"Nóng... Nóng..." Một người đàn ông với một khuôn mặt đẹp trai như điêu khắc, thanh tú Đang lờ mờ bước đi lên phòng quần áo thì có hơi xộc xệch Hắn vừa đi miệng không ngừng lẩm bẩm chửi rủa Đến nơi hắn đưa tay mở cửa phòng đi nhanh lên giường nằm "Chết tiệt? Đứa nào dám bỏ thuốc?" Hắn nói như muốn nghiền nát người đó ra thành từng mảnh Hắn Bạch Nhược Quân: 26 tuổi là cháu đích tôn của nhà họ Bạch vừa mới tiếp lên tiếp quản công ty "..." [...] Tại quầy bar "Hàm Nhi." quản lý cô gọi Hàm Nhi năm nay vừa tròn 20 tuổi ba mẹ mất sớm, tự sống mưu sinh, là người mạnh mẽ "Dạ." cô chạy lại "..." "Anh gọi tôi có việc gì không quản lý" cô nói với giọng trìu mến "Cô có thể đem chiếc áo khoác này lên phòng vip 690 được không? Vị khách vip vừa nãy đã bỏ quen" "Được ạ" cô cầm chiếc áo trên tay đi lên khu vực vip bắt đầu tìm kiếm 670 680 690 "À. Đây rồi" cô nói lên [Cốc...Cốc] "Thưa quý khách vừa nãy quý khách đã bỏ quên áo giờ tôi mang lên đây ạ" Cô nói giọng đầy kính trọng Cô đứng một hồi không thấy…
Chương 8
Lệnh Tôi Em Dám Không NgheTác giả: Nguyễn Thị ThùyTruyện Ngôn Tình"Nóng... Nóng..." Một người đàn ông với một khuôn mặt đẹp trai như điêu khắc, thanh tú Đang lờ mờ bước đi lên phòng quần áo thì có hơi xộc xệch Hắn vừa đi miệng không ngừng lẩm bẩm chửi rủa Đến nơi hắn đưa tay mở cửa phòng đi nhanh lên giường nằm "Chết tiệt? Đứa nào dám bỏ thuốc?" Hắn nói như muốn nghiền nát người đó ra thành từng mảnh Hắn Bạch Nhược Quân: 26 tuổi là cháu đích tôn của nhà họ Bạch vừa mới tiếp lên tiếp quản công ty "..." [...] Tại quầy bar "Hàm Nhi." quản lý cô gọi Hàm Nhi năm nay vừa tròn 20 tuổi ba mẹ mất sớm, tự sống mưu sinh, là người mạnh mẽ "Dạ." cô chạy lại "..." "Anh gọi tôi có việc gì không quản lý" cô nói với giọng trìu mến "Cô có thể đem chiếc áo khoác này lên phòng vip 690 được không? Vị khách vip vừa nãy đã bỏ quen" "Được ạ" cô cầm chiếc áo trên tay đi lên khu vực vip bắt đầu tìm kiếm 670 680 690 "À. Đây rồi" cô nói lên [Cốc...Cốc] "Thưa quý khách vừa nãy quý khách đã bỏ quên áo giờ tôi mang lên đây ạ" Cô nói giọng đầy kính trọng Cô đứng một hồi không thấy… Mặt cô tái nhợt khi nghe hắn nói như vậy...Miệng lắp bắp..." Sao anh... Sao anh... Biết được chuyện này chứ ""Lên xe..." Hắn lặp lại một lần nữaCô khó chịu nói hơi lớn.. "Anh trả lời tôi trước đi.."Hắn nhìn cô rồi mở cửa bước xuống... "Cô muốn nói ở đây đúng không..." Hắn hỏi"Ừ... Anh nói lẹ đi." cô dục hắnHắn cười một cái chỉ tay cho cô thấy... "Cô nhìn đi tất cả học sinh trong trường này đều nhìn cô và tôi... Cô còn muốn tôi nói ra ở đây... Nếu cô muốn vậy tôi sẽ nói"Cô nhìn xung quanh thì đúng như hắn nói.. Mọi người đều nhìn bằng ánh mắt... Ganh tị, tò mò và còn có ánh mắt ghen ghét nữa...Có nuốt một ngụm nước bọt nói... " Được rồi.. Tôi sẽ lên xe nhưng anh đợi tôi một chút... ""Cô nhanh lên đi tôi không có nhiều sức nhẫn nại đâu...""Biết rồi.." cô hét lên... Đi lại chỗ Lâm Kỳ.."Học trưởng.. Xin lỗi anh rồi giờ em có việc đi đây một chút... Chắc bữa sau em mới nhờ anh giảng dùm em bài này rồi" cô cười nóiAnh nhìn cô hỏi... "Em quen người đàn ông đó sao" vẻ hơi bựcCô cười to nói " Em không thân đâu.. Chỉ quen biết xơ xơ à.. ""Ùm vậy em đi cẩn thận nha..""Vâng... Tạm biệt anh" cô cười rồi chạy nhanh lại chỗ hắn"Xong rồi..."Nói cọc lốcHắn quay qua thư ký nói:...." Cậu bắt taxi về công ty trước đi""Dạ... Anh" thư ký hắn nói rồi cúi chào hắnCô và hắn leo lên xe chạy đi....Trên đường đi cô liên tục hỏi hắn.."Nè... Anh tính đưa tới đi đâu vậy hả... Sao anh không nói gì hết vậy""Nói gì là nói gì.." Hắn nói rồi thản nhiên lái xe" Anh đang đùa tôi đấy à.... Tất nhiên là chuyện ở quán bar... sao anh biết được" Cô bực mình nói"À... Là chuyện đó..." hắn cười nhẹ rồi nói"À... Sao anh nói chuyện thản nhiên quá vậy... Anh mau nói đi.. Tôi muốn biết ngay bây giờ" Cô càng bực mình hơn..." Tới nơi cô sẽ biết" hắn trả lời"Không... Tôi muốn biết ngay bây giờ anh mau nói đi..." cô vùng vẫy trên xe...Hết phần 9
Mặt cô tái nhợt khi nghe hắn nói như vậy...
Miệng lắp bắp..." Sao anh... Sao anh... Biết được chuyện này chứ "
"Lên xe..." Hắn lặp lại một lần nữa
Cô khó chịu nói hơi lớn.. "Anh trả lời tôi trước đi.."
Hắn nhìn cô rồi mở cửa bước xuống... "Cô muốn nói ở đây đúng không..." Hắn hỏi
"Ừ... Anh nói lẹ đi." cô dục hắn
Hắn cười một cái chỉ tay cho cô thấy... "Cô nhìn đi tất cả học sinh trong trường này đều nhìn cô và tôi... Cô còn muốn tôi nói ra ở đây... Nếu cô muốn vậy tôi sẽ nói"
Cô nhìn xung quanh thì đúng như hắn nói.. Mọi người đều nhìn bằng ánh mắt... Ganh tị, tò mò và còn có ánh mắt ghen ghét nữa...
Có nuốt một ngụm nước bọt nói... " Được rồi.. Tôi sẽ lên xe nhưng anh đợi tôi một chút... "
"Cô nhanh lên đi tôi không có nhiều sức nhẫn nại đâu..."
"Biết rồi.." cô hét lên... Đi lại chỗ Lâm Kỳ..
"Học trưởng.. Xin lỗi anh rồi giờ em có việc đi đây một chút... Chắc bữa sau em mới nhờ anh giảng dùm em bài này rồi" cô cười nói
Anh nhìn cô hỏi... "Em quen người đàn ông đó sao" vẻ hơi bực
Cô cười to nói " Em không thân đâu.. Chỉ quen biết xơ xơ à.. "
"Ùm vậy em đi cẩn thận nha.."
"Vâng... Tạm biệt anh" cô cười rồi chạy nhanh lại chỗ hắn
"Xong rồi..."Nói cọc lốc
Hắn quay qua thư ký nói:...." Cậu bắt taxi về công ty trước đi"
"Dạ... Anh" thư ký hắn nói rồi cúi chào hắn
Cô và hắn leo lên xe chạy đi....
Trên đường đi cô liên tục hỏi hắn..
"Nè... Anh tính đưa tới đi đâu vậy hả... Sao anh không nói gì hết vậy"
"Nói gì là nói gì.." Hắn nói rồi thản nhiên lái xe
" Anh đang đùa tôi đấy à.... Tất nhiên là chuyện ở quán bar... sao anh biết được" Cô bực mình nói
"À... Là chuyện đó..." hắn cười nhẹ rồi nói
"À... Sao anh nói chuyện thản nhiên quá vậy... Anh mau nói đi.. Tôi muốn biết ngay bây giờ" Cô càng bực mình hơn...
" Tới nơi cô sẽ biết" hắn trả lời
"Không... Tôi muốn biết ngay bây giờ anh mau nói đi..." cô vùng vẫy trên xe...
Hết phần 9
Lệnh Tôi Em Dám Không NgheTác giả: Nguyễn Thị ThùyTruyện Ngôn Tình"Nóng... Nóng..." Một người đàn ông với một khuôn mặt đẹp trai như điêu khắc, thanh tú Đang lờ mờ bước đi lên phòng quần áo thì có hơi xộc xệch Hắn vừa đi miệng không ngừng lẩm bẩm chửi rủa Đến nơi hắn đưa tay mở cửa phòng đi nhanh lên giường nằm "Chết tiệt? Đứa nào dám bỏ thuốc?" Hắn nói như muốn nghiền nát người đó ra thành từng mảnh Hắn Bạch Nhược Quân: 26 tuổi là cháu đích tôn của nhà họ Bạch vừa mới tiếp lên tiếp quản công ty "..." [...] Tại quầy bar "Hàm Nhi." quản lý cô gọi Hàm Nhi năm nay vừa tròn 20 tuổi ba mẹ mất sớm, tự sống mưu sinh, là người mạnh mẽ "Dạ." cô chạy lại "..." "Anh gọi tôi có việc gì không quản lý" cô nói với giọng trìu mến "Cô có thể đem chiếc áo khoác này lên phòng vip 690 được không? Vị khách vip vừa nãy đã bỏ quen" "Được ạ" cô cầm chiếc áo trên tay đi lên khu vực vip bắt đầu tìm kiếm 670 680 690 "À. Đây rồi" cô nói lên [Cốc...Cốc] "Thưa quý khách vừa nãy quý khách đã bỏ quên áo giờ tôi mang lên đây ạ" Cô nói giọng đầy kính trọng Cô đứng một hồi không thấy… Mặt cô tái nhợt khi nghe hắn nói như vậy...Miệng lắp bắp..." Sao anh... Sao anh... Biết được chuyện này chứ ""Lên xe..." Hắn lặp lại một lần nữaCô khó chịu nói hơi lớn.. "Anh trả lời tôi trước đi.."Hắn nhìn cô rồi mở cửa bước xuống... "Cô muốn nói ở đây đúng không..." Hắn hỏi"Ừ... Anh nói lẹ đi." cô dục hắnHắn cười một cái chỉ tay cho cô thấy... "Cô nhìn đi tất cả học sinh trong trường này đều nhìn cô và tôi... Cô còn muốn tôi nói ra ở đây... Nếu cô muốn vậy tôi sẽ nói"Cô nhìn xung quanh thì đúng như hắn nói.. Mọi người đều nhìn bằng ánh mắt... Ganh tị, tò mò và còn có ánh mắt ghen ghét nữa...Có nuốt một ngụm nước bọt nói... " Được rồi.. Tôi sẽ lên xe nhưng anh đợi tôi một chút... ""Cô nhanh lên đi tôi không có nhiều sức nhẫn nại đâu...""Biết rồi.." cô hét lên... Đi lại chỗ Lâm Kỳ.."Học trưởng.. Xin lỗi anh rồi giờ em có việc đi đây một chút... Chắc bữa sau em mới nhờ anh giảng dùm em bài này rồi" cô cười nóiAnh nhìn cô hỏi... "Em quen người đàn ông đó sao" vẻ hơi bựcCô cười to nói " Em không thân đâu.. Chỉ quen biết xơ xơ à.. ""Ùm vậy em đi cẩn thận nha..""Vâng... Tạm biệt anh" cô cười rồi chạy nhanh lại chỗ hắn"Xong rồi..."Nói cọc lốcHắn quay qua thư ký nói:...." Cậu bắt taxi về công ty trước đi""Dạ... Anh" thư ký hắn nói rồi cúi chào hắnCô và hắn leo lên xe chạy đi....Trên đường đi cô liên tục hỏi hắn.."Nè... Anh tính đưa tới đi đâu vậy hả... Sao anh không nói gì hết vậy""Nói gì là nói gì.." Hắn nói rồi thản nhiên lái xe" Anh đang đùa tôi đấy à.... Tất nhiên là chuyện ở quán bar... sao anh biết được" Cô bực mình nói"À... Là chuyện đó..." hắn cười nhẹ rồi nói"À... Sao anh nói chuyện thản nhiên quá vậy... Anh mau nói đi.. Tôi muốn biết ngay bây giờ" Cô càng bực mình hơn..." Tới nơi cô sẽ biết" hắn trả lời"Không... Tôi muốn biết ngay bây giờ anh mau nói đi..." cô vùng vẫy trên xe...Hết phần 9