"Nóng... Nóng..." Một người đàn ông với một khuôn mặt đẹp trai như điêu khắc, thanh tú Đang lờ mờ bước đi lên phòng quần áo thì có hơi xộc xệch Hắn vừa đi miệng không ngừng lẩm bẩm chửi rủa Đến nơi hắn đưa tay mở cửa phòng đi nhanh lên giường nằm "Chết tiệt? Đứa nào dám bỏ thuốc?" Hắn nói như muốn nghiền nát người đó ra thành từng mảnh Hắn Bạch Nhược Quân: 26 tuổi là cháu đích tôn của nhà họ Bạch vừa mới tiếp lên tiếp quản công ty "..." [...] Tại quầy bar "Hàm Nhi." quản lý cô gọi Hàm Nhi năm nay vừa tròn 20 tuổi ba mẹ mất sớm, tự sống mưu sinh, là người mạnh mẽ "Dạ." cô chạy lại "..." "Anh gọi tôi có việc gì không quản lý" cô nói với giọng trìu mến "Cô có thể đem chiếc áo khoác này lên phòng vip 690 được không? Vị khách vip vừa nãy đã bỏ quen" "Được ạ" cô cầm chiếc áo trên tay đi lên khu vực vip bắt đầu tìm kiếm 670 680 690 "À. Đây rồi" cô nói lên [Cốc...Cốc] "Thưa quý khách vừa nãy quý khách đã bỏ quên áo giờ tôi mang lên đây ạ" Cô nói giọng đầy kính trọng Cô đứng một hồi không thấy…
Chương 6
Lệnh Tôi Em Dám Không NgheTác giả: Nguyễn Thị ThùyTruyện Ngôn Tình"Nóng... Nóng..." Một người đàn ông với một khuôn mặt đẹp trai như điêu khắc, thanh tú Đang lờ mờ bước đi lên phòng quần áo thì có hơi xộc xệch Hắn vừa đi miệng không ngừng lẩm bẩm chửi rủa Đến nơi hắn đưa tay mở cửa phòng đi nhanh lên giường nằm "Chết tiệt? Đứa nào dám bỏ thuốc?" Hắn nói như muốn nghiền nát người đó ra thành từng mảnh Hắn Bạch Nhược Quân: 26 tuổi là cháu đích tôn của nhà họ Bạch vừa mới tiếp lên tiếp quản công ty "..." [...] Tại quầy bar "Hàm Nhi." quản lý cô gọi Hàm Nhi năm nay vừa tròn 20 tuổi ba mẹ mất sớm, tự sống mưu sinh, là người mạnh mẽ "Dạ." cô chạy lại "..." "Anh gọi tôi có việc gì không quản lý" cô nói với giọng trìu mến "Cô có thể đem chiếc áo khoác này lên phòng vip 690 được không? Vị khách vip vừa nãy đã bỏ quen" "Được ạ" cô cầm chiếc áo trên tay đi lên khu vực vip bắt đầu tìm kiếm 670 680 690 "À. Đây rồi" cô nói lên [Cốc...Cốc] "Thưa quý khách vừa nãy quý khách đã bỏ quên áo giờ tôi mang lên đây ạ" Cô nói giọng đầy kính trọng Cô đứng một hồi không thấy… "Cảm ơn anh... Em sẽ xem cẩn thận ạ" cô vừa cười vừa nói"Không sao em cứ coi thoải mái.. Khi nào chán trả anh cũng được.." anh nói"Dạ.... Em biết rồi"[Lâm Kỳ... 24 tuổi... Học cùng khóa. Nhưng là học trưởng của lớp.. Anh có vẽ ngoài ấm áp.. Là hình mẫu của cô ]"À... À..Hàm Nhi..." anh vừa ấp úng nói"Sao thế anh... Anh có chuyện gì sao" cô hỏiAnh vừa gải gải đầu nói: " Tối nay em rảnh không... Anh muốn mời em đi ăn.. ""Mời em... Sao tự nhiên anh muốn đi ăn với em vậy...""À... Thì.. Anh tự nhiên muốn thôi.. Em không rảnh sao""Không em rảnh mà... Em sẽ đi" cô cười tít mắt nhận lời"Được... Vậy tối anh đến đón em nha..." anh vui mừng nói"Dạ...."________________________________Tại công ty do Bạch Nhược Quân quản lý...Cốc.... CốcNgười kia không thấy ai trả lời nên mở của vào.."Thưa anh..." một người đần ông với khuôn mặt điềm đạm bước tới nóiHắn quay ghế lớn lại..."Sao rồi.... Cậu điều tra xong chưa""Dạ... Rồi anh"Hắn gật đầu tựa mình ra sau để nghe người thư ký hắn nói"Cô gái đấy tên đầy đủ Hàm Nhi năm nay vừa tròn 20tuoi, ba mẹ đã không còn.. Hiện giờ cô ấy sống một mình tại căn nhà nhỏ của đường 54, không còn người thân... Và đang học tại trường đại học quản trị kinh doanh..."Hắn vươn mình khỏi ghế tựa ngồi thẳng..."Vậy còn chuyện thứ 2 tôi nhờ cậu điều tra..."Dạ....Đêm đó người Khả nghi nhất là cậu chủ của tập đoàn Châu Gia... Có dấu hiệu theo dõi anh""Được rồi.. Tôi biết rồi""Anh muốn em làm gì hắn giùm anh"Hắn lắc lắc đầu:" không cần... Nhờ có hắn.. Tôi mới... "Hắn chỉ nói nữa chừng không nói nữa làm cho thư kí hắn thắc mắc.."Ý anh là gì...""Tôi muốn tặng quà cho hắn" Hắn nhếch mép nói"Quà sao.." thư ký hắn hỏi"Ùm... Tôi muốn cậu phải mua bằng được miếng đất mà hắn muốn mua cho tôi... Làm cho hắn không thể mua được..""Đây là quà sao" khuôn mặt thư ký hắn đơ raHắn cười lên "Đúng vậy..."Hết phần 7:
"Cảm ơn anh... Em sẽ xem cẩn thận ạ" cô vừa cười vừa nói
"Không sao em cứ coi thoải mái.. Khi nào chán trả anh cũng được.." anh nói
"Dạ.... Em biết rồi"
[Lâm Kỳ... 24 tuổi... Học cùng khóa. Nhưng là học trưởng của lớp.. Anh có vẽ ngoài ấm áp.. Là hình mẫu của cô ]
"À... À..Hàm Nhi..." anh vừa ấp úng nói
"Sao thế anh... Anh có chuyện gì sao" cô hỏi
Anh vừa gải gải đầu nói: " Tối nay em rảnh không... Anh muốn mời em đi ăn.. "
"Mời em... Sao tự nhiên anh muốn đi ăn với em vậy..."
"À... Thì.. Anh tự nhiên muốn thôi.. Em không rảnh sao"
"Không em rảnh mà... Em sẽ đi" cô cười tít mắt nhận lời
"Được... Vậy tối anh đến đón em nha..." anh vui mừng nói
"Dạ...."
________________________________
Tại công ty do Bạch Nhược Quân quản lý...
Cốc.... Cốc
Người kia không thấy ai trả lời nên mở của vào..
"Thưa anh..." một người đần ông với khuôn mặt điềm đạm bước tới nói
Hắn quay ghế lớn lại...
"Sao rồi.... Cậu điều tra xong chưa"
"Dạ... Rồi anh"
Hắn gật đầu tựa mình ra sau để nghe người thư ký hắn nói
"Cô gái đấy tên đầy đủ Hàm Nhi năm nay vừa tròn 20tuoi, ba mẹ đã không còn.. Hiện giờ cô ấy sống một mình tại căn nhà nhỏ của đường 54, không còn người thân... Và đang học tại trường đại học quản trị kinh doanh..."
Hắn vươn mình khỏi ghế tựa ngồi thẳng...
"Vậy còn chuyện thứ 2 tôi nhờ cậu điều tra...
"Dạ....Đêm đó người Khả nghi nhất là cậu chủ của tập đoàn Châu Gia... Có dấu hiệu theo dõi anh"
"Được rồi.. Tôi biết rồi"
"Anh muốn em làm gì hắn giùm anh"
Hắn lắc lắc đầu:" không cần... Nhờ có hắn.. Tôi mới... "Hắn chỉ nói nữa chừng không nói nữa làm cho thư kí hắn thắc mắc..
"Ý anh là gì..."
"Tôi muốn tặng quà cho hắn" Hắn nhếch mép nói
"Quà sao.." thư ký hắn hỏi
"Ùm... Tôi muốn cậu phải mua bằng được miếng đất mà hắn muốn mua cho tôi... Làm cho hắn không thể mua được.."
"Đây là quà sao" khuôn mặt thư ký hắn đơ ra
Hắn cười lên "Đúng vậy..."
Hết phần 7:
Lệnh Tôi Em Dám Không NgheTác giả: Nguyễn Thị ThùyTruyện Ngôn Tình"Nóng... Nóng..." Một người đàn ông với một khuôn mặt đẹp trai như điêu khắc, thanh tú Đang lờ mờ bước đi lên phòng quần áo thì có hơi xộc xệch Hắn vừa đi miệng không ngừng lẩm bẩm chửi rủa Đến nơi hắn đưa tay mở cửa phòng đi nhanh lên giường nằm "Chết tiệt? Đứa nào dám bỏ thuốc?" Hắn nói như muốn nghiền nát người đó ra thành từng mảnh Hắn Bạch Nhược Quân: 26 tuổi là cháu đích tôn của nhà họ Bạch vừa mới tiếp lên tiếp quản công ty "..." [...] Tại quầy bar "Hàm Nhi." quản lý cô gọi Hàm Nhi năm nay vừa tròn 20 tuổi ba mẹ mất sớm, tự sống mưu sinh, là người mạnh mẽ "Dạ." cô chạy lại "..." "Anh gọi tôi có việc gì không quản lý" cô nói với giọng trìu mến "Cô có thể đem chiếc áo khoác này lên phòng vip 690 được không? Vị khách vip vừa nãy đã bỏ quen" "Được ạ" cô cầm chiếc áo trên tay đi lên khu vực vip bắt đầu tìm kiếm 670 680 690 "À. Đây rồi" cô nói lên [Cốc...Cốc] "Thưa quý khách vừa nãy quý khách đã bỏ quên áo giờ tôi mang lên đây ạ" Cô nói giọng đầy kính trọng Cô đứng một hồi không thấy… "Cảm ơn anh... Em sẽ xem cẩn thận ạ" cô vừa cười vừa nói"Không sao em cứ coi thoải mái.. Khi nào chán trả anh cũng được.." anh nói"Dạ.... Em biết rồi"[Lâm Kỳ... 24 tuổi... Học cùng khóa. Nhưng là học trưởng của lớp.. Anh có vẽ ngoài ấm áp.. Là hình mẫu của cô ]"À... À..Hàm Nhi..." anh vừa ấp úng nói"Sao thế anh... Anh có chuyện gì sao" cô hỏiAnh vừa gải gải đầu nói: " Tối nay em rảnh không... Anh muốn mời em đi ăn.. ""Mời em... Sao tự nhiên anh muốn đi ăn với em vậy...""À... Thì.. Anh tự nhiên muốn thôi.. Em không rảnh sao""Không em rảnh mà... Em sẽ đi" cô cười tít mắt nhận lời"Được... Vậy tối anh đến đón em nha..." anh vui mừng nói"Dạ...."________________________________Tại công ty do Bạch Nhược Quân quản lý...Cốc.... CốcNgười kia không thấy ai trả lời nên mở của vào.."Thưa anh..." một người đần ông với khuôn mặt điềm đạm bước tới nóiHắn quay ghế lớn lại..."Sao rồi.... Cậu điều tra xong chưa""Dạ... Rồi anh"Hắn gật đầu tựa mình ra sau để nghe người thư ký hắn nói"Cô gái đấy tên đầy đủ Hàm Nhi năm nay vừa tròn 20tuoi, ba mẹ đã không còn.. Hiện giờ cô ấy sống một mình tại căn nhà nhỏ của đường 54, không còn người thân... Và đang học tại trường đại học quản trị kinh doanh..."Hắn vươn mình khỏi ghế tựa ngồi thẳng..."Vậy còn chuyện thứ 2 tôi nhờ cậu điều tra..."Dạ....Đêm đó người Khả nghi nhất là cậu chủ của tập đoàn Châu Gia... Có dấu hiệu theo dõi anh""Được rồi.. Tôi biết rồi""Anh muốn em làm gì hắn giùm anh"Hắn lắc lắc đầu:" không cần... Nhờ có hắn.. Tôi mới... "Hắn chỉ nói nữa chừng không nói nữa làm cho thư kí hắn thắc mắc.."Ý anh là gì...""Tôi muốn tặng quà cho hắn" Hắn nhếch mép nói"Quà sao.." thư ký hắn hỏi"Ùm... Tôi muốn cậu phải mua bằng được miếng đất mà hắn muốn mua cho tôi... Làm cho hắn không thể mua được..""Đây là quà sao" khuôn mặt thư ký hắn đơ raHắn cười lên "Đúng vậy..."Hết phần 7: