Tác giả:

1.      Em rất xin lỗi vì không kìm lòng được mà viết thư cho anh. Em biết điều này có thể sẽ làm anh khó xử. Xin lỗi, chỉ là em… thấy nhớ anh. Nếu anh không muốn đọc thì cứ ném vào thùng rác cũng được, còn em, em vẫn sẽ coi như anh đã đọc rồi, bởi vì như vậy em sẽ thấy lòng dễ chịu hơn. Mấy hôm nay, dạ dày em cứ âm ỉ đau, em tưởng chỉ đau một chút thôi, nào ngờ đã hai ngày hai đêm rồi. Dạo này em rất bận, giờ ăn trưa được nghỉ ngơi chốc lát nhưng vẫn thấy mệt mỏi đến mức không thở nổi. Lúc nghỉ giải lao, em đưa Edward ra ngoài tản bộ. Em đứng đợi ở đó rất lâu mới nhìn thấy anh, đây là giây phút vui vẻ nhất trong ngày của em. Hôm nay anh bận không? Em rất nhớ anh. Thủy Quang, tháng Ba năm 2007 2. Anh có đọc thư không? Chắc đọc rồi nhỉ? Em rất căng thẳng, hễ nghĩ đến việc khi đọc thư có thể anh sẽ nhớ đến em, dù chỉ một chút thôi cũng đủ khiến em cảm thấy hạnh phúc rồi. Hôm nay, anh mặc áo len trắng rất đẹp. Em không theo dõi anh đâu, chỉ là… tình cờ em đi qua đó. Sáng nay gặp được anh…

Chương 55: Người không ngủ mới biết đêm dài

Em Đứng Trên Cầu Ngắm Phong Cảnh, Người Đứng Trên Lầu Lại Ngắm EmTác giả: Cố Tây TướcTruyện Đô Thị, Truyện Ngôn Tình1.      Em rất xin lỗi vì không kìm lòng được mà viết thư cho anh. Em biết điều này có thể sẽ làm anh khó xử. Xin lỗi, chỉ là em… thấy nhớ anh. Nếu anh không muốn đọc thì cứ ném vào thùng rác cũng được, còn em, em vẫn sẽ coi như anh đã đọc rồi, bởi vì như vậy em sẽ thấy lòng dễ chịu hơn. Mấy hôm nay, dạ dày em cứ âm ỉ đau, em tưởng chỉ đau một chút thôi, nào ngờ đã hai ngày hai đêm rồi. Dạo này em rất bận, giờ ăn trưa được nghỉ ngơi chốc lát nhưng vẫn thấy mệt mỏi đến mức không thở nổi. Lúc nghỉ giải lao, em đưa Edward ra ngoài tản bộ. Em đứng đợi ở đó rất lâu mới nhìn thấy anh, đây là giây phút vui vẻ nhất trong ngày của em. Hôm nay anh bận không? Em rất nhớ anh. Thủy Quang, tháng Ba năm 2007 2. Anh có đọc thư không? Chắc đọc rồi nhỉ? Em rất căng thẳng, hễ nghĩ đến việc khi đọc thư có thể anh sẽ nhớ đến em, dù chỉ một chút thôi cũng đủ khiến em cảm thấy hạnh phúc rồi. Hôm nay, anh mặc áo len trắng rất đẹp. Em không theo dõi anh đâu, chỉ là… tình cờ em đi qua đó. Sáng nay gặp được anh… Thủy Quang chầm chậm mở mắt, cô mơ thấy ác mộng nhưng khi tỉnh dậy lại bình tĩnh lạ thường. Sau khi tỉnh giấc thì không tài nào ngủ được nữa, nửa năm nay đều như vậy.Cô còn nhớ nửa năm trước nhận được điện thoại của mẹ, thời khắc đó cô vừa từ nhà Chương Tranh Lam đi ra. Giọng nói của mẹ mơ hồ truyền đến: “Thủy Quang… bố con xảy ra chuyện rồi.”Người bố vẫn luôn chính trực, nghiêm túc bất ngờ bị cách chức và bị điều tra khiến mẹ cô vô cùng lo lắng, sợ hãi.Dường như tất cả những chuyện tồi tệ đều xảy ra trong hai ngày hôm đó.Thủy Quang ngồi trong phòng chờ máy bay, cô bé con ở bên cạnh xán đến khẽ hỏi: “Chị ơi, vì sao chị khóc ạ?”Thủy Quang nhớ mình đã nói một câu: “Bởi vì buồn quá.”Hôm nay Thủy Quang dậy rất sớm, trời mới tờ mờ sáng, trong sân không có âm thanh gì ngoài tiếng côn trùng kêu rải rác. Cô rửa mặt xong thì đi vào thay đồ thể thao để ra ngoài chạy bộ. Nhiệt độ ở Tây An vào tháng Một xuống âm độ, cô chạy hai vòng quanh hồ trong công viên, đến khi phải thở hổn hển mới ngồi xuống chiếc ghế dài ở ven lối đi.Cô nhìn vầng mặt trời đang chậm rãi nhô lên từ phía chân trời, thấy người chạy buổi sáng quanh hồ ngày càng đông mới đứng dậy rời đi. Về nhà, cô tắm rửa thay quần áo, khi đang nấu cháo thì nghe thấy trong phòng của bố mẹ có tiếng động. Bà Tiêu ngủ dậy, đi ra ngoài nhìn thấy con gái, khẽ hỏi: “Sao con dậy sớm thế? Đi chạy bộ rồi à?”“Vâng. Bố vẫn đang ngủ ạ?”Bà Tiêu gật đầu: “Tối qua ông ấy trằn trọc cả đêm không ngủ…”Sau sự việc đó, dường như bố cô đã già hơn rất nhiều, phần lớn thời gian ở nhà chăm hoa trồng cây nhưng tâm trạng luôn không tốt.Die nda nl equ ydo n

Thủy Quang chầm chậm mở mắt, cô mơ thấy ác mộng nhưng khi tỉnh dậy lại bình tĩnh lạ thường. Sau khi tỉnh giấc thì không tài nào ngủ được nữa, nửa năm nay đều như vậy.

Cô còn nhớ nửa năm trước nhận được điện thoại của mẹ, thời khắc đó cô vừa từ nhà Chương Tranh Lam đi ra. Giọng nói của mẹ mơ hồ truyền đến: “Thủy Quang… bố con xảy ra chuyện rồi.”

Người bố vẫn luôn chính trực, nghiêm túc bất ngờ bị cách chức và bị điều tra khiến mẹ cô vô cùng lo lắng, sợ hãi.

Dường như tất cả những chuyện tồi tệ đều xảy ra trong hai ngày hôm đó.

Thủy Quang ngồi trong phòng chờ máy bay, cô bé con ở bên cạnh xán đến khẽ hỏi: “Chị ơi, vì sao chị khóc ạ?”

Thủy Quang nhớ mình đã nói một câu: “Bởi vì buồn quá.”

Hôm nay Thủy Quang dậy rất sớm, trời mới tờ mờ sáng, trong sân không có âm thanh gì ngoài tiếng côn trùng kêu rải rác. Cô rửa mặt xong thì đi vào thay đồ thể thao để ra ngoài chạy bộ. Nhiệt độ ở Tây An vào tháng Một xuống âm độ, cô chạy hai vòng quanh hồ trong công viên, đến khi phải thở hổn hển mới ngồi xuống chiếc ghế dài ở ven lối đi.

Cô nhìn vầng mặt trời đang chậm rãi nhô lên từ phía chân trời, thấy người chạy buổi sáng quanh hồ ngày càng đông mới đứng dậy rời đi. Về nhà, cô tắm rửa thay quần áo, khi đang nấu cháo thì nghe thấy trong phòng của bố mẹ có tiếng động. Bà Tiêu ngủ dậy, đi ra ngoài nhìn thấy con gái, khẽ hỏi: “Sao con dậy sớm thế? Đi chạy bộ rồi à?”

“Vâng. Bố vẫn đang ngủ ạ?”

Bà Tiêu gật đầu: “Tối qua ông ấy trằn trọc cả đêm không ngủ…”

Sau sự việc đó, dường như bố cô đã già hơn rất nhiều, phần lớn thời gian ở nhà chăm hoa trồng cây nhưng tâm trạng luôn không tốt.

Die nda nl equ ydo n

Em Đứng Trên Cầu Ngắm Phong Cảnh, Người Đứng Trên Lầu Lại Ngắm EmTác giả: Cố Tây TướcTruyện Đô Thị, Truyện Ngôn Tình1.      Em rất xin lỗi vì không kìm lòng được mà viết thư cho anh. Em biết điều này có thể sẽ làm anh khó xử. Xin lỗi, chỉ là em… thấy nhớ anh. Nếu anh không muốn đọc thì cứ ném vào thùng rác cũng được, còn em, em vẫn sẽ coi như anh đã đọc rồi, bởi vì như vậy em sẽ thấy lòng dễ chịu hơn. Mấy hôm nay, dạ dày em cứ âm ỉ đau, em tưởng chỉ đau một chút thôi, nào ngờ đã hai ngày hai đêm rồi. Dạo này em rất bận, giờ ăn trưa được nghỉ ngơi chốc lát nhưng vẫn thấy mệt mỏi đến mức không thở nổi. Lúc nghỉ giải lao, em đưa Edward ra ngoài tản bộ. Em đứng đợi ở đó rất lâu mới nhìn thấy anh, đây là giây phút vui vẻ nhất trong ngày của em. Hôm nay anh bận không? Em rất nhớ anh. Thủy Quang, tháng Ba năm 2007 2. Anh có đọc thư không? Chắc đọc rồi nhỉ? Em rất căng thẳng, hễ nghĩ đến việc khi đọc thư có thể anh sẽ nhớ đến em, dù chỉ một chút thôi cũng đủ khiến em cảm thấy hạnh phúc rồi. Hôm nay, anh mặc áo len trắng rất đẹp. Em không theo dõi anh đâu, chỉ là… tình cờ em đi qua đó. Sáng nay gặp được anh… Thủy Quang chầm chậm mở mắt, cô mơ thấy ác mộng nhưng khi tỉnh dậy lại bình tĩnh lạ thường. Sau khi tỉnh giấc thì không tài nào ngủ được nữa, nửa năm nay đều như vậy.Cô còn nhớ nửa năm trước nhận được điện thoại của mẹ, thời khắc đó cô vừa từ nhà Chương Tranh Lam đi ra. Giọng nói của mẹ mơ hồ truyền đến: “Thủy Quang… bố con xảy ra chuyện rồi.”Người bố vẫn luôn chính trực, nghiêm túc bất ngờ bị cách chức và bị điều tra khiến mẹ cô vô cùng lo lắng, sợ hãi.Dường như tất cả những chuyện tồi tệ đều xảy ra trong hai ngày hôm đó.Thủy Quang ngồi trong phòng chờ máy bay, cô bé con ở bên cạnh xán đến khẽ hỏi: “Chị ơi, vì sao chị khóc ạ?”Thủy Quang nhớ mình đã nói một câu: “Bởi vì buồn quá.”Hôm nay Thủy Quang dậy rất sớm, trời mới tờ mờ sáng, trong sân không có âm thanh gì ngoài tiếng côn trùng kêu rải rác. Cô rửa mặt xong thì đi vào thay đồ thể thao để ra ngoài chạy bộ. Nhiệt độ ở Tây An vào tháng Một xuống âm độ, cô chạy hai vòng quanh hồ trong công viên, đến khi phải thở hổn hển mới ngồi xuống chiếc ghế dài ở ven lối đi.Cô nhìn vầng mặt trời đang chậm rãi nhô lên từ phía chân trời, thấy người chạy buổi sáng quanh hồ ngày càng đông mới đứng dậy rời đi. Về nhà, cô tắm rửa thay quần áo, khi đang nấu cháo thì nghe thấy trong phòng của bố mẹ có tiếng động. Bà Tiêu ngủ dậy, đi ra ngoài nhìn thấy con gái, khẽ hỏi: “Sao con dậy sớm thế? Đi chạy bộ rồi à?”“Vâng. Bố vẫn đang ngủ ạ?”Bà Tiêu gật đầu: “Tối qua ông ấy trằn trọc cả đêm không ngủ…”Sau sự việc đó, dường như bố cô đã già hơn rất nhiều, phần lớn thời gian ở nhà chăm hoa trồng cây nhưng tâm trạng luôn không tốt.Die nda nl equ ydo n

Chương 55: Người không ngủ mới biết đêm dài