Mạc Vân Trà Sữa Tuy là đầu thu, nhưng thành phố T liên tiếp bốn năm ngày gần đây mưa to liên miên,Làm toàn bộ Thành phố T đều bao phủ bởi hơi nước, không khí ẩm ướt lạnh lẽo. Từ quán cà phê đi ra, Tố Tâm cảm giác trời lạnh hơn. "Tố Tâm!" Hạ Hàm Yên từ quán cà phê đuổi tới, kéo tay Tố Tâm lại, âm thanh sắc bén: "Hứa Khai mất tích đã bốn năm, quyền thừa kế của anh ấy,cổ phần công ty,tất cả bất động sản, xe cộ đứng tên anh ấy đều bị em trai anh ấy là Hứa Thừa Vũ chiếm mất rồi! Nghe xong,Sống lưng Tố Tâm trở nên cứng đờ. "Việc duy nhất tôi có thể làm bây giờ là bảo vệ Hứa Khai, Cũng chỉ có tôi mới có thể bảo vệ anh ấy! Tôi không muốn một ngày nào đó, Hứa Khai trở về, lại phát hiện anh ấy không còn cái gì nữa..." Tố Tâm bị nói trúng tim đen, trái tim cô nhói đau vô cùng -- Hứa Khai là cấm kị giấu sâu trong tim Tố Tâm, không thể lấy ra cũng không thể đụng vào. Hạ Hàm Yên đứng giữa trời mưa, Tố Tâm đứng ở dưới ô, hai người giằng co.Tố Tâm rút cổ tay đang bị kéo của mình về. "cô có thể…

Chương 841: Nhớ coi chừng cậu ta

Cả Đời Chỉ Yêu EmTác giả: Mạc Vân Trà SữaTruyện Đô Thị, Truyện Ngôn Tình, Truyện Ngược, Truyện SủngMạc Vân Trà Sữa Tuy là đầu thu, nhưng thành phố T liên tiếp bốn năm ngày gần đây mưa to liên miên,Làm toàn bộ Thành phố T đều bao phủ bởi hơi nước, không khí ẩm ướt lạnh lẽo. Từ quán cà phê đi ra, Tố Tâm cảm giác trời lạnh hơn. "Tố Tâm!" Hạ Hàm Yên từ quán cà phê đuổi tới, kéo tay Tố Tâm lại, âm thanh sắc bén: "Hứa Khai mất tích đã bốn năm, quyền thừa kế của anh ấy,cổ phần công ty,tất cả bất động sản, xe cộ đứng tên anh ấy đều bị em trai anh ấy là Hứa Thừa Vũ chiếm mất rồi! Nghe xong,Sống lưng Tố Tâm trở nên cứng đờ. "Việc duy nhất tôi có thể làm bây giờ là bảo vệ Hứa Khai, Cũng chỉ có tôi mới có thể bảo vệ anh ấy! Tôi không muốn một ngày nào đó, Hứa Khai trở về, lại phát hiện anh ấy không còn cái gì nữa..." Tố Tâm bị nói trúng tim đen, trái tim cô nhói đau vô cùng -- Hứa Khai là cấm kị giấu sâu trong tim Tố Tâm, không thể lấy ra cũng không thể đụng vào. Hạ Hàm Yên đứng giữa trời mưa, Tố Tâm đứng ở dưới ô, hai người giằng co.Tố Tâm rút cổ tay đang bị kéo của mình về. "cô có thể… Nhìn thấy đồng hồ đeo tay của Phó Kiến Văn đặt ở đầu giường, chính là chiếc đồng hồ mà Tố Tâm đã tặng, mặt ngoài đã bị vỡ nát. Tố Tâm cầm lên liếc nhìn, trong lòng đều không để ý một chút nào, chỉ cần Phó Kiến Văn không có chuyện gì, đồng hồ đeo tay cũng không coi vào đâu, cũ không đi thì mới không tới, Tố Tâm có thể mua cho Phó Kiến Văn cái mới tốt hơn! Cả người bết dính có phần không thoải mái, Tố Tâm tắm vội, thay quần áo xong đi xuống đã thấy Đoàn Đoàn tinh thần sáng láng ở dưới lầu ăn trái cây rồi. ... Phó Kiến Văn đem Tần Triết đưa đến bên xe con, thay Tần Triết mở cửa xe ra. Phó Kiến Văn một tay vịn cửa xe, một tay giữ ở trên bả vai của Tần Triết, Tần Triết đỏ cả vành mắt nhìn Phó Kiến Văn. "Tiểu Lục đã vì cậu mà an bài xong tất cả, cậu cứ yên tâm về nước trước!" "Đội trưởng! tôi nghĩ..." Bàn tay của Phó Kiến Văn nắm ở trên vai Tần Triết khẽ nắm chặt lại: "Cái gì cũng không cần nghĩ, bất cứ chuyện gì cậu muốn làm đều là lấy tính mạng của cậu ra để đánh đổi, không đáng giá! về nước trước đi!" Tần Triết không có hé răng. Lần này Phùng Dương, người bạn kề vai chiến đấu nhiều năm cùng anh ta đã chết đi, đã mang đến đả kích quá lớn đối với Tần Triết, tâm tình có chút kích động nhưng sau đó Tần Triết đã từ từ bình tĩnh lại. Anh ta là quân nhân, nhiệm vụ chưa hoàn thành làm sao có thể cứ như vậy về nước! Biết Phó Kiến Văn đối với mình có sự sắp xếp, chính là xuất phát từ tình nghĩa mà cân nhắc... Tần Triết không nói gì nữa, anh ta nhìn qua hai con mắt của Phó Kiến Văn: "Đội trưởng, lần này từ biệt, không biết đời này còn có cơ hội gặp lại hay không! Nếu có đời sau... Tôi nguyện ý làm lính của anh!" Phó Kiến Văn dùng sức nắm bả vai của Tần Triết: "Lên xe!" Tần Triết xoay người muốn khom lưng tiến vào bên trong buồng xe, rồi lại quay đầu lại nhìn qua Phó Kiến Văn, nở một nụ cười thật tươi đối với anh. Có một số việc Tần Triết đã hạ quyết tâm... Lại như lúc Tần Triết tiến vào tiểu đội Thủy Quỷ anh ta đã tuyên thệ, anh ta là thành viên của Thủy Quỷ, anh ta nguyện ý xông lên phía trước cùng đồng đội của mình, vì nhiệm vụ thành công dâng ra sinh mệnh. Tần Triết đứng thẳng người, làm một cái quân lễ đối với Phó Kiến Văn, viền mắt đỏ lên một mảnh. Phó Kiến Văn đã xuất ngũ, đã không phải là quân nhân, anh chỉ là gật đầu, ngũ quan lạnh lẽo cứng rắn mang theo sự ấm áp nhợt nhạt. Tần Triết cũng không quay đầu lại mà đi vào cửa xe, không có xem Phó Kiến Văn đưa tay kéo cửa vào. Tiểu Lục đi tới trước mặt Phó Kiến Văn: "Phó tổng, tôi sẽ đưa vị tiên sinh này đến sân bay bây giờ!" "Trên đường cẩn thận, cậu tự mình đưa cậu ta về nước, nhớ coi chừng cậu ta!" Phó Kiến Văn nhớ tới vừa nãy Tần Triết chào kiểu quân nhân với mình, trong lòng anh có vẻ bất an. ******** Mong mọi chuyện sẽ không sao, có kì nghỉ thôi mà cũng không yên mà 

Nhìn thấy đồng hồ đeo tay của Phó Kiến Văn đặt ở đầu giường, chính là chiếc đồng hồ mà Tố Tâm đã tặng, mặt ngoài đã bị vỡ nát. 

Tố Tâm cầm lên liếc nhìn, trong lòng đều không để ý một chút nào, chỉ cần Phó Kiến Văn không có chuyện gì, đồng hồ đeo tay cũng không coi vào đâu, cũ không đi thì mới không tới, Tố Tâm có thể mua cho Phó Kiến Văn cái mới tốt hơn! 

Cả người bết dính có phần không thoải mái, Tố Tâm tắm vội, thay quần áo xong đi xuống đã thấy Đoàn Đoàn tinh thần sáng láng ở dưới lầu ăn trái cây rồi. 

... 

Phó Kiến Văn đem Tần Triết đưa đến bên xe con, thay Tần Triết mở cửa xe ra. 

Phó Kiến Văn một tay vịn cửa xe, một tay giữ ở trên bả vai của Tần Triết, Tần Triết đỏ cả vành mắt nhìn Phó Kiến Văn. 

"Tiểu Lục đã vì cậu mà an bài xong tất cả, cậu cứ yên tâm về nước trước!" 

"Đội trưởng! tôi nghĩ..." 

Bàn tay của Phó Kiến Văn nắm ở trên vai Tần Triết khẽ nắm chặt lại: "Cái gì cũng không cần nghĩ, bất cứ chuyện gì cậu muốn làm đều là lấy tính mạng của cậu ra để đánh đổi, không đáng giá! về nước trước đi!" 

Tần Triết không có hé răng. 

Lần này Phùng Dương, người bạn kề vai chiến đấu nhiều năm cùng anh ta đã chết đi, đã mang đến đả kích quá lớn đối với Tần Triết, tâm tình có chút kích động nhưng sau đó Tần Triết đã từ từ bình tĩnh lại. 

Anh ta là quân nhân, nhiệm vụ chưa hoàn thành làm sao có thể cứ như vậy về nước! 

Biết Phó Kiến Văn đối với mình có sự sắp xếp, chính là xuất phát từ tình nghĩa mà cân nhắc... 

Tần Triết không nói gì nữa, anh ta nhìn qua hai con mắt của Phó Kiến Văn: "Đội trưởng, lần này từ biệt, không biết đời này còn có cơ hội gặp lại hay không! Nếu có đời sau... Tôi nguyện ý làm lính của anh!" 

Phó Kiến Văn dùng sức nắm bả vai của Tần Triết: "Lên xe!" 

Tần Triết xoay người muốn khom lưng tiến vào bên trong buồng xe, rồi lại quay đầu lại nhìn qua Phó Kiến Văn, nở một nụ cười thật tươi đối với anh. 

Có một số việc Tần Triết đã hạ quyết tâm... 

Lại như lúc Tần Triết tiến vào tiểu đội Thủy Quỷ anh ta đã tuyên thệ, anh ta là thành viên của Thủy Quỷ, anh ta nguyện ý xông lên phía trước cùng đồng đội của mình, vì nhiệm vụ thành công dâng ra sinh mệnh. 

Tần Triết đứng thẳng người, làm một cái quân lễ đối với Phó Kiến Văn, viền mắt đỏ lên một mảnh. 

Phó Kiến Văn đã xuất ngũ, đã không phải là quân nhân, anh chỉ là gật đầu, ngũ quan lạnh lẽo cứng rắn mang theo sự ấm áp nhợt nhạt. 

Tần Triết cũng không quay đầu lại mà đi vào cửa xe, không có xem Phó Kiến Văn đưa tay kéo cửa vào. 

Tiểu Lục đi tới trước mặt Phó Kiến Văn: "Phó tổng, tôi sẽ đưa vị tiên sinh này đến sân bay bây giờ!" 

"Trên đường cẩn thận, cậu tự mình đưa cậu ta về nước, nhớ coi chừng cậu ta!" Phó Kiến Văn nhớ tới vừa nãy Tần Triết chào kiểu quân nhân với mình, trong lòng anh có vẻ bất an. 

******** 

Mong mọi chuyện sẽ không sao, có kì nghỉ thôi mà cũng không yên mà 

Cả Đời Chỉ Yêu EmTác giả: Mạc Vân Trà SữaTruyện Đô Thị, Truyện Ngôn Tình, Truyện Ngược, Truyện SủngMạc Vân Trà Sữa Tuy là đầu thu, nhưng thành phố T liên tiếp bốn năm ngày gần đây mưa to liên miên,Làm toàn bộ Thành phố T đều bao phủ bởi hơi nước, không khí ẩm ướt lạnh lẽo. Từ quán cà phê đi ra, Tố Tâm cảm giác trời lạnh hơn. "Tố Tâm!" Hạ Hàm Yên từ quán cà phê đuổi tới, kéo tay Tố Tâm lại, âm thanh sắc bén: "Hứa Khai mất tích đã bốn năm, quyền thừa kế của anh ấy,cổ phần công ty,tất cả bất động sản, xe cộ đứng tên anh ấy đều bị em trai anh ấy là Hứa Thừa Vũ chiếm mất rồi! Nghe xong,Sống lưng Tố Tâm trở nên cứng đờ. "Việc duy nhất tôi có thể làm bây giờ là bảo vệ Hứa Khai, Cũng chỉ có tôi mới có thể bảo vệ anh ấy! Tôi không muốn một ngày nào đó, Hứa Khai trở về, lại phát hiện anh ấy không còn cái gì nữa..." Tố Tâm bị nói trúng tim đen, trái tim cô nhói đau vô cùng -- Hứa Khai là cấm kị giấu sâu trong tim Tố Tâm, không thể lấy ra cũng không thể đụng vào. Hạ Hàm Yên đứng giữa trời mưa, Tố Tâm đứng ở dưới ô, hai người giằng co.Tố Tâm rút cổ tay đang bị kéo của mình về. "cô có thể… Nhìn thấy đồng hồ đeo tay của Phó Kiến Văn đặt ở đầu giường, chính là chiếc đồng hồ mà Tố Tâm đã tặng, mặt ngoài đã bị vỡ nát. Tố Tâm cầm lên liếc nhìn, trong lòng đều không để ý một chút nào, chỉ cần Phó Kiến Văn không có chuyện gì, đồng hồ đeo tay cũng không coi vào đâu, cũ không đi thì mới không tới, Tố Tâm có thể mua cho Phó Kiến Văn cái mới tốt hơn! Cả người bết dính có phần không thoải mái, Tố Tâm tắm vội, thay quần áo xong đi xuống đã thấy Đoàn Đoàn tinh thần sáng láng ở dưới lầu ăn trái cây rồi. ... Phó Kiến Văn đem Tần Triết đưa đến bên xe con, thay Tần Triết mở cửa xe ra. Phó Kiến Văn một tay vịn cửa xe, một tay giữ ở trên bả vai của Tần Triết, Tần Triết đỏ cả vành mắt nhìn Phó Kiến Văn. "Tiểu Lục đã vì cậu mà an bài xong tất cả, cậu cứ yên tâm về nước trước!" "Đội trưởng! tôi nghĩ..." Bàn tay của Phó Kiến Văn nắm ở trên vai Tần Triết khẽ nắm chặt lại: "Cái gì cũng không cần nghĩ, bất cứ chuyện gì cậu muốn làm đều là lấy tính mạng của cậu ra để đánh đổi, không đáng giá! về nước trước đi!" Tần Triết không có hé răng. Lần này Phùng Dương, người bạn kề vai chiến đấu nhiều năm cùng anh ta đã chết đi, đã mang đến đả kích quá lớn đối với Tần Triết, tâm tình có chút kích động nhưng sau đó Tần Triết đã từ từ bình tĩnh lại. Anh ta là quân nhân, nhiệm vụ chưa hoàn thành làm sao có thể cứ như vậy về nước! Biết Phó Kiến Văn đối với mình có sự sắp xếp, chính là xuất phát từ tình nghĩa mà cân nhắc... Tần Triết không nói gì nữa, anh ta nhìn qua hai con mắt của Phó Kiến Văn: "Đội trưởng, lần này từ biệt, không biết đời này còn có cơ hội gặp lại hay không! Nếu có đời sau... Tôi nguyện ý làm lính của anh!" Phó Kiến Văn dùng sức nắm bả vai của Tần Triết: "Lên xe!" Tần Triết xoay người muốn khom lưng tiến vào bên trong buồng xe, rồi lại quay đầu lại nhìn qua Phó Kiến Văn, nở một nụ cười thật tươi đối với anh. Có một số việc Tần Triết đã hạ quyết tâm... Lại như lúc Tần Triết tiến vào tiểu đội Thủy Quỷ anh ta đã tuyên thệ, anh ta là thành viên của Thủy Quỷ, anh ta nguyện ý xông lên phía trước cùng đồng đội của mình, vì nhiệm vụ thành công dâng ra sinh mệnh. Tần Triết đứng thẳng người, làm một cái quân lễ đối với Phó Kiến Văn, viền mắt đỏ lên một mảnh. Phó Kiến Văn đã xuất ngũ, đã không phải là quân nhân, anh chỉ là gật đầu, ngũ quan lạnh lẽo cứng rắn mang theo sự ấm áp nhợt nhạt. Tần Triết cũng không quay đầu lại mà đi vào cửa xe, không có xem Phó Kiến Văn đưa tay kéo cửa vào. Tiểu Lục đi tới trước mặt Phó Kiến Văn: "Phó tổng, tôi sẽ đưa vị tiên sinh này đến sân bay bây giờ!" "Trên đường cẩn thận, cậu tự mình đưa cậu ta về nước, nhớ coi chừng cậu ta!" Phó Kiến Văn nhớ tới vừa nãy Tần Triết chào kiểu quân nhân với mình, trong lòng anh có vẻ bất an. ******** Mong mọi chuyện sẽ không sao, có kì nghỉ thôi mà cũng không yên mà 

Chương 841: Nhớ coi chừng cậu ta