Mạc Vân Trà Sữa Tuy là đầu thu, nhưng thành phố T liên tiếp bốn năm ngày gần đây mưa to liên miên,Làm toàn bộ Thành phố T đều bao phủ bởi hơi nước, không khí ẩm ướt lạnh lẽo. Từ quán cà phê đi ra, Tố Tâm cảm giác trời lạnh hơn. "Tố Tâm!" Hạ Hàm Yên từ quán cà phê đuổi tới, kéo tay Tố Tâm lại, âm thanh sắc bén: "Hứa Khai mất tích đã bốn năm, quyền thừa kế của anh ấy,cổ phần công ty,tất cả bất động sản, xe cộ đứng tên anh ấy đều bị em trai anh ấy là Hứa Thừa Vũ chiếm mất rồi! Nghe xong,Sống lưng Tố Tâm trở nên cứng đờ. "Việc duy nhất tôi có thể làm bây giờ là bảo vệ Hứa Khai, Cũng chỉ có tôi mới có thể bảo vệ anh ấy! Tôi không muốn một ngày nào đó, Hứa Khai trở về, lại phát hiện anh ấy không còn cái gì nữa..." Tố Tâm bị nói trúng tim đen, trái tim cô nhói đau vô cùng -- Hứa Khai là cấm kị giấu sâu trong tim Tố Tâm, không thể lấy ra cũng không thể đụng vào. Hạ Hàm Yên đứng giữa trời mưa, Tố Tâm đứng ở dưới ô, hai người giằng co.Tố Tâm rút cổ tay đang bị kéo của mình về. "cô có thể…

Chương 778: Con phải để Phó Kiến Văn phụ trách nửa đời sau

Cả Đời Chỉ Yêu EmTác giả: Mạc Vân Trà SữaTruyện Đô Thị, Truyện Ngôn Tình, Truyện Ngược, Truyện SủngMạc Vân Trà Sữa Tuy là đầu thu, nhưng thành phố T liên tiếp bốn năm ngày gần đây mưa to liên miên,Làm toàn bộ Thành phố T đều bao phủ bởi hơi nước, không khí ẩm ướt lạnh lẽo. Từ quán cà phê đi ra, Tố Tâm cảm giác trời lạnh hơn. "Tố Tâm!" Hạ Hàm Yên từ quán cà phê đuổi tới, kéo tay Tố Tâm lại, âm thanh sắc bén: "Hứa Khai mất tích đã bốn năm, quyền thừa kế của anh ấy,cổ phần công ty,tất cả bất động sản, xe cộ đứng tên anh ấy đều bị em trai anh ấy là Hứa Thừa Vũ chiếm mất rồi! Nghe xong,Sống lưng Tố Tâm trở nên cứng đờ. "Việc duy nhất tôi có thể làm bây giờ là bảo vệ Hứa Khai, Cũng chỉ có tôi mới có thể bảo vệ anh ấy! Tôi không muốn một ngày nào đó, Hứa Khai trở về, lại phát hiện anh ấy không còn cái gì nữa..." Tố Tâm bị nói trúng tim đen, trái tim cô nhói đau vô cùng -- Hứa Khai là cấm kị giấu sâu trong tim Tố Tâm, không thể lấy ra cũng không thể đụng vào. Hạ Hàm Yên đứng giữa trời mưa, Tố Tâm đứng ở dưới ô, hai người giằng co.Tố Tâm rút cổ tay đang bị kéo của mình về. "cô có thể… "Không trách con nhìn thấy Phó Kiến Văn đã sợ run người! Phó Kiến Văn cũng quá chẳng ra gì rồi! Ta đi tìm Phó Thanh Tuyền tính sổ đi! Tốt xấu gì Quảng Phác cũng là anh trai của Mục Mạn Đồng! Phó Kiến Văn cũng chỉ là một cái đứa cháu ngoại của Phó gia, nói thế nào cũng là vãn bối! Lại giám xuống tay nặng như đối với Quảng Bác!"Tố Tâm nghe được âm thanh từ phòng bên cạnh truyền đến, cảm thấy giọng nói sắc bén này có phần quen thuộc."Mẹ!" Một giọng nữ ôn nhu truyền ra mang theo mấy phần lo lắng, "Mẹ đừng náo! Hôm nay là lễ đính hôn của Mục Mạn Đồng, nếu như làm lớn lên phá hỏng lễ đính hôn của Mục Mạn Đồng thì không hay đâu, Quảng Phác cũng không phải loại người tốt đẹp gì! Những năm này mọi người bên ngoài đều biết Quảng Phác phong lưu vô hạn, con đã tận mắt nhìn xem Quảng Phác vì nịnh bợ Mục lão gia tử đã phải ăn quả đắng gì! Chịu tội gì! Mẹ cũng đừng làm loạn thêm!""Con có phải ngốc hay không! Đây chính là chuyện của cả đời con, hiện tại phương diện kia của Quảng Phác không được! Con phải để Phó Kiến Văn phụ trách nửa đời sau của con!"Nghe nói như thế, bước chân của Tố Tâm di chuyển đến trước cửa phòng nghỉ ngơi kia, trong ngực không khỏi tức giận!Để Phó Kiến Văn phụ trách! Làm sao phụ trách!Tố Tâm nhìn vào bên trong gian phòng chưa đóng kín cửa, bên trong là một đôi mẹ con, con gái lệ rơi đầy mặt đang lôi kéo cánh tay của mẹ cô ta.Người phụ nữ trung niên có dáng người hơi mập, Tố Tâm nhìn rõ ràng, có thểk chính là người phụ nữ trung niên lần trước nói Miêu Miêu nhà bọn họ ăn cá ba màu nhà bà ta.Con mắt của Tố Tâm hơi híp lại, từ trong túi xách lấy điện thoại di động ra, mở camera.Biện pháp này thực sự Tố Tâm không thích, nhưng lại không thể không dùng.Đơn giản thô bạo, nhưng lại vô cùng có ích..."Rồi lại nói!" người phụ nữ trung niên nhỏ giọng, "Chuyện này phải làm lớn lên mới được! Con xem... Trước đó trong giới đều nói rằng, Mục lão gia tử để Quảng Phác sửa lại họ Mụv chính là muốn bồi dưỡng Quảng Phác làm người thừa kế của Mục gia! Mục Mạn Đồng lại là người tàn phế không đi được, trong nhà lại không có con trai, Quảng Phác chắc chắn sẽ là người thừa kế! cho dù về sau phương diện kia của hai vợ chồng con không có hi vọng, nhưng còn có thể trông cậy vào tiền!"Người phụ nữ trẻ tuổi đang nhìn mẹ mình, ngẩn ra..."Hơn nữa, nếu lần này náo lễ đính hôn của Mục Mạn Đồng, làm cho tất cả mọi người đều biết phương diện kia của Mục Quảng Phác không được, về sau con cùng Mục Quảng Phác ly hôn cũng dễ dàng một chút!"********Nay shu đi sinh nhật bạn nên về shu up nốt hai chương nha

"Không trách con nhìn thấy Phó Kiến Văn đã sợ run người! Phó Kiến Văn cũng quá chẳng ra gì rồi! Ta đi tìm Phó Thanh Tuyền tính sổ đi! Tốt xấu gì Quảng Phác cũng là anh trai của Mục Mạn Đồng! Phó Kiến Văn cũng chỉ là một cái đứa cháu ngoại của Phó gia, nói thế nào cũng là vãn bối! Lại giám xuống tay nặng như đối với Quảng Bác!"

Tố Tâm nghe được âm thanh từ phòng bên cạnh truyền đến, cảm thấy giọng nói sắc bén này có phần quen thuộc.

"Mẹ!" Một giọng nữ ôn nhu truyền ra mang theo mấy phần lo lắng, "Mẹ đừng náo! Hôm nay là lễ đính hôn của Mục Mạn Đồng, nếu như làm lớn lên phá hỏng lễ đính hôn của Mục Mạn Đồng thì không hay đâu, Quảng Phác cũng không phải loại người tốt đẹp gì! Những năm này mọi người bên ngoài đều biết Quảng Phác phong lưu vô hạn, con đã tận mắt nhìn xem Quảng Phác vì nịnh bợ Mục lão gia tử đã phải ăn quả đắng gì! Chịu tội gì! Mẹ cũng đừng làm loạn thêm!"

"Con có phải ngốc hay không! Đây chính là chuyện của cả đời con, hiện tại phương diện kia của Quảng Phác không được! Con phải để Phó Kiến Văn phụ trách nửa đời sau của con!"

Nghe nói như thế, bước chân của Tố Tâm di chuyển đến trước cửa phòng nghỉ ngơi kia, trong ngực không khỏi tức giận!

Để Phó Kiến Văn phụ trách! Làm sao phụ trách!

Tố Tâm nhìn vào bên trong gian phòng chưa đóng kín cửa, bên trong là một đôi mẹ con, con gái lệ rơi đầy mặt đang lôi kéo cánh tay của mẹ cô ta.

Người phụ nữ trung niên có dáng người hơi mập, Tố Tâm nhìn rõ ràng, có thểk chính là người phụ nữ trung niên lần trước nói Miêu Miêu nhà bọn họ ăn cá ba màu nhà bà ta.

Con mắt của Tố Tâm hơi híp lại, từ trong túi xách lấy điện thoại di động ra, mở camera.

Biện pháp này thực sự Tố Tâm không thích, nhưng lại không thể không dùng.

Đơn giản thô bạo, nhưng lại vô cùng có ích...

"Rồi lại nói!" người phụ nữ trung niên nhỏ giọng, "Chuyện này phải làm lớn lên mới được! Con xem... Trước đó trong giới đều nói rằng, Mục lão gia tử để Quảng Phác sửa lại họ Mụv chính là muốn bồi dưỡng Quảng Phác làm người thừa kế của Mục gia! Mục Mạn Đồng lại là người tàn phế không đi được, trong nhà lại không có con trai, Quảng Phác chắc chắn sẽ là người thừa kế! cho dù về sau phương diện kia của hai vợ chồng con không có hi vọng, nhưng còn có thể trông cậy vào tiền!"

Người phụ nữ trẻ tuổi đang nhìn mẹ mình, ngẩn ra...

"Hơn nữa, nếu lần này náo lễ đính hôn của Mục Mạn Đồng, làm cho tất cả mọi người đều biết phương diện kia của Mục Quảng Phác không được, về sau con cùng Mục Quảng Phác ly hôn cũng dễ dàng một chút!"

********

Nay shu đi sinh nhật bạn nên về shu up nốt hai chương nha

Cả Đời Chỉ Yêu EmTác giả: Mạc Vân Trà SữaTruyện Đô Thị, Truyện Ngôn Tình, Truyện Ngược, Truyện SủngMạc Vân Trà Sữa Tuy là đầu thu, nhưng thành phố T liên tiếp bốn năm ngày gần đây mưa to liên miên,Làm toàn bộ Thành phố T đều bao phủ bởi hơi nước, không khí ẩm ướt lạnh lẽo. Từ quán cà phê đi ra, Tố Tâm cảm giác trời lạnh hơn. "Tố Tâm!" Hạ Hàm Yên từ quán cà phê đuổi tới, kéo tay Tố Tâm lại, âm thanh sắc bén: "Hứa Khai mất tích đã bốn năm, quyền thừa kế của anh ấy,cổ phần công ty,tất cả bất động sản, xe cộ đứng tên anh ấy đều bị em trai anh ấy là Hứa Thừa Vũ chiếm mất rồi! Nghe xong,Sống lưng Tố Tâm trở nên cứng đờ. "Việc duy nhất tôi có thể làm bây giờ là bảo vệ Hứa Khai, Cũng chỉ có tôi mới có thể bảo vệ anh ấy! Tôi không muốn một ngày nào đó, Hứa Khai trở về, lại phát hiện anh ấy không còn cái gì nữa..." Tố Tâm bị nói trúng tim đen, trái tim cô nhói đau vô cùng -- Hứa Khai là cấm kị giấu sâu trong tim Tố Tâm, không thể lấy ra cũng không thể đụng vào. Hạ Hàm Yên đứng giữa trời mưa, Tố Tâm đứng ở dưới ô, hai người giằng co.Tố Tâm rút cổ tay đang bị kéo của mình về. "cô có thể… "Không trách con nhìn thấy Phó Kiến Văn đã sợ run người! Phó Kiến Văn cũng quá chẳng ra gì rồi! Ta đi tìm Phó Thanh Tuyền tính sổ đi! Tốt xấu gì Quảng Phác cũng là anh trai của Mục Mạn Đồng! Phó Kiến Văn cũng chỉ là một cái đứa cháu ngoại của Phó gia, nói thế nào cũng là vãn bối! Lại giám xuống tay nặng như đối với Quảng Bác!"Tố Tâm nghe được âm thanh từ phòng bên cạnh truyền đến, cảm thấy giọng nói sắc bén này có phần quen thuộc."Mẹ!" Một giọng nữ ôn nhu truyền ra mang theo mấy phần lo lắng, "Mẹ đừng náo! Hôm nay là lễ đính hôn của Mục Mạn Đồng, nếu như làm lớn lên phá hỏng lễ đính hôn của Mục Mạn Đồng thì không hay đâu, Quảng Phác cũng không phải loại người tốt đẹp gì! Những năm này mọi người bên ngoài đều biết Quảng Phác phong lưu vô hạn, con đã tận mắt nhìn xem Quảng Phác vì nịnh bợ Mục lão gia tử đã phải ăn quả đắng gì! Chịu tội gì! Mẹ cũng đừng làm loạn thêm!""Con có phải ngốc hay không! Đây chính là chuyện của cả đời con, hiện tại phương diện kia của Quảng Phác không được! Con phải để Phó Kiến Văn phụ trách nửa đời sau của con!"Nghe nói như thế, bước chân của Tố Tâm di chuyển đến trước cửa phòng nghỉ ngơi kia, trong ngực không khỏi tức giận!Để Phó Kiến Văn phụ trách! Làm sao phụ trách!Tố Tâm nhìn vào bên trong gian phòng chưa đóng kín cửa, bên trong là một đôi mẹ con, con gái lệ rơi đầy mặt đang lôi kéo cánh tay của mẹ cô ta.Người phụ nữ trung niên có dáng người hơi mập, Tố Tâm nhìn rõ ràng, có thểk chính là người phụ nữ trung niên lần trước nói Miêu Miêu nhà bọn họ ăn cá ba màu nhà bà ta.Con mắt của Tố Tâm hơi híp lại, từ trong túi xách lấy điện thoại di động ra, mở camera.Biện pháp này thực sự Tố Tâm không thích, nhưng lại không thể không dùng.Đơn giản thô bạo, nhưng lại vô cùng có ích..."Rồi lại nói!" người phụ nữ trung niên nhỏ giọng, "Chuyện này phải làm lớn lên mới được! Con xem... Trước đó trong giới đều nói rằng, Mục lão gia tử để Quảng Phác sửa lại họ Mụv chính là muốn bồi dưỡng Quảng Phác làm người thừa kế của Mục gia! Mục Mạn Đồng lại là người tàn phế không đi được, trong nhà lại không có con trai, Quảng Phác chắc chắn sẽ là người thừa kế! cho dù về sau phương diện kia của hai vợ chồng con không có hi vọng, nhưng còn có thể trông cậy vào tiền!"Người phụ nữ trẻ tuổi đang nhìn mẹ mình, ngẩn ra..."Hơn nữa, nếu lần này náo lễ đính hôn của Mục Mạn Đồng, làm cho tất cả mọi người đều biết phương diện kia của Mục Quảng Phác không được, về sau con cùng Mục Quảng Phác ly hôn cũng dễ dàng một chút!"********Nay shu đi sinh nhật bạn nên về shu up nốt hai chương nha

Chương 778: Con phải để Phó Kiến Văn phụ trách nửa đời sau