Mạc Vân Trà Sữa Tuy là đầu thu, nhưng thành phố T liên tiếp bốn năm ngày gần đây mưa to liên miên,Làm toàn bộ Thành phố T đều bao phủ bởi hơi nước, không khí ẩm ướt lạnh lẽo. Từ quán cà phê đi ra, Tố Tâm cảm giác trời lạnh hơn. "Tố Tâm!" Hạ Hàm Yên từ quán cà phê đuổi tới, kéo tay Tố Tâm lại, âm thanh sắc bén: "Hứa Khai mất tích đã bốn năm, quyền thừa kế của anh ấy,cổ phần công ty,tất cả bất động sản, xe cộ đứng tên anh ấy đều bị em trai anh ấy là Hứa Thừa Vũ chiếm mất rồi! Nghe xong,Sống lưng Tố Tâm trở nên cứng đờ. "Việc duy nhất tôi có thể làm bây giờ là bảo vệ Hứa Khai, Cũng chỉ có tôi mới có thể bảo vệ anh ấy! Tôi không muốn một ngày nào đó, Hứa Khai trở về, lại phát hiện anh ấy không còn cái gì nữa..." Tố Tâm bị nói trúng tim đen, trái tim cô nhói đau vô cùng -- Hứa Khai là cấm kị giấu sâu trong tim Tố Tâm, không thể lấy ra cũng không thể đụng vào. Hạ Hàm Yên đứng giữa trời mưa, Tố Tâm đứng ở dưới ô, hai người giằng co.Tố Tâm rút cổ tay đang bị kéo của mình về. "cô có thể…
Chương 848: Bất luận phải trả một cái giá lớn gì
Cả Đời Chỉ Yêu EmTác giả: Mạc Vân Trà SữaTruyện Đô Thị, Truyện Ngôn Tình, Truyện Ngược, Truyện SủngMạc Vân Trà Sữa Tuy là đầu thu, nhưng thành phố T liên tiếp bốn năm ngày gần đây mưa to liên miên,Làm toàn bộ Thành phố T đều bao phủ bởi hơi nước, không khí ẩm ướt lạnh lẽo. Từ quán cà phê đi ra, Tố Tâm cảm giác trời lạnh hơn. "Tố Tâm!" Hạ Hàm Yên từ quán cà phê đuổi tới, kéo tay Tố Tâm lại, âm thanh sắc bén: "Hứa Khai mất tích đã bốn năm, quyền thừa kế của anh ấy,cổ phần công ty,tất cả bất động sản, xe cộ đứng tên anh ấy đều bị em trai anh ấy là Hứa Thừa Vũ chiếm mất rồi! Nghe xong,Sống lưng Tố Tâm trở nên cứng đờ. "Việc duy nhất tôi có thể làm bây giờ là bảo vệ Hứa Khai, Cũng chỉ có tôi mới có thể bảo vệ anh ấy! Tôi không muốn một ngày nào đó, Hứa Khai trở về, lại phát hiện anh ấy không còn cái gì nữa..." Tố Tâm bị nói trúng tim đen, trái tim cô nhói đau vô cùng -- Hứa Khai là cấm kị giấu sâu trong tim Tố Tâm, không thể lấy ra cũng không thể đụng vào. Hạ Hàm Yên đứng giữa trời mưa, Tố Tâm đứng ở dưới ô, hai người giằng co.Tố Tâm rút cổ tay đang bị kéo của mình về. "cô có thể… Phó Kiến Văn nhìn xem Nasser vỗ tay khuỷu tay của mình, trên tay mang theo nhẫn bảo thạch vô cùng quý giá. Khoé môi Phó Kiến Văn mang theo nụ cười trầm ổn thành thục dễ thấy, giọng nói mang theo mười phần uy lực, không thể thương lượng: "Xin lỗi, người đàn ông trên máy bay kia tôi không thể giao cho ông, cậu ta là bạn của tôi..." Nasser đại khái dự liệu được Phó Kiến Văn sẽ không dễ dàng giao Tần Triết ra như vậy, ông ta khoa tay múa chân một cái, hỏi: "Tình hữu nghị của cậu ta và cậu, so với tình hữu nghị giữa chúng ta còn thâm hậu hơn!" "Đúng!" Phó Kiến Văn nhìn thẳng vào con mắt kinh ngạc của Nasser, mở miệng nói, "Tôi cùng cậu ta, giống như ông và Đỗ tiên sinh..." Nasser rất là bất ngờ, không có dự liệu được chuyện sẽ vướng tay vướng chân khó làm như vậy. Nghĩ đến rất lâu, Nasser quyết định nhượng bộ một bước dài: "Tôi không muốn tính mạng của cậu ta, chỉ cần cậu ta giao ra đồ vật mà cậu ta đã lấy từ chỗ tôi, người cậu có thể mang đi! Phó... Tôi rất hi vọng về sau chúng ta có thể tiếp tục hợp tác, cho nên đây đã là nhượng bộ lớn nhất của tôi, hi vọng cậu sẽ không tiếp tục cự tuyệt tôi nữa!" "Tôi đã giải thích với người đàn ông ở trên phi máy bay kia, cậu ta đại khái tình nguyện giao ra tính mạng, cũng không muốn giao ra thứ ông muốn, còn nữa... Thứ ông muốn xác thực không có ở trên người cậu ta." Nasser vừa nghe lời này, dùng ánh mắt hoài nghi nhìn qua Phó Kiến Văn, tay lặng yên không một tiếng động ấn về phía sau thắt lưng, con mắt lộ ra vẻ lạnh lùng. "Người, tôi nhất định là muốn an toàn đưa trở về! Bất luận phải trả một cái giá lớn gì..." Tiếng nói của Phó Kiến Văn vừa dứt, Nasser đột nhiên rút súng ra nhắm thẳng vào Phó Kiến Văn, còn chưa mở miệng uy h**p, Nasser đã bị Phó Kiến Văn kéo một cái vào trong lồng ngực, trở tay cướp lại súng dí ở trên huyệt thái dương của Naser.
Phó Kiến Văn nhìn xem Nasser vỗ tay khuỷu tay của mình, trên tay mang theo nhẫn bảo thạch vô cùng quý giá.
Khoé môi Phó Kiến Văn mang theo nụ cười trầm ổn thành thục dễ thấy, giọng nói mang theo mười phần uy lực, không thể thương lượng: "Xin lỗi, người đàn ông trên máy bay kia tôi không thể giao cho ông, cậu ta là bạn của tôi..."
Nasser đại khái dự liệu được Phó Kiến Văn sẽ không dễ dàng giao Tần Triết ra như vậy, ông ta khoa tay múa chân một cái, hỏi: "Tình hữu nghị của cậu ta và cậu, so với tình hữu nghị giữa chúng ta còn thâm hậu hơn!"
"Đúng!" Phó Kiến Văn nhìn thẳng vào con mắt kinh ngạc của Nasser, mở miệng nói, "Tôi cùng cậu ta, giống như ông và Đỗ tiên sinh..."
Nasser rất là bất ngờ, không có dự liệu được chuyện sẽ vướng tay vướng chân khó làm như vậy.
Nghĩ đến rất lâu, Nasser quyết định nhượng bộ một bước dài: "Tôi không muốn tính mạng của cậu ta, chỉ cần cậu ta giao ra đồ vật mà cậu ta đã lấy từ chỗ tôi, người cậu có thể mang đi! Phó... Tôi rất hi vọng về sau chúng ta có thể tiếp tục hợp tác, cho nên đây đã là nhượng bộ lớn nhất của tôi, hi vọng cậu sẽ không tiếp tục cự tuyệt tôi nữa!"
"Tôi đã giải thích với người đàn ông ở trên phi máy bay kia, cậu ta đại khái tình nguyện giao ra tính mạng, cũng không muốn giao ra thứ ông muốn, còn nữa... Thứ ông muốn xác thực không có ở trên người cậu ta."
Nasser vừa nghe lời này, dùng ánh mắt hoài nghi nhìn qua Phó Kiến Văn, tay lặng yên không một tiếng động ấn về phía sau thắt lưng, con mắt lộ ra vẻ lạnh lùng.
"Người, tôi nhất định là muốn an toàn đưa trở về! Bất luận phải trả một cái giá lớn gì..."
Tiếng nói của Phó Kiến Văn vừa dứt, Nasser đột nhiên rút súng ra nhắm thẳng vào Phó Kiến Văn, còn chưa mở miệng uy h**p, Nasser đã bị Phó Kiến Văn kéo một cái vào trong lồng ngực, trở tay cướp lại súng dí ở trên huyệt thái dương của Naser.
Cả Đời Chỉ Yêu EmTác giả: Mạc Vân Trà SữaTruyện Đô Thị, Truyện Ngôn Tình, Truyện Ngược, Truyện SủngMạc Vân Trà Sữa Tuy là đầu thu, nhưng thành phố T liên tiếp bốn năm ngày gần đây mưa to liên miên,Làm toàn bộ Thành phố T đều bao phủ bởi hơi nước, không khí ẩm ướt lạnh lẽo. Từ quán cà phê đi ra, Tố Tâm cảm giác trời lạnh hơn. "Tố Tâm!" Hạ Hàm Yên từ quán cà phê đuổi tới, kéo tay Tố Tâm lại, âm thanh sắc bén: "Hứa Khai mất tích đã bốn năm, quyền thừa kế của anh ấy,cổ phần công ty,tất cả bất động sản, xe cộ đứng tên anh ấy đều bị em trai anh ấy là Hứa Thừa Vũ chiếm mất rồi! Nghe xong,Sống lưng Tố Tâm trở nên cứng đờ. "Việc duy nhất tôi có thể làm bây giờ là bảo vệ Hứa Khai, Cũng chỉ có tôi mới có thể bảo vệ anh ấy! Tôi không muốn một ngày nào đó, Hứa Khai trở về, lại phát hiện anh ấy không còn cái gì nữa..." Tố Tâm bị nói trúng tim đen, trái tim cô nhói đau vô cùng -- Hứa Khai là cấm kị giấu sâu trong tim Tố Tâm, không thể lấy ra cũng không thể đụng vào. Hạ Hàm Yên đứng giữa trời mưa, Tố Tâm đứng ở dưới ô, hai người giằng co.Tố Tâm rút cổ tay đang bị kéo của mình về. "cô có thể… Phó Kiến Văn nhìn xem Nasser vỗ tay khuỷu tay của mình, trên tay mang theo nhẫn bảo thạch vô cùng quý giá. Khoé môi Phó Kiến Văn mang theo nụ cười trầm ổn thành thục dễ thấy, giọng nói mang theo mười phần uy lực, không thể thương lượng: "Xin lỗi, người đàn ông trên máy bay kia tôi không thể giao cho ông, cậu ta là bạn của tôi..." Nasser đại khái dự liệu được Phó Kiến Văn sẽ không dễ dàng giao Tần Triết ra như vậy, ông ta khoa tay múa chân một cái, hỏi: "Tình hữu nghị của cậu ta và cậu, so với tình hữu nghị giữa chúng ta còn thâm hậu hơn!" "Đúng!" Phó Kiến Văn nhìn thẳng vào con mắt kinh ngạc của Nasser, mở miệng nói, "Tôi cùng cậu ta, giống như ông và Đỗ tiên sinh..." Nasser rất là bất ngờ, không có dự liệu được chuyện sẽ vướng tay vướng chân khó làm như vậy. Nghĩ đến rất lâu, Nasser quyết định nhượng bộ một bước dài: "Tôi không muốn tính mạng của cậu ta, chỉ cần cậu ta giao ra đồ vật mà cậu ta đã lấy từ chỗ tôi, người cậu có thể mang đi! Phó... Tôi rất hi vọng về sau chúng ta có thể tiếp tục hợp tác, cho nên đây đã là nhượng bộ lớn nhất của tôi, hi vọng cậu sẽ không tiếp tục cự tuyệt tôi nữa!" "Tôi đã giải thích với người đàn ông ở trên phi máy bay kia, cậu ta đại khái tình nguyện giao ra tính mạng, cũng không muốn giao ra thứ ông muốn, còn nữa... Thứ ông muốn xác thực không có ở trên người cậu ta." Nasser vừa nghe lời này, dùng ánh mắt hoài nghi nhìn qua Phó Kiến Văn, tay lặng yên không một tiếng động ấn về phía sau thắt lưng, con mắt lộ ra vẻ lạnh lùng. "Người, tôi nhất định là muốn an toàn đưa trở về! Bất luận phải trả một cái giá lớn gì..." Tiếng nói của Phó Kiến Văn vừa dứt, Nasser đột nhiên rút súng ra nhắm thẳng vào Phó Kiến Văn, còn chưa mở miệng uy h**p, Nasser đã bị Phó Kiến Văn kéo một cái vào trong lồng ngực, trở tay cướp lại súng dí ở trên huyệt thái dương của Naser.