1. Em rất xin lỗi vì không kìm lòng được mà viết thư cho anh. Em biết điều này có thể sẽ làm anh khó xử. Xin lỗi, chỉ là em… thấy nhớ anh. Nếu anh không muốn đọc thì cứ ném vào thùng rác cũng được, còn em, em vẫn sẽ coi như anh đã đọc rồi, bởi vì như vậy em sẽ thấy lòng dễ chịu hơn. Mấy hôm nay, dạ dày em cứ âm ỉ đau, em tưởng chỉ đau một chút thôi, nào ngờ đã hai ngày hai đêm rồi. Dạo này em rất bận, giờ ăn trưa được nghỉ ngơi chốc lát nhưng vẫn thấy mệt mỏi đến mức không thở nổi. Lúc nghỉ giải lao, em đưa Edward ra ngoài tản bộ. Em đứng đợi ở đó rất lâu mới nhìn thấy anh, đây là giây phút vui vẻ nhất trong ngày của em. Hôm nay anh bận không? Em rất nhớ anh. Thủy Quang, tháng Ba năm 2007 2. Anh có đọc thư không? Chắc đọc rồi nhỉ? Em rất căng thẳng, hễ nghĩ đến việc khi đọc thư có thể anh sẽ nhớ đến em, dù chỉ một chút thôi cũng đủ khiến em cảm thấy hạnh phúc rồi. Hôm nay, anh mặc áo len trắng rất đẹp. Em không theo dõi anh đâu, chỉ là… tình cờ em đi qua đó. Sáng nay gặp được anh…
Chương 60: Hôn lễ
Em Đứng Trên Cầu Ngắm Phong Cảnh, Người Đứng Trên Lầu Lại Ngắm EmTác giả: Cố Tây TướcTruyện Đô Thị, Truyện Ngôn Tình1. Em rất xin lỗi vì không kìm lòng được mà viết thư cho anh. Em biết điều này có thể sẽ làm anh khó xử. Xin lỗi, chỉ là em… thấy nhớ anh. Nếu anh không muốn đọc thì cứ ném vào thùng rác cũng được, còn em, em vẫn sẽ coi như anh đã đọc rồi, bởi vì như vậy em sẽ thấy lòng dễ chịu hơn. Mấy hôm nay, dạ dày em cứ âm ỉ đau, em tưởng chỉ đau một chút thôi, nào ngờ đã hai ngày hai đêm rồi. Dạo này em rất bận, giờ ăn trưa được nghỉ ngơi chốc lát nhưng vẫn thấy mệt mỏi đến mức không thở nổi. Lúc nghỉ giải lao, em đưa Edward ra ngoài tản bộ. Em đứng đợi ở đó rất lâu mới nhìn thấy anh, đây là giây phút vui vẻ nhất trong ngày của em. Hôm nay anh bận không? Em rất nhớ anh. Thủy Quang, tháng Ba năm 2007 2. Anh có đọc thư không? Chắc đọc rồi nhỉ? Em rất căng thẳng, hễ nghĩ đến việc khi đọc thư có thể anh sẽ nhớ đến em, dù chỉ một chút thôi cũng đủ khiến em cảm thấy hạnh phúc rồi. Hôm nay, anh mặc áo len trắng rất đẹp. Em không theo dõi anh đâu, chỉ là… tình cờ em đi qua đó. Sáng nay gặp được anh… Chương Tranh Lam rời khỏi bữa ăn trước, sau khi lên xe, nụ cười trên mặt liền biến mất hoàn toàn. Anh tựa vào lưng ghế, móc bao thuốc ra, châm một điếu, khói thuốc chầm chậm làm mờ khuôn mặt.Hút hết điếu thuốc, anh gọi điện cho Hà Lan. “Mai anh phải ra ngoài hai ngày, trong công ty có chuyện gì thì bảo Đại Quốc xử lý.”Vì trước đó gọi mãi cho Chương Tranh Lam mà không có ai bắt máy nên lúc này Tiểu Hà tranh thủ báo cáo mấy việc khác với sếp. “Chương Tổng, buổi trưa hôm nay có một cô gái tên là Chu Lị đến tìm anh, cô ấy đưa cho anh một tấm thiếp mời, nói là cảm ơn anh lần trước đã đồng ý để cô ấy phỏng vấn.”Chương Tranh Lam ngắt cuộc gọi rồi nghĩ, cảm ơn anh sao? Thực ra anh chỉ đột nhiên nghĩ rằng tạp chí này rất nổi tiếng, và với độ nổi tiếng như vậy, có phải sẽ khiến cô cũng nhìn thấy anh không?Anh đưa tay lên bóp trán.“Cô Tiêu, cô đã từng yêu bao nhiêu lần?”“…Một lần.”“Vậy sao tôi chưa từng yêu ai, có điều tôi cũng không bận tâm chuyện phía nữ đã từng yêu, nhưng tôi hy vọng cô đã thực sự cắt đứt quan hệ với người bạn trai trước đây.”Cô không nói gì, người đàn ông đó cũng không hỏi nữa. Khi anh ta đi vệ sinh, anh nghe thấy cô lẩm bẩm một câu: “Đã yêu rồi nhưng sau đó lại chia tay. Sau khi đau đớn đến tận cùng thì bỏ cuộc… Như vậy có được coi là đã cắt đứt hoàn toàn không?”Lúc đó, anh đứng ở một vị trí kín đáo phía sau họ, toàn thân cứng đờ, cúi đầu phát hiện bàn tay mình hơi run rẩy.Cô nói cô đã yêu anh, nhưng anh lại hiểu ra quá muộn.Nhất niệm thiên đường, nhất niệm địa ngục.*Một ý nghĩ thiện thì là thiên đường, một ý nghĩ ác thì là địa ngục.Die nda nl equ ydo n
Chương Tranh Lam rời khỏi bữa ăn trước, sau khi lên xe, nụ cười trên mặt liền biến mất hoàn toàn. Anh tựa vào lưng ghế, móc bao thuốc ra, châm một điếu, khói thuốc chầm chậm làm mờ khuôn mặt.
Hút hết điếu thuốc, anh gọi điện cho Hà Lan. “Mai anh phải ra ngoài hai ngày, trong công ty có chuyện gì thì bảo Đại Quốc xử lý.”
Vì trước đó gọi mãi cho Chương Tranh Lam mà không có ai bắt máy nên lúc này Tiểu Hà tranh thủ báo cáo mấy việc khác với sếp. “Chương Tổng, buổi trưa hôm nay có một cô gái tên là Chu Lị đến tìm anh, cô ấy đưa cho anh một tấm thiếp mời, nói là cảm ơn anh lần trước đã đồng ý để cô ấy phỏng vấn.”
Chương Tranh Lam ngắt cuộc gọi rồi nghĩ, cảm ơn anh sao? Thực ra anh chỉ đột nhiên nghĩ rằng tạp chí này rất nổi tiếng, và với độ nổi tiếng như vậy, có phải sẽ khiến cô cũng nhìn thấy anh không?
Anh đưa tay lên bóp trán.
“Cô Tiêu, cô đã từng yêu bao nhiêu lần?”
“…Một lần.”
“Vậy sao tôi chưa từng yêu ai, có điều tôi cũng không bận tâm chuyện phía nữ đã từng yêu, nhưng tôi hy vọng cô đã thực sự cắt đứt quan hệ với người bạn trai trước đây.”
Cô không nói gì, người đàn ông đó cũng không hỏi nữa. Khi anh ta đi vệ sinh, anh nghe thấy cô lẩm bẩm một câu: “Đã yêu rồi nhưng sau đó lại chia tay. Sau khi đau đớn đến tận cùng thì bỏ cuộc… Như vậy có được coi là đã cắt đứt hoàn toàn không?”
Lúc đó, anh đứng ở một vị trí kín đáo phía sau họ, toàn thân cứng đờ, cúi đầu phát hiện bàn tay mình hơi run rẩy.
Cô nói cô đã yêu anh, nhưng anh lại hiểu ra quá muộn.
Nhất niệm thiên đường, nhất niệm địa ngục.
*Một ý nghĩ thiện thì là thiên đường, một ý nghĩ ác thì là địa ngục.
Die nda nl equ ydo n
Em Đứng Trên Cầu Ngắm Phong Cảnh, Người Đứng Trên Lầu Lại Ngắm EmTác giả: Cố Tây TướcTruyện Đô Thị, Truyện Ngôn Tình1. Em rất xin lỗi vì không kìm lòng được mà viết thư cho anh. Em biết điều này có thể sẽ làm anh khó xử. Xin lỗi, chỉ là em… thấy nhớ anh. Nếu anh không muốn đọc thì cứ ném vào thùng rác cũng được, còn em, em vẫn sẽ coi như anh đã đọc rồi, bởi vì như vậy em sẽ thấy lòng dễ chịu hơn. Mấy hôm nay, dạ dày em cứ âm ỉ đau, em tưởng chỉ đau một chút thôi, nào ngờ đã hai ngày hai đêm rồi. Dạo này em rất bận, giờ ăn trưa được nghỉ ngơi chốc lát nhưng vẫn thấy mệt mỏi đến mức không thở nổi. Lúc nghỉ giải lao, em đưa Edward ra ngoài tản bộ. Em đứng đợi ở đó rất lâu mới nhìn thấy anh, đây là giây phút vui vẻ nhất trong ngày của em. Hôm nay anh bận không? Em rất nhớ anh. Thủy Quang, tháng Ba năm 2007 2. Anh có đọc thư không? Chắc đọc rồi nhỉ? Em rất căng thẳng, hễ nghĩ đến việc khi đọc thư có thể anh sẽ nhớ đến em, dù chỉ một chút thôi cũng đủ khiến em cảm thấy hạnh phúc rồi. Hôm nay, anh mặc áo len trắng rất đẹp. Em không theo dõi anh đâu, chỉ là… tình cờ em đi qua đó. Sáng nay gặp được anh… Chương Tranh Lam rời khỏi bữa ăn trước, sau khi lên xe, nụ cười trên mặt liền biến mất hoàn toàn. Anh tựa vào lưng ghế, móc bao thuốc ra, châm một điếu, khói thuốc chầm chậm làm mờ khuôn mặt.Hút hết điếu thuốc, anh gọi điện cho Hà Lan. “Mai anh phải ra ngoài hai ngày, trong công ty có chuyện gì thì bảo Đại Quốc xử lý.”Vì trước đó gọi mãi cho Chương Tranh Lam mà không có ai bắt máy nên lúc này Tiểu Hà tranh thủ báo cáo mấy việc khác với sếp. “Chương Tổng, buổi trưa hôm nay có một cô gái tên là Chu Lị đến tìm anh, cô ấy đưa cho anh một tấm thiếp mời, nói là cảm ơn anh lần trước đã đồng ý để cô ấy phỏng vấn.”Chương Tranh Lam ngắt cuộc gọi rồi nghĩ, cảm ơn anh sao? Thực ra anh chỉ đột nhiên nghĩ rằng tạp chí này rất nổi tiếng, và với độ nổi tiếng như vậy, có phải sẽ khiến cô cũng nhìn thấy anh không?Anh đưa tay lên bóp trán.“Cô Tiêu, cô đã từng yêu bao nhiêu lần?”“…Một lần.”“Vậy sao tôi chưa từng yêu ai, có điều tôi cũng không bận tâm chuyện phía nữ đã từng yêu, nhưng tôi hy vọng cô đã thực sự cắt đứt quan hệ với người bạn trai trước đây.”Cô không nói gì, người đàn ông đó cũng không hỏi nữa. Khi anh ta đi vệ sinh, anh nghe thấy cô lẩm bẩm một câu: “Đã yêu rồi nhưng sau đó lại chia tay. Sau khi đau đớn đến tận cùng thì bỏ cuộc… Như vậy có được coi là đã cắt đứt hoàn toàn không?”Lúc đó, anh đứng ở một vị trí kín đáo phía sau họ, toàn thân cứng đờ, cúi đầu phát hiện bàn tay mình hơi run rẩy.Cô nói cô đã yêu anh, nhưng anh lại hiểu ra quá muộn.Nhất niệm thiên đường, nhất niệm địa ngục.*Một ý nghĩ thiện thì là thiên đường, một ý nghĩ ác thì là địa ngục.Die nda nl equ ydo n