Edit: Kỳ Vân Thành phố, tiếng sấm, tiếng mưa rơi hỗn tạp. Trận bão táp này đã rơi năm ngày liên tục, cũng không có ý định ngừng lại. Ở lư tuyền công viên của một biệt thự, một người nam nhân đột nhiên từ trên giường ngồi dậy, mồ hôi theo trán hắn nhỏ xuống, đôi mắt đang nhắm chặt giờ phút này mở ra, con ngươi màu đen phảng phất giống như vực sâu làm cho người ta trầm mê. Cô đầu tiên là nằm ở trên giường ngẩn ra trong chốc lát, một lát sau mới duỗi tay đem mái tóc che đậy một bên đôi mắt ra, từng cử động của cô, đều đạm mạc lạnh băng tới cực hạn. Hoàn cảnh bốn phía rất quen thuộc. Cô giống như nghe được tim chính mình đập dị thường sinh động, lòng bàn tay cùng ngón tay cái ma xát với nhau, cảm thụ được ngón tay kia còn chưa trải qua nhiều trắc trở nên vẫn còn cảm giác mềm mại. Nam nhân đầu tiên là cười nhạt một tiếng, sau đó khóe môi gợi lên một độ cung châm chọc, độ cung càng lúc càng lớn, là trạng thái vô cùng trào phúng, con ngươi màu đen, bị lệ khí bao phủ. Đã trở lại... Cô đã trở…
Chương 20
Nam Thần Quốc Dân: Thiếu Niên Ác Ma Cầm Thú, Nhẹ Trêu ChọcTác giả: Nhĩ Đóa Mạc Bất ĐắcTruyện Đô Thị, Truyện Ngôn Tình, Truyện Sủng, Truyện Trọng SinhEdit: Kỳ Vân Thành phố, tiếng sấm, tiếng mưa rơi hỗn tạp. Trận bão táp này đã rơi năm ngày liên tục, cũng không có ý định ngừng lại. Ở lư tuyền công viên của một biệt thự, một người nam nhân đột nhiên từ trên giường ngồi dậy, mồ hôi theo trán hắn nhỏ xuống, đôi mắt đang nhắm chặt giờ phút này mở ra, con ngươi màu đen phảng phất giống như vực sâu làm cho người ta trầm mê. Cô đầu tiên là nằm ở trên giường ngẩn ra trong chốc lát, một lát sau mới duỗi tay đem mái tóc che đậy một bên đôi mắt ra, từng cử động của cô, đều đạm mạc lạnh băng tới cực hạn. Hoàn cảnh bốn phía rất quen thuộc. Cô giống như nghe được tim chính mình đập dị thường sinh động, lòng bàn tay cùng ngón tay cái ma xát với nhau, cảm thụ được ngón tay kia còn chưa trải qua nhiều trắc trở nên vẫn còn cảm giác mềm mại. Nam nhân đầu tiên là cười nhạt một tiếng, sau đó khóe môi gợi lên một độ cung châm chọc, độ cung càng lúc càng lớn, là trạng thái vô cùng trào phúng, con ngươi màu đen, bị lệ khí bao phủ. Đã trở lại... Cô đã trở… *Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc.Hôn cái rắm!Đáy mắt Thượng Dật Cảnh hiện lên sát ý, mặc kệ tránh thoát như thế nào cũng không thể để người phía sau vây lại.Ngược lại là hắn, bởi vì giãy giụa quá độ, cánh tay bị Hoa Khâm lôi kéo đã bầm lên.Không biết vì sao lại chọc giận người ở phía sau, Thượng Dật Cảnh bị ném mạnh xuống, cả người ngã vào cửa xe, đầu đập vào pha lê cứng rắn, đau đớn làm hắn nhíu chặt mày.Sau đó bị Hoa Khâm bao chặt lại, dồn hắn vào trong góc, thô bạo hôn lên.Mẹ nó!Đôi tay dưới thân Thượng Dật Cảnh nắm chặt rồi lại buông lỏng, buông lỏng rồi lại nắm chặt, đến mức khớp xương cũng trắng bệch.Trong nháy mắt, Thượng Dật Cảnh thật sự cũng không muốn quan tâm đến gì hết.Truyện được đăng tải trên wattpad @-alesrisann-.Sát ý trong đầu rốt cuộc không ức chế được, từ đầu đến chân chỉ có một suy nghĩ.g**t ch*t anh ta.Giết anh ta là được.Loại sỉ nhục này...Còn phải nhịn sao?Một bàn tay của hắn chậm rãi ôm cổ Hoa Khâm, một tay khác đã bóp cổ Hoa Khâm, thậm chí hơi siết chặt.Chỉ là trong nháy mắt cuối cùng lại buông lỏng.Mày là quân nhân.Thượng Dật Cảnh nhắc nhở bản thân.Chỉ cứu người chứ không được giết người.Huống chi, lấy thân thể của mình hiện tại, thật sự có thể g**t ch*t anh ta sao?Coi như bị chó cắn một cái đi, Thượng Dật Cảnh, chẳng lẽ mày mẹ nó còn muốn cắn trả?Nỗ lực thuyết phục bản thân nửa ngày, cuối cùng Thượng Dật Cảnh vẫn nhắm chặt đôi mắt lại, lựa chọn mắt không thấy thì tâm sẽ không phiền.Nhưng người nào đó được một tấc lại muốn tiến thêm một thước! Mẹ nó, còn duỗi cả đầu lưỡi vào, duỗi đầu lưỡi em gái mi! Cả người đều là mùi rượu, lại còn muốn dùng lưỡi cạy miệng hắn, đây là muốn phụ nữ đến điên rồi!Thượng Dật Cảnh gắt gao ngậm chặt miệng, sắc mặt hơi dữ tợn.Nhưng giống như "Anh có kế Trương Lương, tôi có thang qua tường" [1], sau khi Hoa Khâm ý thức được Thượng Dật Cảnh kháng cự, lập tức duỗi một bàn tay vào trong áo của Thượng Dật Cảnh.Thượng Dật Cảnh quả thực muốn chửi mẹ nó, mà hắn cũng đã nhịn không được nói tục."Họ Hoa kia, anh nhìn cho rõ đây, lão tử là em trai của anh! Em trai!!! Không phải phụ nữ, lão tử còn là một đứa trẻ vị thành niên, anh thật con mẹ nó lại hạ miệng được! Văn nhã bại hoại!"Thượng Dật Cảnh nghe được tiếng cười khẽ trầm thấp của Hoa Khâm.Hắn nhìn thấy trong đôi mắt đen phảng phất như vực sâu của Hoa Khâm xuất hiện một chút châm chọc, sau đó Hoa Khâm tạm thời rời khỏi môi hắn, cắn cắn tai trái của hắn.Tiếng nói từ tính gợi cảm vang lên: "Cậu thật sự... Là em trai của tôi sao?"Thượng Dật Cảnh hơi khựng lại, đồng tử hơi co rụt, ngay cả hơi thở Hoa Khâm phun ra khi nói chuyện truyền vào lỗ tai hắn mang đến cảm xúc tê dại cũng trực tiếp xem nhẹ: "Vì sao lại không phải? Anh nhìn cho rõ ràng gương mặt này của tôi!"Hoa Khâm lại cười khẽ thêm lần nữa.Truyện được đăng tải trên wattpad @-alesrisann-."Em trai tôi sẽ không dùng ánh mắt này và giọng điệu này để nói chuyện với tôi.""Không đúng." Hoa Khâm dừng một chút, vươn đầu lưỡi l**m vành tai Thượng Dật Cảnh, lại cảm thấy không đủ, khẽ cắn rồi cọ xát trong chốc lát, trong mắt lạnh lẽo rõ ràng, nơi nào còn dáng vẻ như đang say rượu."Hoặc là nói, người đang chiếm thân thể của em trai tôi là ai?"Thượng Dật Cảnh chưa từng nghĩ tới mình sẽ bị nhận ra.Rõ ràng đã ở trong thân thể này bảy năm, huống chi bản thân nguyên chủ mới chỉ ba tuổi, ai nhìn ra được bên trong thay đổi thành người khác?Nhưng người Hoa Khâm này, chưa từng tiếp xúc với tính cách thật sự của nguyên chủ!Cánh môi Thượng Dật Cảnh khô khốc, sắc mặt cũng trầm xuống, hắn biết không cần phải phủ nhận nữa, Hoa Khâm đã nhận định hắn không phải là em trai của anh ta: "Vậy anh muốn như thế nào đây, giết tôi?""Giết cậu?" Hoa Khâm lặp lại, mỉm cười ra tiếng: "Làm sao có thể chứ, yêu thương cậu còn không hết nữa mà..."Dạ dày Thượng Dật Cảnh quay cuồng, hắn thật tình không hiểu, Hoa Khâm làm sao có thể nói những lời buồn nôn này với người đàn ông cùng giới tính chứ.Cứ tiếp tục như vậy, hắn cảm thấy mình sẽ sinh ra bóng ma tâm lý với đàn ông mất."Cậu chỉ cần nói cho tôi biết, tên thật của cậu, cậu từ đâu tới thì chuyện đêm nay chúng ta sẽ xem như chưa từng xảy ra, hửm?" Giọng điệu Hoa Khâm khẽ trầm xuống, rất lười biếng.Thượng Dật Cảnh trầm mặc nửa ngày, thấp giọng đáp: "Được."Nhưng..."Anh có thể lấy bàn tay đang đặt trong quần áo của tôi ra trước được không? "[1] Nguồn: SCTV9Dân không cop được nên tạm để ảnh chú thích cho mn vậy.29/9/2019Huhu khi nào rảnh Dân sẽ beta lại mấy chương đầu, sửa cả chục lần mà vẫn thấy nó nát vl QAQ lúc đọc lại Dân chỉ muốn đào một cái hố để chui xuống QAQ
*Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc.
Hôn cái rắm!
Đáy mắt Thượng Dật Cảnh hiện lên sát ý, mặc kệ tránh thoát như thế nào cũng không thể để người phía sau vây lại.
Ngược lại là hắn, bởi vì giãy giụa quá độ, cánh tay bị Hoa Khâm lôi kéo đã bầm lên.
Không biết vì sao lại chọc giận người ở phía sau, Thượng Dật Cảnh bị ném mạnh xuống, cả người ngã vào cửa xe, đầu đập vào pha lê cứng rắn, đau đớn làm hắn nhíu chặt mày.
Sau đó bị Hoa Khâm bao chặt lại, dồn hắn vào trong góc, thô bạo hôn lên.
Mẹ nó!
Đôi tay dưới thân Thượng Dật Cảnh nắm chặt rồi lại buông lỏng, buông lỏng rồi lại nắm chặt, đến mức khớp xương cũng trắng bệch.
Trong nháy mắt, Thượng Dật Cảnh thật sự cũng không muốn quan tâm đến gì hết.
Truyện được đăng tải trên wattpad @-alesrisann-.
Sát ý trong đầu rốt cuộc không ức chế được, từ đầu đến chân chỉ có một suy nghĩ.
g**t ch*t anh ta.
Giết anh ta là được.
Loại sỉ nhục này...
Còn phải nhịn sao?
Một bàn tay của hắn chậm rãi ôm cổ Hoa Khâm, một tay khác đã bóp cổ Hoa Khâm, thậm chí hơi siết chặt.
Chỉ là trong nháy mắt cuối cùng lại buông lỏng.
Mày là quân nhân.
Thượng Dật Cảnh nhắc nhở bản thân.
Chỉ cứu người chứ không được giết người.
Huống chi, lấy thân thể của mình hiện tại, thật sự có thể g**t ch*t anh ta sao?
Coi như bị chó cắn một cái đi, Thượng Dật Cảnh, chẳng lẽ mày mẹ nó còn muốn cắn trả?
Nỗ lực thuyết phục bản thân nửa ngày, cuối cùng Thượng Dật Cảnh vẫn nhắm chặt đôi mắt lại, lựa chọn mắt không thấy thì tâm sẽ không phiền.
Nhưng người nào đó được một tấc lại muốn tiến thêm một thước! Mẹ nó, còn duỗi cả đầu lưỡi vào, duỗi đầu lưỡi em gái mi! Cả người đều là mùi rượu, lại còn muốn dùng lưỡi cạy miệng hắn, đây là muốn phụ nữ đến điên rồi!
Thượng Dật Cảnh gắt gao ngậm chặt miệng, sắc mặt hơi dữ tợn.
Nhưng giống như "Anh có kế Trương Lương, tôi có thang qua tường" [1], sau khi Hoa Khâm ý thức được Thượng Dật Cảnh kháng cự, lập tức duỗi một bàn tay vào trong áo của Thượng Dật Cảnh.
Thượng Dật Cảnh quả thực muốn chửi mẹ nó, mà hắn cũng đã nhịn không được nói tục.
"Họ Hoa kia, anh nhìn cho rõ đây, lão tử là em trai của anh! Em trai!!! Không phải phụ nữ, lão tử còn là một đứa trẻ vị thành niên, anh thật con mẹ nó lại hạ miệng được! Văn nhã bại hoại!"
Thượng Dật Cảnh nghe được tiếng cười khẽ trầm thấp của Hoa Khâm.
Hắn nhìn thấy trong đôi mắt đen phảng phất như vực sâu của Hoa Khâm xuất hiện một chút châm chọc, sau đó Hoa Khâm tạm thời rời khỏi môi hắn, cắn cắn tai trái của hắn.
Tiếng nói từ tính gợi cảm vang lên: "Cậu thật sự... Là em trai của tôi sao?"
Thượng Dật Cảnh hơi khựng lại, đồng tử hơi co rụt, ngay cả hơi thở Hoa Khâm phun ra khi nói chuyện truyền vào lỗ tai hắn mang đến cảm xúc tê dại cũng trực tiếp xem nhẹ: "Vì sao lại không phải? Anh nhìn cho rõ ràng gương mặt này của tôi!"
Hoa Khâm lại cười khẽ thêm lần nữa.
Truyện được đăng tải trên wattpad @-alesrisann-.
"Em trai tôi sẽ không dùng ánh mắt này và giọng điệu này để nói chuyện với tôi."
"Không đúng." Hoa Khâm dừng một chút, vươn đầu lưỡi l**m vành tai Thượng Dật Cảnh, lại cảm thấy không đủ, khẽ cắn rồi cọ xát trong chốc lát, trong mắt lạnh lẽo rõ ràng, nơi nào còn dáng vẻ như đang say rượu.
"Hoặc là nói, người đang chiếm thân thể của em trai tôi là ai?"
Thượng Dật Cảnh chưa từng nghĩ tới mình sẽ bị nhận ra.
Rõ ràng đã ở trong thân thể này bảy năm, huống chi bản thân nguyên chủ mới chỉ ba tuổi, ai nhìn ra được bên trong thay đổi thành người khác?
Nhưng người Hoa Khâm này, chưa từng tiếp xúc với tính cách thật sự của nguyên chủ!
Cánh môi Thượng Dật Cảnh khô khốc, sắc mặt cũng trầm xuống, hắn biết không cần phải phủ nhận nữa, Hoa Khâm đã nhận định hắn không phải là em trai của anh ta: "Vậy anh muốn như thế nào đây, giết tôi?"
"Giết cậu?" Hoa Khâm lặp lại, mỉm cười ra tiếng: "Làm sao có thể chứ, yêu thương cậu còn không hết nữa mà..."
Dạ dày Thượng Dật Cảnh quay cuồng, hắn thật tình không hiểu, Hoa Khâm làm sao có thể nói những lời buồn nôn này với người đàn ông cùng giới tính chứ.
Cứ tiếp tục như vậy, hắn cảm thấy mình sẽ sinh ra bóng ma tâm lý với đàn ông mất.
"Cậu chỉ cần nói cho tôi biết, tên thật của cậu, cậu từ đâu tới thì chuyện đêm nay chúng ta sẽ xem như chưa từng xảy ra, hửm?" Giọng điệu Hoa Khâm khẽ trầm xuống, rất lười biếng.
Thượng Dật Cảnh trầm mặc nửa ngày, thấp giọng đáp: "Được."
Nhưng...
"Anh có thể lấy bàn tay đang đặt trong quần áo của tôi ra trước được không? "
[1] Nguồn: SCTV9
Dân không cop được nên tạm để ảnh chú thích cho mn vậy.
29/9/2019
Huhu khi nào rảnh Dân sẽ beta lại mấy chương đầu, sửa cả chục lần mà vẫn thấy nó nát vl QAQ lúc đọc lại Dân chỉ muốn đào một cái hố để chui xuống QAQ
Nam Thần Quốc Dân: Thiếu Niên Ác Ma Cầm Thú, Nhẹ Trêu ChọcTác giả: Nhĩ Đóa Mạc Bất ĐắcTruyện Đô Thị, Truyện Ngôn Tình, Truyện Sủng, Truyện Trọng SinhEdit: Kỳ Vân Thành phố, tiếng sấm, tiếng mưa rơi hỗn tạp. Trận bão táp này đã rơi năm ngày liên tục, cũng không có ý định ngừng lại. Ở lư tuyền công viên của một biệt thự, một người nam nhân đột nhiên từ trên giường ngồi dậy, mồ hôi theo trán hắn nhỏ xuống, đôi mắt đang nhắm chặt giờ phút này mở ra, con ngươi màu đen phảng phất giống như vực sâu làm cho người ta trầm mê. Cô đầu tiên là nằm ở trên giường ngẩn ra trong chốc lát, một lát sau mới duỗi tay đem mái tóc che đậy một bên đôi mắt ra, từng cử động của cô, đều đạm mạc lạnh băng tới cực hạn. Hoàn cảnh bốn phía rất quen thuộc. Cô giống như nghe được tim chính mình đập dị thường sinh động, lòng bàn tay cùng ngón tay cái ma xát với nhau, cảm thụ được ngón tay kia còn chưa trải qua nhiều trắc trở nên vẫn còn cảm giác mềm mại. Nam nhân đầu tiên là cười nhạt một tiếng, sau đó khóe môi gợi lên một độ cung châm chọc, độ cung càng lúc càng lớn, là trạng thái vô cùng trào phúng, con ngươi màu đen, bị lệ khí bao phủ. Đã trở lại... Cô đã trở… *Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc.Hôn cái rắm!Đáy mắt Thượng Dật Cảnh hiện lên sát ý, mặc kệ tránh thoát như thế nào cũng không thể để người phía sau vây lại.Ngược lại là hắn, bởi vì giãy giụa quá độ, cánh tay bị Hoa Khâm lôi kéo đã bầm lên.Không biết vì sao lại chọc giận người ở phía sau, Thượng Dật Cảnh bị ném mạnh xuống, cả người ngã vào cửa xe, đầu đập vào pha lê cứng rắn, đau đớn làm hắn nhíu chặt mày.Sau đó bị Hoa Khâm bao chặt lại, dồn hắn vào trong góc, thô bạo hôn lên.Mẹ nó!Đôi tay dưới thân Thượng Dật Cảnh nắm chặt rồi lại buông lỏng, buông lỏng rồi lại nắm chặt, đến mức khớp xương cũng trắng bệch.Trong nháy mắt, Thượng Dật Cảnh thật sự cũng không muốn quan tâm đến gì hết.Truyện được đăng tải trên wattpad @-alesrisann-.Sát ý trong đầu rốt cuộc không ức chế được, từ đầu đến chân chỉ có một suy nghĩ.g**t ch*t anh ta.Giết anh ta là được.Loại sỉ nhục này...Còn phải nhịn sao?Một bàn tay của hắn chậm rãi ôm cổ Hoa Khâm, một tay khác đã bóp cổ Hoa Khâm, thậm chí hơi siết chặt.Chỉ là trong nháy mắt cuối cùng lại buông lỏng.Mày là quân nhân.Thượng Dật Cảnh nhắc nhở bản thân.Chỉ cứu người chứ không được giết người.Huống chi, lấy thân thể của mình hiện tại, thật sự có thể g**t ch*t anh ta sao?Coi như bị chó cắn một cái đi, Thượng Dật Cảnh, chẳng lẽ mày mẹ nó còn muốn cắn trả?Nỗ lực thuyết phục bản thân nửa ngày, cuối cùng Thượng Dật Cảnh vẫn nhắm chặt đôi mắt lại, lựa chọn mắt không thấy thì tâm sẽ không phiền.Nhưng người nào đó được một tấc lại muốn tiến thêm một thước! Mẹ nó, còn duỗi cả đầu lưỡi vào, duỗi đầu lưỡi em gái mi! Cả người đều là mùi rượu, lại còn muốn dùng lưỡi cạy miệng hắn, đây là muốn phụ nữ đến điên rồi!Thượng Dật Cảnh gắt gao ngậm chặt miệng, sắc mặt hơi dữ tợn.Nhưng giống như "Anh có kế Trương Lương, tôi có thang qua tường" [1], sau khi Hoa Khâm ý thức được Thượng Dật Cảnh kháng cự, lập tức duỗi một bàn tay vào trong áo của Thượng Dật Cảnh.Thượng Dật Cảnh quả thực muốn chửi mẹ nó, mà hắn cũng đã nhịn không được nói tục."Họ Hoa kia, anh nhìn cho rõ đây, lão tử là em trai của anh! Em trai!!! Không phải phụ nữ, lão tử còn là một đứa trẻ vị thành niên, anh thật con mẹ nó lại hạ miệng được! Văn nhã bại hoại!"Thượng Dật Cảnh nghe được tiếng cười khẽ trầm thấp của Hoa Khâm.Hắn nhìn thấy trong đôi mắt đen phảng phất như vực sâu của Hoa Khâm xuất hiện một chút châm chọc, sau đó Hoa Khâm tạm thời rời khỏi môi hắn, cắn cắn tai trái của hắn.Tiếng nói từ tính gợi cảm vang lên: "Cậu thật sự... Là em trai của tôi sao?"Thượng Dật Cảnh hơi khựng lại, đồng tử hơi co rụt, ngay cả hơi thở Hoa Khâm phun ra khi nói chuyện truyền vào lỗ tai hắn mang đến cảm xúc tê dại cũng trực tiếp xem nhẹ: "Vì sao lại không phải? Anh nhìn cho rõ ràng gương mặt này của tôi!"Hoa Khâm lại cười khẽ thêm lần nữa.Truyện được đăng tải trên wattpad @-alesrisann-."Em trai tôi sẽ không dùng ánh mắt này và giọng điệu này để nói chuyện với tôi.""Không đúng." Hoa Khâm dừng một chút, vươn đầu lưỡi l**m vành tai Thượng Dật Cảnh, lại cảm thấy không đủ, khẽ cắn rồi cọ xát trong chốc lát, trong mắt lạnh lẽo rõ ràng, nơi nào còn dáng vẻ như đang say rượu."Hoặc là nói, người đang chiếm thân thể của em trai tôi là ai?"Thượng Dật Cảnh chưa từng nghĩ tới mình sẽ bị nhận ra.Rõ ràng đã ở trong thân thể này bảy năm, huống chi bản thân nguyên chủ mới chỉ ba tuổi, ai nhìn ra được bên trong thay đổi thành người khác?Nhưng người Hoa Khâm này, chưa từng tiếp xúc với tính cách thật sự của nguyên chủ!Cánh môi Thượng Dật Cảnh khô khốc, sắc mặt cũng trầm xuống, hắn biết không cần phải phủ nhận nữa, Hoa Khâm đã nhận định hắn không phải là em trai của anh ta: "Vậy anh muốn như thế nào đây, giết tôi?""Giết cậu?" Hoa Khâm lặp lại, mỉm cười ra tiếng: "Làm sao có thể chứ, yêu thương cậu còn không hết nữa mà..."Dạ dày Thượng Dật Cảnh quay cuồng, hắn thật tình không hiểu, Hoa Khâm làm sao có thể nói những lời buồn nôn này với người đàn ông cùng giới tính chứ.Cứ tiếp tục như vậy, hắn cảm thấy mình sẽ sinh ra bóng ma tâm lý với đàn ông mất."Cậu chỉ cần nói cho tôi biết, tên thật của cậu, cậu từ đâu tới thì chuyện đêm nay chúng ta sẽ xem như chưa từng xảy ra, hửm?" Giọng điệu Hoa Khâm khẽ trầm xuống, rất lười biếng.Thượng Dật Cảnh trầm mặc nửa ngày, thấp giọng đáp: "Được."Nhưng..."Anh có thể lấy bàn tay đang đặt trong quần áo của tôi ra trước được không? "[1] Nguồn: SCTV9Dân không cop được nên tạm để ảnh chú thích cho mn vậy.29/9/2019Huhu khi nào rảnh Dân sẽ beta lại mấy chương đầu, sửa cả chục lần mà vẫn thấy nó nát vl QAQ lúc đọc lại Dân chỉ muốn đào một cái hố để chui xuống QAQ