Mạc Vân Trà Sữa Tuy là đầu thu, nhưng thành phố T liên tiếp bốn năm ngày gần đây mưa to liên miên,Làm toàn bộ Thành phố T đều bao phủ bởi hơi nước, không khí ẩm ướt lạnh lẽo. Từ quán cà phê đi ra, Tố Tâm cảm giác trời lạnh hơn. "Tố Tâm!" Hạ Hàm Yên từ quán cà phê đuổi tới, kéo tay Tố Tâm lại, âm thanh sắc bén: "Hứa Khai mất tích đã bốn năm, quyền thừa kế của anh ấy,cổ phần công ty,tất cả bất động sản, xe cộ đứng tên anh ấy đều bị em trai anh ấy là Hứa Thừa Vũ chiếm mất rồi! Nghe xong,Sống lưng Tố Tâm trở nên cứng đờ. "Việc duy nhất tôi có thể làm bây giờ là bảo vệ Hứa Khai, Cũng chỉ có tôi mới có thể bảo vệ anh ấy! Tôi không muốn một ngày nào đó, Hứa Khai trở về, lại phát hiện anh ấy không còn cái gì nữa..." Tố Tâm bị nói trúng tim đen, trái tim cô nhói đau vô cùng -- Hứa Khai là cấm kị giấu sâu trong tim Tố Tâm, không thể lấy ra cũng không thể đụng vào. Hạ Hàm Yên đứng giữa trời mưa, Tố Tâm đứng ở dưới ô, hai người giằng co.Tố Tâm rút cổ tay đang bị kéo của mình về. "cô có thể…
Chương 777: Có người chửi Phó Kiến Văn
Cả Đời Chỉ Yêu EmTác giả: Mạc Vân Trà SữaTruyện Đô Thị, Truyện Ngôn Tình, Truyện Ngược, Truyện SủngMạc Vân Trà Sữa Tuy là đầu thu, nhưng thành phố T liên tiếp bốn năm ngày gần đây mưa to liên miên,Làm toàn bộ Thành phố T đều bao phủ bởi hơi nước, không khí ẩm ướt lạnh lẽo. Từ quán cà phê đi ra, Tố Tâm cảm giác trời lạnh hơn. "Tố Tâm!" Hạ Hàm Yên từ quán cà phê đuổi tới, kéo tay Tố Tâm lại, âm thanh sắc bén: "Hứa Khai mất tích đã bốn năm, quyền thừa kế của anh ấy,cổ phần công ty,tất cả bất động sản, xe cộ đứng tên anh ấy đều bị em trai anh ấy là Hứa Thừa Vũ chiếm mất rồi! Nghe xong,Sống lưng Tố Tâm trở nên cứng đờ. "Việc duy nhất tôi có thể làm bây giờ là bảo vệ Hứa Khai, Cũng chỉ có tôi mới có thể bảo vệ anh ấy! Tôi không muốn một ngày nào đó, Hứa Khai trở về, lại phát hiện anh ấy không còn cái gì nữa..." Tố Tâm bị nói trúng tim đen, trái tim cô nhói đau vô cùng -- Hứa Khai là cấm kị giấu sâu trong tim Tố Tâm, không thể lấy ra cũng không thể đụng vào. Hạ Hàm Yên đứng giữa trời mưa, Tố Tâm đứng ở dưới ô, hai người giằng co.Tố Tâm rút cổ tay đang bị kéo của mình về. "cô có thể… "Lão gia tử..." trợ lý Lưu cười bất đắc dĩ, cầu viện liếc nhìn Tố Tâm, "Bác sĩ nói rồi, mắt của ngài không thích hợp xem màn hình điện thoại thời gian quá lâu!"Lão gia tử ngước liếc mắt nhìn trợ lý Lưu: "Bác sĩ nói phổi của cậu không tốt, cho nên cậu hút ít thuốc thôi, nói cậu có nghe đâu!"Trợ lý Lưu: "...""Năm mươi bước cười một trăm bước!" Tố lão gia tử thu hồi điện thoại, tháo kính lão xuống đưa cho trợ lý Lưu, hai con mắt thâm thúy nhìn về phía Tố Tâm, "Phó Kiến Văn đối với con thế nào!"Tố Tâm cười gật đầu: "Anh ấy đối với con rất tốt..."Tố lão gia tử không có dễ dàng tin tưởng lời nói của Tố Tâm, ông đánh giá Tố Tâm từ trên xuống dưới một hồi, chau mày: "Sao lại gầy như vậy!"Bao nhiêu năm không gặp Tố Tâm, đứa nhỏ này đều là tránh ông, Tố lão gia tử không phải không biết!Hôm nay Tố lão gia tử vốn là không muốn đến tham gia lễ đính hôn của người con riêng này, sau đó ngẫm lại...Bởi vì, từ nhỏ Phó Thanh Tuyền cùng Tố lão gia tử chính là bạn học, lần này tới cũng coi như là vì cho nhau mặt mũi vì cùng nhau làm ăn trên thương trường, Phó Thanh Tuyền lại mắt cao hơn đầu, Tố lão gia tử cũng không thích chút nào!Thứ hai, chính là đứa bé kia mặc dù là con riêng, nhưng được sinh ra cậu ta cũng không thể tự mình lựa chọn, đứa trẻ vô tội.Thứ ba, Tố lão gia tử cũng muốn nhìn xem hôm nay có thể ở nơi này nhìn thấy Tố Tâm hay không."Bởi vì phải lên hình, phải gầy một chút lên hình mới đẹp." Tố Tâm giơ tay bưng khuôn mặt nhỏ của chính mình, cười cười đối với Tố lão gia tử."Gầy như vậy lên hình có gì đáng xem!" Tố lão gia tử chau mày, "Con sắp xếp thời gian để về nhà nghỉ ngơi, để dì Mã bồi bổ thân thể cho con, đừng để đến lúc gầy như vậy mà mang thai, như vậy không tốt!"Giọng điệu của Tố lão gia tử trước sau như một không thể thương lượng, nắm đấm bên người của Tố Tâm nắm chặt, lời nói sẽ không lại trở về cuối cùng cũng không thể nói ra.Dưới ánh đèn sắc màu ấm áp, Tố lão gia tử nhìn xem mắt tiệp của Tố Tâm buông xuống, hai tay ông chống ở tay vịn ghế sô pha đứng lên, chỉnh lại âu phục của mình một chút, mở miệng: "Trước khi trở về nhớ gọi điện thoại cho nãi nãi của con, bà ấy nhất định sẽ rất vui vẻ!"Nghe nói như thế, trợ lý Lưu cho rằng hai ông cháu đã nói ra, trong lòng có phần cao hứng, vô cùng có ánh mắt giúp Tố lão gia tử mở cửa phòng.Nhìn theo bóng lưng Tố lão gia tử ra ngoài, Tố Tâm còn đứng ở trong phòng nghỉ ngơi, trợ lý Lưu nghĩ Tố Tâm cũng muốn đi ra, liền không đóng môn.Tố Tâm mới vừa đi ra, liền nghe có người mắng Phó Kiến Văn...********Đố các nàng đoán được ai dám chửi Phó Kiến Văn nào? Khó nha.hihiHãy like, cmt và bỏ phiếu cho shuu nhaaa
"Lão gia tử..." trợ lý Lưu cười bất đắc dĩ, cầu viện liếc nhìn Tố Tâm, "Bác sĩ nói rồi, mắt của ngài không thích hợp xem màn hình điện thoại thời gian quá lâu!"
Lão gia tử ngước liếc mắt nhìn trợ lý Lưu: "Bác sĩ nói phổi của cậu không tốt, cho nên cậu hút ít thuốc thôi, nói cậu có nghe đâu!"
Trợ lý Lưu: "..."
"Năm mươi bước cười một trăm bước!" Tố lão gia tử thu hồi điện thoại, tháo kính lão xuống đưa cho trợ lý Lưu, hai con mắt thâm thúy nhìn về phía Tố Tâm, "Phó Kiến Văn đối với con thế nào!"
Tố Tâm cười gật đầu: "Anh ấy đối với con rất tốt..."
Tố lão gia tử không có dễ dàng tin tưởng lời nói của Tố Tâm, ông đánh giá Tố Tâm từ trên xuống dưới một hồi, chau mày: "Sao lại gầy như vậy!"
Bao nhiêu năm không gặp Tố Tâm, đứa nhỏ này đều là tránh ông, Tố lão gia tử không phải không biết!
Hôm nay Tố lão gia tử vốn là không muốn đến tham gia lễ đính hôn của người con riêng này, sau đó ngẫm lại...
Bởi vì, từ nhỏ Phó Thanh Tuyền cùng Tố lão gia tử chính là bạn học, lần này tới cũng coi như là vì cho nhau mặt mũi vì cùng nhau làm ăn trên thương trường, Phó Thanh Tuyền lại mắt cao hơn đầu, Tố lão gia tử cũng không thích chút nào!
Thứ hai, chính là đứa bé kia mặc dù là con riêng, nhưng được sinh ra cậu ta cũng không thể tự mình lựa chọn, đứa trẻ vô tội.
Thứ ba, Tố lão gia tử cũng muốn nhìn xem hôm nay có thể ở nơi này nhìn thấy Tố Tâm hay không.
"Bởi vì phải lên hình, phải gầy một chút lên hình mới đẹp." Tố Tâm giơ tay bưng khuôn mặt nhỏ của chính mình, cười cười đối với Tố lão gia tử.
"Gầy như vậy lên hình có gì đáng xem!" Tố lão gia tử chau mày, "Con sắp xếp thời gian để về nhà nghỉ ngơi, để dì Mã bồi bổ thân thể cho con, đừng để đến lúc gầy như vậy mà mang thai, như vậy không tốt!"
Giọng điệu của Tố lão gia tử trước sau như một không thể thương lượng, nắm đấm bên người của Tố Tâm nắm chặt, lời nói sẽ không lại trở về cuối cùng cũng không thể nói ra.
Dưới ánh đèn sắc màu ấm áp, Tố lão gia tử nhìn xem mắt tiệp của Tố Tâm buông xuống, hai tay ông chống ở tay vịn ghế sô pha đứng lên, chỉnh lại âu phục của mình một chút, mở miệng: "Trước khi trở về nhớ gọi điện thoại cho nãi nãi của con, bà ấy nhất định sẽ rất vui vẻ!"
Nghe nói như thế, trợ lý Lưu cho rằng hai ông cháu đã nói ra, trong lòng có phần cao hứng, vô cùng có ánh mắt giúp Tố lão gia tử mở cửa phòng.
Nhìn theo bóng lưng Tố lão gia tử ra ngoài, Tố Tâm còn đứng ở trong phòng nghỉ ngơi, trợ lý Lưu nghĩ Tố Tâm cũng muốn đi ra, liền không đóng môn.
Tố Tâm mới vừa đi ra, liền nghe có người mắng Phó Kiến Văn...
********
Đố các nàng đoán được ai dám chửi Phó Kiến Văn nào? Khó nha.hihi
Hãy like, cmt và bỏ phiếu cho shuu nhaaa
Cả Đời Chỉ Yêu EmTác giả: Mạc Vân Trà SữaTruyện Đô Thị, Truyện Ngôn Tình, Truyện Ngược, Truyện SủngMạc Vân Trà Sữa Tuy là đầu thu, nhưng thành phố T liên tiếp bốn năm ngày gần đây mưa to liên miên,Làm toàn bộ Thành phố T đều bao phủ bởi hơi nước, không khí ẩm ướt lạnh lẽo. Từ quán cà phê đi ra, Tố Tâm cảm giác trời lạnh hơn. "Tố Tâm!" Hạ Hàm Yên từ quán cà phê đuổi tới, kéo tay Tố Tâm lại, âm thanh sắc bén: "Hứa Khai mất tích đã bốn năm, quyền thừa kế của anh ấy,cổ phần công ty,tất cả bất động sản, xe cộ đứng tên anh ấy đều bị em trai anh ấy là Hứa Thừa Vũ chiếm mất rồi! Nghe xong,Sống lưng Tố Tâm trở nên cứng đờ. "Việc duy nhất tôi có thể làm bây giờ là bảo vệ Hứa Khai, Cũng chỉ có tôi mới có thể bảo vệ anh ấy! Tôi không muốn một ngày nào đó, Hứa Khai trở về, lại phát hiện anh ấy không còn cái gì nữa..." Tố Tâm bị nói trúng tim đen, trái tim cô nhói đau vô cùng -- Hứa Khai là cấm kị giấu sâu trong tim Tố Tâm, không thể lấy ra cũng không thể đụng vào. Hạ Hàm Yên đứng giữa trời mưa, Tố Tâm đứng ở dưới ô, hai người giằng co.Tố Tâm rút cổ tay đang bị kéo của mình về. "cô có thể… "Lão gia tử..." trợ lý Lưu cười bất đắc dĩ, cầu viện liếc nhìn Tố Tâm, "Bác sĩ nói rồi, mắt của ngài không thích hợp xem màn hình điện thoại thời gian quá lâu!"Lão gia tử ngước liếc mắt nhìn trợ lý Lưu: "Bác sĩ nói phổi của cậu không tốt, cho nên cậu hút ít thuốc thôi, nói cậu có nghe đâu!"Trợ lý Lưu: "...""Năm mươi bước cười một trăm bước!" Tố lão gia tử thu hồi điện thoại, tháo kính lão xuống đưa cho trợ lý Lưu, hai con mắt thâm thúy nhìn về phía Tố Tâm, "Phó Kiến Văn đối với con thế nào!"Tố Tâm cười gật đầu: "Anh ấy đối với con rất tốt..."Tố lão gia tử không có dễ dàng tin tưởng lời nói của Tố Tâm, ông đánh giá Tố Tâm từ trên xuống dưới một hồi, chau mày: "Sao lại gầy như vậy!"Bao nhiêu năm không gặp Tố Tâm, đứa nhỏ này đều là tránh ông, Tố lão gia tử không phải không biết!Hôm nay Tố lão gia tử vốn là không muốn đến tham gia lễ đính hôn của người con riêng này, sau đó ngẫm lại...Bởi vì, từ nhỏ Phó Thanh Tuyền cùng Tố lão gia tử chính là bạn học, lần này tới cũng coi như là vì cho nhau mặt mũi vì cùng nhau làm ăn trên thương trường, Phó Thanh Tuyền lại mắt cao hơn đầu, Tố lão gia tử cũng không thích chút nào!Thứ hai, chính là đứa bé kia mặc dù là con riêng, nhưng được sinh ra cậu ta cũng không thể tự mình lựa chọn, đứa trẻ vô tội.Thứ ba, Tố lão gia tử cũng muốn nhìn xem hôm nay có thể ở nơi này nhìn thấy Tố Tâm hay không."Bởi vì phải lên hình, phải gầy một chút lên hình mới đẹp." Tố Tâm giơ tay bưng khuôn mặt nhỏ của chính mình, cười cười đối với Tố lão gia tử."Gầy như vậy lên hình có gì đáng xem!" Tố lão gia tử chau mày, "Con sắp xếp thời gian để về nhà nghỉ ngơi, để dì Mã bồi bổ thân thể cho con, đừng để đến lúc gầy như vậy mà mang thai, như vậy không tốt!"Giọng điệu của Tố lão gia tử trước sau như một không thể thương lượng, nắm đấm bên người của Tố Tâm nắm chặt, lời nói sẽ không lại trở về cuối cùng cũng không thể nói ra.Dưới ánh đèn sắc màu ấm áp, Tố lão gia tử nhìn xem mắt tiệp của Tố Tâm buông xuống, hai tay ông chống ở tay vịn ghế sô pha đứng lên, chỉnh lại âu phục của mình một chút, mở miệng: "Trước khi trở về nhớ gọi điện thoại cho nãi nãi của con, bà ấy nhất định sẽ rất vui vẻ!"Nghe nói như thế, trợ lý Lưu cho rằng hai ông cháu đã nói ra, trong lòng có phần cao hứng, vô cùng có ánh mắt giúp Tố lão gia tử mở cửa phòng.Nhìn theo bóng lưng Tố lão gia tử ra ngoài, Tố Tâm còn đứng ở trong phòng nghỉ ngơi, trợ lý Lưu nghĩ Tố Tâm cũng muốn đi ra, liền không đóng môn.Tố Tâm mới vừa đi ra, liền nghe có người mắng Phó Kiến Văn...********Đố các nàng đoán được ai dám chửi Phó Kiến Văn nào? Khó nha.hihiHãy like, cmt và bỏ phiếu cho shuu nhaaa