"Nóng... Nóng..." Một người đàn ông với một khuôn mặt đẹp trai như điêu khắc, thanh tú Đang lờ mờ bước đi lên phòng quần áo thì có hơi xộc xệch Hắn vừa đi miệng không ngừng lẩm bẩm chửi rủa Đến nơi hắn đưa tay mở cửa phòng đi nhanh lên giường nằm "Chết tiệt? Đứa nào dám bỏ thuốc?" Hắn nói như muốn nghiền nát người đó ra thành từng mảnh Hắn Bạch Nhược Quân: 26 tuổi là cháu đích tôn của nhà họ Bạch vừa mới tiếp lên tiếp quản công ty "..." [...] Tại quầy bar "Hàm Nhi." quản lý cô gọi Hàm Nhi năm nay vừa tròn 20 tuổi ba mẹ mất sớm, tự sống mưu sinh, là người mạnh mẽ "Dạ." cô chạy lại "..." "Anh gọi tôi có việc gì không quản lý" cô nói với giọng trìu mến "Cô có thể đem chiếc áo khoác này lên phòng vip 690 được không? Vị khách vip vừa nãy đã bỏ quen" "Được ạ" cô cầm chiếc áo trên tay đi lên khu vực vip bắt đầu tìm kiếm 670 680 690 "À. Đây rồi" cô nói lên [Cốc...Cốc] "Thưa quý khách vừa nãy quý khách đã bỏ quên áo giờ tôi mang lên đây ạ" Cô nói giọng đầy kính trọng Cô đứng một hồi không thấy…
Chương 7
Lệnh Tôi Em Dám Không NgheTác giả: Nguyễn Thị ThùyTruyện Ngôn Tình"Nóng... Nóng..." Một người đàn ông với một khuôn mặt đẹp trai như điêu khắc, thanh tú Đang lờ mờ bước đi lên phòng quần áo thì có hơi xộc xệch Hắn vừa đi miệng không ngừng lẩm bẩm chửi rủa Đến nơi hắn đưa tay mở cửa phòng đi nhanh lên giường nằm "Chết tiệt? Đứa nào dám bỏ thuốc?" Hắn nói như muốn nghiền nát người đó ra thành từng mảnh Hắn Bạch Nhược Quân: 26 tuổi là cháu đích tôn của nhà họ Bạch vừa mới tiếp lên tiếp quản công ty "..." [...] Tại quầy bar "Hàm Nhi." quản lý cô gọi Hàm Nhi năm nay vừa tròn 20 tuổi ba mẹ mất sớm, tự sống mưu sinh, là người mạnh mẽ "Dạ." cô chạy lại "..." "Anh gọi tôi có việc gì không quản lý" cô nói với giọng trìu mến "Cô có thể đem chiếc áo khoác này lên phòng vip 690 được không? Vị khách vip vừa nãy đã bỏ quen" "Được ạ" cô cầm chiếc áo trên tay đi lên khu vực vip bắt đầu tìm kiếm 670 680 690 "À. Đây rồi" cô nói lên [Cốc...Cốc] "Thưa quý khách vừa nãy quý khách đã bỏ quên áo giờ tôi mang lên đây ạ" Cô nói giọng đầy kính trọng Cô đứng một hồi không thấy… Hắn cười lớn: Đúng vậy.. Tôi muốn cho hắn biết đụng vào Bạch Nhược Quân này sẽ có cái giá như thế nào... Muốn đấu với tôi... Còn non lắm "".....Dạ.... Em biết rồi... Em sẽ cử người làm ngay... "Hắn gật đầu... "Được rồi cậu đi làm đi...""Dạ" người thư ký bỏ hồ sở cùng bấm hình của Hàm Nhi xuống bàn... Đi ra ngoài..Sau khi cánh cửa đóng lại.. Hắn với tay lấy tấm hình của cô lên cười cười... Lẩm bẩm"Cũng xinh đẹp đấy... Và hơn hết cũng rất trong trắng..." khuôn mặt hắn gian xảo________________________________Buổi sáng hôm sau tại trường đại học của cô...Một chiếc xe rất đẹp và sang trọng đi chậm chậm đến cổng trường.."Lâm Kỳ....Cảm ơn anh hôm qua đã mời em đi ăn nhé... Thức ăn thực sự rất ngon..."Anh cười " Em thích là anh vui rồi.. "Hai người tung tăng đi thì xuất hiện lại chỗ cô là một người đàn ông với bộ vest đen cùng khuôn mặt lịch lảm tới nói..."Chào cô... Cô có phải là Hàm Nhi không..." thư ký hắn đi lại hỏiCô đơ mặt ra... "Dạ.. Dạ.. Phải.. Mà tôi có quen anh không""Vậy xin mời cô theo tôi... Có một vị khách muốn gặp cô..""Em quen người này sao..." Lâm Kỳ hỏi côCô lắc đầu.. "Không... em không quen..""Đi một chút thôi.. Cô cũng chẳng mất gì.. Tôi đảm bảo không có chuyện gì" thư ký hắn nói thêm lần nữaThấy người đó có vẽ không lừa đảo cô gật đầu..."Học trưởng.. Anh chờ em một chút nha... Em quay lại liền.. "cô cười nhẹ nóiAnh gật đầu..."Mời cô....""Dạ"Cô đi lại chiếc xe sang trọng ấy chiếc kính xe hạ xuống.. Một người đàn ông mặt lạnh nói..."Lên Xe...""Lên xe... Tôi quen anh sao..có gì anh nói ở đây đi...""Cô không lên đúng không.." Hắn hỏi"Ùm" cô trả lời ngắn gọn"Vậy cô muốn để cả trường này cùng người con trai đi cùng cô biết... Cái đêm trong quán bar cô đã bị gì " Hắn uy h**p côLúc này mặt cô xanh như lá cây khi nghe hắn nói như vậy...Miệng lắp bắp... "Sao anh... Biết được chuyện này chứ"Hết phần 8
Hắn cười lớn: Đúng vậy.. Tôi muốn cho hắn biết đụng vào Bạch Nhược Quân này sẽ có cái giá như thế nào... Muốn đấu với tôi... Còn non lắm "
".....Dạ.... Em biết rồi... Em sẽ cử người làm ngay... "
Hắn gật đầu... "Được rồi cậu đi làm đi..."
"Dạ" người thư ký bỏ hồ sở cùng bấm hình của Hàm Nhi xuống bàn... Đi ra ngoài..
Sau khi cánh cửa đóng lại.. Hắn với tay lấy tấm hình của cô lên cười cười... Lẩm bẩm
"Cũng xinh đẹp đấy... Và hơn hết cũng rất trong trắng..." khuôn mặt hắn gian xảo
________________________________
Buổi sáng hôm sau tại trường đại học của cô...
Một chiếc xe rất đẹp và sang trọng đi chậm chậm đến cổng trường..
"Lâm Kỳ....Cảm ơn anh hôm qua đã mời em đi ăn nhé... Thức ăn thực sự rất ngon..."
Anh cười " Em thích là anh vui rồi.. "
Hai người tung tăng đi thì xuất hiện lại chỗ cô là một người đàn ông với bộ vest đen cùng khuôn mặt lịch lảm tới nói...
"Chào cô... Cô có phải là Hàm Nhi không..." thư ký hắn đi lại hỏi
Cô đơ mặt ra... "Dạ.. Dạ.. Phải.. Mà tôi có quen anh không"
"Vậy xin mời cô theo tôi... Có một vị khách muốn gặp cô.."
"Em quen người này sao..." Lâm Kỳ hỏi cô
Cô lắc đầu.. "Không... em không quen.."
"Đi một chút thôi.. Cô cũng chẳng mất gì.. Tôi đảm bảo không có chuyện gì" thư ký hắn nói thêm lần nữa
Thấy người đó có vẽ không lừa đảo cô gật đầu...
"Học trưởng.. Anh chờ em một chút nha... Em quay lại liền.. "cô cười nhẹ nói
Anh gật đầu...
"Mời cô...."
"Dạ"
Cô đi lại chiếc xe sang trọng ấy chiếc kính xe hạ xuống.. Một người đàn ông mặt lạnh nói...
"Lên Xe..."
"Lên xe... Tôi quen anh sao..có gì anh nói ở đây đi..."
"Cô không lên đúng không.." Hắn hỏi
"Ùm" cô trả lời ngắn gọn
"Vậy cô muốn để cả trường này cùng người con trai đi cùng cô biết... Cái đêm trong quán bar cô đã bị gì " Hắn uy h**p cô
Lúc này mặt cô xanh như lá cây khi nghe hắn nói như vậy...
Miệng lắp bắp... "Sao anh... Biết được chuyện này chứ"
Hết phần 8
Lệnh Tôi Em Dám Không NgheTác giả: Nguyễn Thị ThùyTruyện Ngôn Tình"Nóng... Nóng..." Một người đàn ông với một khuôn mặt đẹp trai như điêu khắc, thanh tú Đang lờ mờ bước đi lên phòng quần áo thì có hơi xộc xệch Hắn vừa đi miệng không ngừng lẩm bẩm chửi rủa Đến nơi hắn đưa tay mở cửa phòng đi nhanh lên giường nằm "Chết tiệt? Đứa nào dám bỏ thuốc?" Hắn nói như muốn nghiền nát người đó ra thành từng mảnh Hắn Bạch Nhược Quân: 26 tuổi là cháu đích tôn của nhà họ Bạch vừa mới tiếp lên tiếp quản công ty "..." [...] Tại quầy bar "Hàm Nhi." quản lý cô gọi Hàm Nhi năm nay vừa tròn 20 tuổi ba mẹ mất sớm, tự sống mưu sinh, là người mạnh mẽ "Dạ." cô chạy lại "..." "Anh gọi tôi có việc gì không quản lý" cô nói với giọng trìu mến "Cô có thể đem chiếc áo khoác này lên phòng vip 690 được không? Vị khách vip vừa nãy đã bỏ quen" "Được ạ" cô cầm chiếc áo trên tay đi lên khu vực vip bắt đầu tìm kiếm 670 680 690 "À. Đây rồi" cô nói lên [Cốc...Cốc] "Thưa quý khách vừa nãy quý khách đã bỏ quên áo giờ tôi mang lên đây ạ" Cô nói giọng đầy kính trọng Cô đứng một hồi không thấy… Hắn cười lớn: Đúng vậy.. Tôi muốn cho hắn biết đụng vào Bạch Nhược Quân này sẽ có cái giá như thế nào... Muốn đấu với tôi... Còn non lắm "".....Dạ.... Em biết rồi... Em sẽ cử người làm ngay... "Hắn gật đầu... "Được rồi cậu đi làm đi...""Dạ" người thư ký bỏ hồ sở cùng bấm hình của Hàm Nhi xuống bàn... Đi ra ngoài..Sau khi cánh cửa đóng lại.. Hắn với tay lấy tấm hình của cô lên cười cười... Lẩm bẩm"Cũng xinh đẹp đấy... Và hơn hết cũng rất trong trắng..." khuôn mặt hắn gian xảo________________________________Buổi sáng hôm sau tại trường đại học của cô...Một chiếc xe rất đẹp và sang trọng đi chậm chậm đến cổng trường.."Lâm Kỳ....Cảm ơn anh hôm qua đã mời em đi ăn nhé... Thức ăn thực sự rất ngon..."Anh cười " Em thích là anh vui rồi.. "Hai người tung tăng đi thì xuất hiện lại chỗ cô là một người đàn ông với bộ vest đen cùng khuôn mặt lịch lảm tới nói..."Chào cô... Cô có phải là Hàm Nhi không..." thư ký hắn đi lại hỏiCô đơ mặt ra... "Dạ.. Dạ.. Phải.. Mà tôi có quen anh không""Vậy xin mời cô theo tôi... Có một vị khách muốn gặp cô..""Em quen người này sao..." Lâm Kỳ hỏi côCô lắc đầu.. "Không... em không quen..""Đi một chút thôi.. Cô cũng chẳng mất gì.. Tôi đảm bảo không có chuyện gì" thư ký hắn nói thêm lần nữaThấy người đó có vẽ không lừa đảo cô gật đầu..."Học trưởng.. Anh chờ em một chút nha... Em quay lại liền.. "cô cười nhẹ nóiAnh gật đầu..."Mời cô....""Dạ"Cô đi lại chiếc xe sang trọng ấy chiếc kính xe hạ xuống.. Một người đàn ông mặt lạnh nói..."Lên Xe...""Lên xe... Tôi quen anh sao..có gì anh nói ở đây đi...""Cô không lên đúng không.." Hắn hỏi"Ùm" cô trả lời ngắn gọn"Vậy cô muốn để cả trường này cùng người con trai đi cùng cô biết... Cái đêm trong quán bar cô đã bị gì " Hắn uy h**p côLúc này mặt cô xanh như lá cây khi nghe hắn nói như vậy...Miệng lắp bắp... "Sao anh... Biết được chuyện này chứ"Hết phần 8