, do quá rảnh rỗi cô vơ lấy tờ giấy nháp bên cạnh và mô phỏng lại, vì thế mà lúc đó có một nam sinh anh tuấn quay lại lấy di động bỏ quên bỗng nhiên sững lại như chợt có suy nghĩ gì đó, nheo mắt hồ