Mạc Vân Trà Sữa Tuy là đầu thu, nhưng thành phố T liên tiếp bốn năm ngày gần đây mưa to liên miên,Làm toàn bộ Thành phố T đều bao phủ bởi hơi nước, không khí ẩm ướt lạnh lẽo. Từ quán cà phê đi ra, Tố Tâm cảm giác trời lạnh hơn. "Tố Tâm!" Hạ Hàm Yên từ quán cà phê đuổi tới, kéo tay Tố Tâm lại, âm thanh sắc bén: "Hứa Khai mất tích đã bốn năm, quyền thừa kế của anh ấy,cổ phần công ty,tất cả bất động sản, xe cộ đứng tên anh ấy đều bị em trai anh ấy là Hứa Thừa Vũ chiếm mất rồi! Nghe xong,Sống lưng Tố Tâm trở nên cứng đờ. "Việc duy nhất tôi có thể làm bây giờ là bảo vệ Hứa Khai, Cũng chỉ có tôi mới có thể bảo vệ anh ấy! Tôi không muốn một ngày nào đó, Hứa Khai trở về, lại phát hiện anh ấy không còn cái gì nữa..." Tố Tâm bị nói trúng tim đen, trái tim cô nhói đau vô cùng -- Hứa Khai là cấm kị giấu sâu trong tim Tố Tâm, không thể lấy ra cũng không thể đụng vào. Hạ Hàm Yên đứng giữa trời mưa, Tố Tâm đứng ở dưới ô, hai người giằng co.Tố Tâm rút cổ tay đang bị kéo của mình về. "cô có thể…
Chương 840: Tiễn tần triết!
Cả Đời Chỉ Yêu EmTác giả: Mạc Vân Trà SữaTruyện Đô Thị, Truyện Ngôn Tình, Truyện Ngược, Truyện SủngMạc Vân Trà Sữa Tuy là đầu thu, nhưng thành phố T liên tiếp bốn năm ngày gần đây mưa to liên miên,Làm toàn bộ Thành phố T đều bao phủ bởi hơi nước, không khí ẩm ướt lạnh lẽo. Từ quán cà phê đi ra, Tố Tâm cảm giác trời lạnh hơn. "Tố Tâm!" Hạ Hàm Yên từ quán cà phê đuổi tới, kéo tay Tố Tâm lại, âm thanh sắc bén: "Hứa Khai mất tích đã bốn năm, quyền thừa kế của anh ấy,cổ phần công ty,tất cả bất động sản, xe cộ đứng tên anh ấy đều bị em trai anh ấy là Hứa Thừa Vũ chiếm mất rồi! Nghe xong,Sống lưng Tố Tâm trở nên cứng đờ. "Việc duy nhất tôi có thể làm bây giờ là bảo vệ Hứa Khai, Cũng chỉ có tôi mới có thể bảo vệ anh ấy! Tôi không muốn một ngày nào đó, Hứa Khai trở về, lại phát hiện anh ấy không còn cái gì nữa..." Tố Tâm bị nói trúng tim đen, trái tim cô nhói đau vô cùng -- Hứa Khai là cấm kị giấu sâu trong tim Tố Tâm, không thể lấy ra cũng không thể đụng vào. Hạ Hàm Yên đứng giữa trời mưa, Tố Tâm đứng ở dưới ô, hai người giằng co.Tố Tâm rút cổ tay đang bị kéo của mình về. "cô có thể… Nếu là đổi thành người khác mà không phải Tần Triết, thì đại khái Phó Kiến Văn sẽ vô cảm... Dù sao trên đời này, mỗi người đều có con đường đi của riêng mình, vị trí của mỗi người đều không giống nhau, cuộc sống sau này càng không giống nhau, không có gì phải suy nghĩ cả. Là quân đội của nhân dân, vì quốc gia mà hy sinh xương máu và tuổi trẻ, nhưng đến thời điểm hiện tại, bọn họ đều lựa chọn không xuất ngũ, bọn họ muốn vì nước nhà mà tiếp tục kiên trì phụng sự, bọn đều đã chuẩn bị tinh thần rằng sẽ có một ngày mình hi sinh trên con đường vinh quang này, thậm chí không được chết tử tế. Nhưng, ngay cả con đường phía trước của bọn họ có đẫm máu như thế nào, hậu phương ở phía sau vì tiền tài lợi ích mà vấy bẩn lên lợi ích của quốc gia của dân tộc, tiến hành những giao dịch dơ bẩn, làm cho tín ngưỡng của những chiến sĩ liều mình vì quốc gia kia thành trò cười. Trong lồng ngực Tố Tâm giật giật, đầu nhỏ cọ cọ trong lồng ngực Phó Kiến Văn, thẳng đến khi hơi thở quen thuộc trên người Phó Kiến Văn bao quanh lấy mình cô mới an tâm ngủ. Phó Kiến Văn cúi đầu nhìn người phụ nữ trong lòng mình, anh nghĩ đến những gì mà Tố Tâm vừa nói lúc nãy, trong đáy mắt anh tràn đầy ý cười, từ từ mở rộng, sự dịu dàng như muốn đầy tràn ra ngoài. "Cốc cốc cốc..." Tiểu Lục gõ cửa, mở miệng nói: "Phó tổng, đến giờ rồi, phải đưa bạn của ngài rời đi bây giờ sao!" "Tôi tới ngay lập tức!" Phó Kiến Văn cẩn thận từng li từng tí kéo cánh tay của Tố Tâm đang vòng quanh phần gáy của mình ra, nhưng không nghĩ tới lại đánh thức Tố Tâm, Tố Tâm một bộ còn buồn ngủ ngẩng đầu nhìn Phó Kiến Văn. Phó Kiến Văn khẽ vuốt tóc dài của cô, hôn xuống mi tâm, thấp giọng nói: "Tần Triết phải đi, anh đi đưa tiễn cậu ta, mười phút nữa sẽ lên đến!" Đầu óc Tố Tâm vẫn chưa tỉnh táo hẳn, theo bản năng cô gật gật đầu, Tố Tâm nhìn xem Phó Kiến Văn đứng dậy đi ra tủ quần áo lấy ra một bộ quần áo sạch để thay. "Em lại ngủ thêm một lúc!" Phó Kiến Văn đem quần áo ở nhà mặc lên, nói với Tố Tâm. Vào lúc này Tố Tâm đã từ từ tỉnh táo, một tay cô đè xuống chăn ở trước ngực, ngồi dậy, đôi mắt căng đau nhìn Phó Kiến Văn không hề chớp: "Em cũng nên tỉnh dậy rồi..." Phó Kiến Văn đi tới bên giường, hai tay chống ở hai bên người Tố Tâm, quỳ một gối ở trên giường, khẽ hôn lên ánh mắt cùng cánh môi của cô: "Anh sẽ lập tức quay lại..." Tố Tâm gật đầu, nhìn xem Phó Kiến Văn rời khỏi phòng ngủ, cô đã không còn cái gì gọi là buồn ngủ nữa rồi.
Nếu là đổi thành người khác mà không phải Tần Triết, thì đại khái Phó Kiến Văn sẽ vô cảm...
Dù sao trên đời này, mỗi người đều có con đường đi của riêng mình, vị trí của mỗi người đều không giống nhau, cuộc sống sau này càng không giống nhau, không có gì phải suy nghĩ cả.
Là quân đội của nhân dân, vì quốc gia mà hy sinh xương máu và tuổi trẻ, nhưng đến thời điểm hiện tại, bọn họ đều lựa chọn không xuất ngũ, bọn họ muốn vì nước nhà mà tiếp tục kiên trì phụng sự, bọn đều đã chuẩn bị tinh thần rằng sẽ có một ngày mình hi sinh trên con đường vinh quang này, thậm chí không được chết tử tế.
Nhưng, ngay cả con đường phía trước của bọn họ có đẫm máu như thế nào, hậu phương ở phía sau vì tiền tài lợi ích mà vấy bẩn lên lợi ích của quốc gia của dân tộc, tiến hành những giao dịch dơ bẩn, làm cho tín ngưỡng của những chiến sĩ liều mình vì quốc gia kia thành trò cười.
Trong lồng ngực Tố Tâm giật giật, đầu nhỏ cọ cọ trong lồng ngực Phó Kiến Văn, thẳng đến khi hơi thở quen thuộc trên người Phó Kiến Văn bao quanh lấy mình cô mới an tâm ngủ.
Phó Kiến Văn cúi đầu nhìn người phụ nữ trong lòng mình, anh nghĩ đến những gì mà Tố Tâm vừa nói lúc nãy, trong đáy mắt anh tràn đầy ý cười, từ từ mở rộng, sự dịu dàng như muốn đầy tràn ra ngoài.
"Cốc cốc cốc..."
Tiểu Lục gõ cửa, mở miệng nói: "Phó tổng, đến giờ rồi, phải đưa bạn của ngài rời đi bây giờ sao!"
"Tôi tới ngay lập tức!"
Phó Kiến Văn cẩn thận từng li từng tí kéo cánh tay của Tố Tâm đang vòng quanh phần gáy của mình ra, nhưng không nghĩ tới lại đánh thức Tố Tâm, Tố Tâm một bộ còn buồn ngủ ngẩng đầu nhìn Phó Kiến Văn.
Phó Kiến Văn khẽ vuốt tóc dài của cô, hôn xuống mi tâm, thấp giọng nói: "Tần Triết phải đi, anh đi đưa tiễn cậu ta, mười phút nữa sẽ lên đến!"
Đầu óc Tố Tâm vẫn chưa tỉnh táo hẳn, theo bản năng cô gật gật đầu, Tố Tâm nhìn xem Phó Kiến Văn đứng dậy đi ra tủ quần áo lấy ra một bộ quần áo sạch để thay.
"Em lại ngủ thêm một lúc!" Phó Kiến Văn đem quần áo ở nhà mặc lên, nói với Tố Tâm.
Vào lúc này Tố Tâm đã từ từ tỉnh táo, một tay cô đè xuống chăn ở trước ngực, ngồi dậy, đôi mắt căng đau nhìn Phó Kiến Văn không hề chớp: "Em cũng nên tỉnh dậy rồi..."
Phó Kiến Văn đi tới bên giường, hai tay chống ở hai bên người Tố Tâm, quỳ một gối ở trên giường, khẽ hôn lên ánh mắt cùng cánh môi của cô: "Anh sẽ lập tức quay lại..."
Tố Tâm gật đầu, nhìn xem Phó Kiến Văn rời khỏi phòng ngủ, cô đã không còn cái gì gọi là buồn ngủ nữa rồi.
Cả Đời Chỉ Yêu EmTác giả: Mạc Vân Trà SữaTruyện Đô Thị, Truyện Ngôn Tình, Truyện Ngược, Truyện SủngMạc Vân Trà Sữa Tuy là đầu thu, nhưng thành phố T liên tiếp bốn năm ngày gần đây mưa to liên miên,Làm toàn bộ Thành phố T đều bao phủ bởi hơi nước, không khí ẩm ướt lạnh lẽo. Từ quán cà phê đi ra, Tố Tâm cảm giác trời lạnh hơn. "Tố Tâm!" Hạ Hàm Yên từ quán cà phê đuổi tới, kéo tay Tố Tâm lại, âm thanh sắc bén: "Hứa Khai mất tích đã bốn năm, quyền thừa kế của anh ấy,cổ phần công ty,tất cả bất động sản, xe cộ đứng tên anh ấy đều bị em trai anh ấy là Hứa Thừa Vũ chiếm mất rồi! Nghe xong,Sống lưng Tố Tâm trở nên cứng đờ. "Việc duy nhất tôi có thể làm bây giờ là bảo vệ Hứa Khai, Cũng chỉ có tôi mới có thể bảo vệ anh ấy! Tôi không muốn một ngày nào đó, Hứa Khai trở về, lại phát hiện anh ấy không còn cái gì nữa..." Tố Tâm bị nói trúng tim đen, trái tim cô nhói đau vô cùng -- Hứa Khai là cấm kị giấu sâu trong tim Tố Tâm, không thể lấy ra cũng không thể đụng vào. Hạ Hàm Yên đứng giữa trời mưa, Tố Tâm đứng ở dưới ô, hai người giằng co.Tố Tâm rút cổ tay đang bị kéo của mình về. "cô có thể… Nếu là đổi thành người khác mà không phải Tần Triết, thì đại khái Phó Kiến Văn sẽ vô cảm... Dù sao trên đời này, mỗi người đều có con đường đi của riêng mình, vị trí của mỗi người đều không giống nhau, cuộc sống sau này càng không giống nhau, không có gì phải suy nghĩ cả. Là quân đội của nhân dân, vì quốc gia mà hy sinh xương máu và tuổi trẻ, nhưng đến thời điểm hiện tại, bọn họ đều lựa chọn không xuất ngũ, bọn họ muốn vì nước nhà mà tiếp tục kiên trì phụng sự, bọn đều đã chuẩn bị tinh thần rằng sẽ có một ngày mình hi sinh trên con đường vinh quang này, thậm chí không được chết tử tế. Nhưng, ngay cả con đường phía trước của bọn họ có đẫm máu như thế nào, hậu phương ở phía sau vì tiền tài lợi ích mà vấy bẩn lên lợi ích của quốc gia của dân tộc, tiến hành những giao dịch dơ bẩn, làm cho tín ngưỡng của những chiến sĩ liều mình vì quốc gia kia thành trò cười. Trong lồng ngực Tố Tâm giật giật, đầu nhỏ cọ cọ trong lồng ngực Phó Kiến Văn, thẳng đến khi hơi thở quen thuộc trên người Phó Kiến Văn bao quanh lấy mình cô mới an tâm ngủ. Phó Kiến Văn cúi đầu nhìn người phụ nữ trong lòng mình, anh nghĩ đến những gì mà Tố Tâm vừa nói lúc nãy, trong đáy mắt anh tràn đầy ý cười, từ từ mở rộng, sự dịu dàng như muốn đầy tràn ra ngoài. "Cốc cốc cốc..." Tiểu Lục gõ cửa, mở miệng nói: "Phó tổng, đến giờ rồi, phải đưa bạn của ngài rời đi bây giờ sao!" "Tôi tới ngay lập tức!" Phó Kiến Văn cẩn thận từng li từng tí kéo cánh tay của Tố Tâm đang vòng quanh phần gáy của mình ra, nhưng không nghĩ tới lại đánh thức Tố Tâm, Tố Tâm một bộ còn buồn ngủ ngẩng đầu nhìn Phó Kiến Văn. Phó Kiến Văn khẽ vuốt tóc dài của cô, hôn xuống mi tâm, thấp giọng nói: "Tần Triết phải đi, anh đi đưa tiễn cậu ta, mười phút nữa sẽ lên đến!" Đầu óc Tố Tâm vẫn chưa tỉnh táo hẳn, theo bản năng cô gật gật đầu, Tố Tâm nhìn xem Phó Kiến Văn đứng dậy đi ra tủ quần áo lấy ra một bộ quần áo sạch để thay. "Em lại ngủ thêm một lúc!" Phó Kiến Văn đem quần áo ở nhà mặc lên, nói với Tố Tâm. Vào lúc này Tố Tâm đã từ từ tỉnh táo, một tay cô đè xuống chăn ở trước ngực, ngồi dậy, đôi mắt căng đau nhìn Phó Kiến Văn không hề chớp: "Em cũng nên tỉnh dậy rồi..." Phó Kiến Văn đi tới bên giường, hai tay chống ở hai bên người Tố Tâm, quỳ một gối ở trên giường, khẽ hôn lên ánh mắt cùng cánh môi của cô: "Anh sẽ lập tức quay lại..." Tố Tâm gật đầu, nhìn xem Phó Kiến Văn rời khỏi phòng ngủ, cô đã không còn cái gì gọi là buồn ngủ nữa rồi.