Mạc Vân Trà Sữa Tuy là đầu thu, nhưng thành phố T liên tiếp bốn năm ngày gần đây mưa to liên miên,Làm toàn bộ Thành phố T đều bao phủ bởi hơi nước, không khí ẩm ướt lạnh lẽo. Từ quán cà phê đi ra, Tố Tâm cảm giác trời lạnh hơn. "Tố Tâm!" Hạ Hàm Yên từ quán cà phê đuổi tới, kéo tay Tố Tâm lại, âm thanh sắc bén: "Hứa Khai mất tích đã bốn năm, quyền thừa kế của anh ấy,cổ phần công ty,tất cả bất động sản, xe cộ đứng tên anh ấy đều bị em trai anh ấy là Hứa Thừa Vũ chiếm mất rồi! Nghe xong,Sống lưng Tố Tâm trở nên cứng đờ. "Việc duy nhất tôi có thể làm bây giờ là bảo vệ Hứa Khai, Cũng chỉ có tôi mới có thể bảo vệ anh ấy! Tôi không muốn một ngày nào đó, Hứa Khai trở về, lại phát hiện anh ấy không còn cái gì nữa..." Tố Tâm bị nói trúng tim đen, trái tim cô nhói đau vô cùng -- Hứa Khai là cấm kị giấu sâu trong tim Tố Tâm, không thể lấy ra cũng không thể đụng vào. Hạ Hàm Yên đứng giữa trời mưa, Tố Tâm đứng ở dưới ô, hai người giằng co.Tố Tâm rút cổ tay đang bị kéo của mình về. "cô có thể…

Chương 794: Ở lại

Cả Đời Chỉ Yêu EmTác giả: Mạc Vân Trà SữaTruyện Đô Thị, Truyện Ngôn Tình, Truyện Ngược, Truyện SủngMạc Vân Trà Sữa Tuy là đầu thu, nhưng thành phố T liên tiếp bốn năm ngày gần đây mưa to liên miên,Làm toàn bộ Thành phố T đều bao phủ bởi hơi nước, không khí ẩm ướt lạnh lẽo. Từ quán cà phê đi ra, Tố Tâm cảm giác trời lạnh hơn. "Tố Tâm!" Hạ Hàm Yên từ quán cà phê đuổi tới, kéo tay Tố Tâm lại, âm thanh sắc bén: "Hứa Khai mất tích đã bốn năm, quyền thừa kế của anh ấy,cổ phần công ty,tất cả bất động sản, xe cộ đứng tên anh ấy đều bị em trai anh ấy là Hứa Thừa Vũ chiếm mất rồi! Nghe xong,Sống lưng Tố Tâm trở nên cứng đờ. "Việc duy nhất tôi có thể làm bây giờ là bảo vệ Hứa Khai, Cũng chỉ có tôi mới có thể bảo vệ anh ấy! Tôi không muốn một ngày nào đó, Hứa Khai trở về, lại phát hiện anh ấy không còn cái gì nữa..." Tố Tâm bị nói trúng tim đen, trái tim cô nhói đau vô cùng -- Hứa Khai là cấm kị giấu sâu trong tim Tố Tâm, không thể lấy ra cũng không thể đụng vào. Hạ Hàm Yên đứng giữa trời mưa, Tố Tâm đứng ở dưới ô, hai người giằng co.Tố Tâm rút cổ tay đang bị kéo của mình về. "cô có thể… Tố lão gia tử gật đầu, xoay người liền đi ra ngoài, Phó Kiến Văn dắt theo tay Tố Tâm đi sau lưng...Vào lúc này quả thực là ngực của Phó Thanh Tuyền đau dữ dội, ông ta che ngực, thư ký Tống cùng Lư Thanh Mai thấy thế tiến lên một bước."Chủ tịch!""Thanh Tuyền..."Phó Thanh Tuyền khoát tay áo một cái: "Tôi không sao, chính là bị tức giận!"Mục lão gia tử đứng ở nơi đó cũng không biết nên nói cái gì cho phải, cuối cùng là nói một câu: "Là chuyện của Quảng Phác làm cho ông thêm phiền toái rồi!"Phó Thanh Tuyền lắc đầu với Mục lão gia tử.Phó Thiên Tứ dùng ánh mắt quét qua Phó Thanh Tuyền, không biết tại sao, trong lòng còn cảm thấy rất thoải mái.Mục lão gia tử cũng là đưa tay vỗ vỗ bả vai của Phó Thanh Tuyền, một bộ tôi hiểu nỗi khổ tâm trong lòng của ông, mở miệng nói: "Được rồi, xuống lầu thôi, cũng không thể để một mình khách ở dưới lầu được!"Phó Thanh Tuyền gật đầu.Vợ của Mục Quảng Phác lôi kéo cánh tay của mẹ cô ta, sau đó nói một câu với Mục lão gia tử rồi đi ra khỏi phòng.Phó Thiên Tứ đột nhiên nghĩ đến cái gì, bỏ qua sự lôi kéo của Lư Thanh Mai, cậu ta chạy vội ra bên ngoài."Thiên Tứ! Con đi làm cái gì!" Lư Thanh Mai gọi một câu."Bà già kia còn cầm điện thoại của Tố Tâm!" Phó Thiên Tứ nói xong liền đuổi theo.Mục Mạn Đồng nhìn theo bóng lưng của Phó Thiên Tứ đi ra ngoài, cánh môi khẽ nhếch, suy đoán phải chăng quan hệ giữa Phó Thiên Tứ cùng Tố Tâm rất tốt.Phó Thiên Tứ đuổi theo mẹ vợ của Mục Quảng Phác mẹ vợ, đoạt lấy điện thoại của Tố Tâm: "Không phải đồ của bà sao bà dám mang đi! thiếu tiền như vậy sao! Sau này trở thành mấy đời quỷ nghèo!"Mẹ vợ của Mục Quảng Phác bị tức tới ngã ngửa: "Cậu nói nhăng nói quậy gì đó!"Phó Thiên Tứ không thèm để ý đến bà ta, xoay người đi vào bên trong.Tố lão gia tử nói Phó gia toàn mấy thứ khiến người ta tức giận, không muốn tiếp tục ở trang viên của Phó gia nữa, Tố Tâm cùng Phó Kiến Văn tự mình đưa Tố lão gia tử lên xe, đưa mắt nhìn Tố lão gia tử rời đi, lúc này mới dắt tay đi vào bên trong."Nếu em không muốn ở lại chỗ này thì chúng ta có thể đi!" Phó Kiến Văn nắm lấy tay nhỏ của Tố Tâm.Tố Tâm lắc lắc đầu: "Ở lại một lúc, chí ít cũng nên đợi đến khi lễ đính hôn kết thúc, không phải anh còn muốn tuyên bố chuyện mình sắp nghỉ sao!"********Các nàng đừng quên like, cmt và bỏ phiếu cho shu mhaaaaaa

Tố lão gia tử gật đầu, xoay người liền đi ra ngoài, Phó Kiến Văn dắt theo tay Tố Tâm đi sau lưng...

Vào lúc này quả thực là ngực của Phó Thanh Tuyền đau dữ dội, ông ta che ngực, thư ký Tống cùng Lư Thanh Mai thấy thế tiến lên một bước.

"Chủ tịch!"

"Thanh Tuyền..."

Phó Thanh Tuyền khoát tay áo một cái: "Tôi không sao, chính là bị tức giận!"

Mục lão gia tử đứng ở nơi đó cũng không biết nên nói cái gì cho phải, cuối cùng là nói một câu: "Là chuyện của Quảng Phác làm cho ông thêm phiền toái rồi!"

Phó Thanh Tuyền lắc đầu với Mục lão gia tử.

Phó Thiên Tứ dùng ánh mắt quét qua Phó Thanh Tuyền, không biết tại sao, trong lòng còn cảm thấy rất thoải mái.

Mục lão gia tử cũng là đưa tay vỗ vỗ bả vai của Phó Thanh Tuyền, một bộ tôi hiểu nỗi khổ tâm trong lòng của ông, mở miệng nói: "Được rồi, xuống lầu thôi, cũng không thể để một mình khách ở dưới lầu được!"

Phó Thanh Tuyền gật đầu.

Vợ của Mục Quảng Phác lôi kéo cánh tay của mẹ cô ta, sau đó nói một câu với Mục lão gia tử rồi đi ra khỏi phòng.

Phó Thiên Tứ đột nhiên nghĩ đến cái gì, bỏ qua sự lôi kéo của Lư Thanh Mai, cậu ta chạy vội ra bên ngoài.

"Thiên Tứ! Con đi làm cái gì!" Lư Thanh Mai gọi một câu.

"Bà già kia còn cầm điện thoại của Tố Tâm!" Phó Thiên Tứ nói xong liền đuổi theo.

Mục Mạn Đồng nhìn theo bóng lưng của Phó Thiên Tứ đi ra ngoài, cánh môi khẽ nhếch, suy đoán phải chăng quan hệ giữa Phó Thiên Tứ cùng Tố Tâm rất tốt.

Phó Thiên Tứ đuổi theo mẹ vợ của Mục Quảng Phác mẹ vợ, đoạt lấy điện thoại của Tố Tâm: "Không phải đồ của bà sao bà dám mang đi! thiếu tiền như vậy sao! Sau này trở thành mấy đời quỷ nghèo!"

Mẹ vợ của Mục Quảng Phác bị tức tới ngã ngửa: "Cậu nói nhăng nói quậy gì đó!"

Phó Thiên Tứ không thèm để ý đến bà ta, xoay người đi vào bên trong.

Tố lão gia tử nói Phó gia toàn mấy thứ khiến người ta tức giận, không muốn tiếp tục ở trang viên của Phó gia nữa, Tố Tâm cùng Phó Kiến Văn tự mình đưa Tố lão gia tử lên xe, đưa mắt nhìn Tố lão gia tử rời đi, lúc này mới dắt tay đi vào bên trong.

"Nếu em không muốn ở lại chỗ này thì chúng ta có thể đi!" Phó Kiến Văn nắm lấy tay nhỏ của Tố Tâm.

Tố Tâm lắc lắc đầu: "Ở lại một lúc, chí ít cũng nên đợi đến khi lễ đính hôn kết thúc, không phải anh còn muốn tuyên bố chuyện mình sắp nghỉ sao!"

********

Các nàng đừng quên like, cmt và bỏ phiếu cho shu mhaaaaaa

Cả Đời Chỉ Yêu EmTác giả: Mạc Vân Trà SữaTruyện Đô Thị, Truyện Ngôn Tình, Truyện Ngược, Truyện SủngMạc Vân Trà Sữa Tuy là đầu thu, nhưng thành phố T liên tiếp bốn năm ngày gần đây mưa to liên miên,Làm toàn bộ Thành phố T đều bao phủ bởi hơi nước, không khí ẩm ướt lạnh lẽo. Từ quán cà phê đi ra, Tố Tâm cảm giác trời lạnh hơn. "Tố Tâm!" Hạ Hàm Yên từ quán cà phê đuổi tới, kéo tay Tố Tâm lại, âm thanh sắc bén: "Hứa Khai mất tích đã bốn năm, quyền thừa kế của anh ấy,cổ phần công ty,tất cả bất động sản, xe cộ đứng tên anh ấy đều bị em trai anh ấy là Hứa Thừa Vũ chiếm mất rồi! Nghe xong,Sống lưng Tố Tâm trở nên cứng đờ. "Việc duy nhất tôi có thể làm bây giờ là bảo vệ Hứa Khai, Cũng chỉ có tôi mới có thể bảo vệ anh ấy! Tôi không muốn một ngày nào đó, Hứa Khai trở về, lại phát hiện anh ấy không còn cái gì nữa..." Tố Tâm bị nói trúng tim đen, trái tim cô nhói đau vô cùng -- Hứa Khai là cấm kị giấu sâu trong tim Tố Tâm, không thể lấy ra cũng không thể đụng vào. Hạ Hàm Yên đứng giữa trời mưa, Tố Tâm đứng ở dưới ô, hai người giằng co.Tố Tâm rút cổ tay đang bị kéo của mình về. "cô có thể… Tố lão gia tử gật đầu, xoay người liền đi ra ngoài, Phó Kiến Văn dắt theo tay Tố Tâm đi sau lưng...Vào lúc này quả thực là ngực của Phó Thanh Tuyền đau dữ dội, ông ta che ngực, thư ký Tống cùng Lư Thanh Mai thấy thế tiến lên một bước."Chủ tịch!""Thanh Tuyền..."Phó Thanh Tuyền khoát tay áo một cái: "Tôi không sao, chính là bị tức giận!"Mục lão gia tử đứng ở nơi đó cũng không biết nên nói cái gì cho phải, cuối cùng là nói một câu: "Là chuyện của Quảng Phác làm cho ông thêm phiền toái rồi!"Phó Thanh Tuyền lắc đầu với Mục lão gia tử.Phó Thiên Tứ dùng ánh mắt quét qua Phó Thanh Tuyền, không biết tại sao, trong lòng còn cảm thấy rất thoải mái.Mục lão gia tử cũng là đưa tay vỗ vỗ bả vai của Phó Thanh Tuyền, một bộ tôi hiểu nỗi khổ tâm trong lòng của ông, mở miệng nói: "Được rồi, xuống lầu thôi, cũng không thể để một mình khách ở dưới lầu được!"Phó Thanh Tuyền gật đầu.Vợ của Mục Quảng Phác lôi kéo cánh tay của mẹ cô ta, sau đó nói một câu với Mục lão gia tử rồi đi ra khỏi phòng.Phó Thiên Tứ đột nhiên nghĩ đến cái gì, bỏ qua sự lôi kéo của Lư Thanh Mai, cậu ta chạy vội ra bên ngoài."Thiên Tứ! Con đi làm cái gì!" Lư Thanh Mai gọi một câu."Bà già kia còn cầm điện thoại của Tố Tâm!" Phó Thiên Tứ nói xong liền đuổi theo.Mục Mạn Đồng nhìn theo bóng lưng của Phó Thiên Tứ đi ra ngoài, cánh môi khẽ nhếch, suy đoán phải chăng quan hệ giữa Phó Thiên Tứ cùng Tố Tâm rất tốt.Phó Thiên Tứ đuổi theo mẹ vợ của Mục Quảng Phác mẹ vợ, đoạt lấy điện thoại của Tố Tâm: "Không phải đồ của bà sao bà dám mang đi! thiếu tiền như vậy sao! Sau này trở thành mấy đời quỷ nghèo!"Mẹ vợ của Mục Quảng Phác bị tức tới ngã ngửa: "Cậu nói nhăng nói quậy gì đó!"Phó Thiên Tứ không thèm để ý đến bà ta, xoay người đi vào bên trong.Tố lão gia tử nói Phó gia toàn mấy thứ khiến người ta tức giận, không muốn tiếp tục ở trang viên của Phó gia nữa, Tố Tâm cùng Phó Kiến Văn tự mình đưa Tố lão gia tử lên xe, đưa mắt nhìn Tố lão gia tử rời đi, lúc này mới dắt tay đi vào bên trong."Nếu em không muốn ở lại chỗ này thì chúng ta có thể đi!" Phó Kiến Văn nắm lấy tay nhỏ của Tố Tâm.Tố Tâm lắc lắc đầu: "Ở lại một lúc, chí ít cũng nên đợi đến khi lễ đính hôn kết thúc, không phải anh còn muốn tuyên bố chuyện mình sắp nghỉ sao!"********Các nàng đừng quên like, cmt và bỏ phiếu cho shu mhaaaaaa

Chương 794: Ở lại