Mạc Vân Trà Sữa Tuy là đầu thu, nhưng thành phố T liên tiếp bốn năm ngày gần đây mưa to liên miên,Làm toàn bộ Thành phố T đều bao phủ bởi hơi nước, không khí ẩm ướt lạnh lẽo. Từ quán cà phê đi ra, Tố Tâm cảm giác trời lạnh hơn. "Tố Tâm!" Hạ Hàm Yên từ quán cà phê đuổi tới, kéo tay Tố Tâm lại, âm thanh sắc bén: "Hứa Khai mất tích đã bốn năm, quyền thừa kế của anh ấy,cổ phần công ty,tất cả bất động sản, xe cộ đứng tên anh ấy đều bị em trai anh ấy là Hứa Thừa Vũ chiếm mất rồi! Nghe xong,Sống lưng Tố Tâm trở nên cứng đờ. "Việc duy nhất tôi có thể làm bây giờ là bảo vệ Hứa Khai, Cũng chỉ có tôi mới có thể bảo vệ anh ấy! Tôi không muốn một ngày nào đó, Hứa Khai trở về, lại phát hiện anh ấy không còn cái gì nữa..." Tố Tâm bị nói trúng tim đen, trái tim cô nhói đau vô cùng -- Hứa Khai là cấm kị giấu sâu trong tim Tố Tâm, không thể lấy ra cũng không thể đụng vào. Hạ Hàm Yên đứng giữa trời mưa, Tố Tâm đứng ở dưới ô, hai người giằng co.Tố Tâm rút cổ tay đang bị kéo của mình về. "cô có thể…
Chương 907: Làm sao có thể gặp người
Cả Đời Chỉ Yêu EmTác giả: Mạc Vân Trà SữaTruyện Đô Thị, Truyện Ngôn Tình, Truyện Ngược, Truyện SủngMạc Vân Trà Sữa Tuy là đầu thu, nhưng thành phố T liên tiếp bốn năm ngày gần đây mưa to liên miên,Làm toàn bộ Thành phố T đều bao phủ bởi hơi nước, không khí ẩm ướt lạnh lẽo. Từ quán cà phê đi ra, Tố Tâm cảm giác trời lạnh hơn. "Tố Tâm!" Hạ Hàm Yên từ quán cà phê đuổi tới, kéo tay Tố Tâm lại, âm thanh sắc bén: "Hứa Khai mất tích đã bốn năm, quyền thừa kế của anh ấy,cổ phần công ty,tất cả bất động sản, xe cộ đứng tên anh ấy đều bị em trai anh ấy là Hứa Thừa Vũ chiếm mất rồi! Nghe xong,Sống lưng Tố Tâm trở nên cứng đờ. "Việc duy nhất tôi có thể làm bây giờ là bảo vệ Hứa Khai, Cũng chỉ có tôi mới có thể bảo vệ anh ấy! Tôi không muốn một ngày nào đó, Hứa Khai trở về, lại phát hiện anh ấy không còn cái gì nữa..." Tố Tâm bị nói trúng tim đen, trái tim cô nhói đau vô cùng -- Hứa Khai là cấm kị giấu sâu trong tim Tố Tâm, không thể lấy ra cũng không thể đụng vào. Hạ Hàm Yên đứng giữa trời mưa, Tố Tâm đứng ở dưới ô, hai người giằng co.Tố Tâm rút cổ tay đang bị kéo của mình về. "cô có thể… Vưu Nại Nại nói có công việc cần nói, nói là lập tức muốn đi qua, Tố Tâm lo lắng Vưu Nại Nại bất cứ lúc nào cũng có thể gõ cửa, cô nghiêng đi...Nhưng Phó Kiến Văn rõ ràng không có ý định buông Tố Tâm ra, anh khẽ cắn vào phần gáy mảnh khảnh của cô, phát hiện Phó Kiến Văn m*t hôn, Tố Tâm sợ lưu lại dấu vết, năm ngón tay cô xen vào mái tóc đen nhánh của Phó Kiến Văn, muốn mở đầu của Phó Kiến Văn ra, thở hổn hển mở miệng: "Đừng... Sẽ lưu lại dấu, đừng... ưm..."Phó Kiến Văn trằn trọc ngậm vào bên tai của Tố Tâm, vì nơi đó chính là vị trí yếu ớt nhất của cô.Cơ hồ là trong nháy mắt, Tố Tâm liền mềm thành một vũng nước, ngoài miệng chống cự, thân thể lại mềm Miên Miên không nhấc lên được một chút sức lực nào.Đang lúc lưu luyến triền miên, trên người Tố Tâm đã nổi lên một tầng mồ hôi mỏng."Leng keng —— leng keng —— "Tiếng chuông cửa vang lên, Tố Tâm mới vừa còn mềm Miên Miên, lúc này bắp thịt cả người đã cứng đờ, cô nhanh chóng đẩy đầu của Phó Kiến Văn đang chôn ở trước ngực mình ra, thất kinh muốn chụp áo ngực: "Có thể là Vưu Nại Nại đã tới! Đừng làm rộn!"Ánh mắt sâu thẳm của Phó Kiến Văn vì bị cắt đứt mà sinh ra căm tức cùng không kiên nhẫn, Tố Tâm tựa như đã biến thành một con Cá Chạch trườn ra khỏi người Phó Kiến Văn, ngực phập phồng kịch liệt, thở hổn hển hoang mang hoảng loạn cầm quần của mình, lấy sẵn áo ngực của mình, chỉnh lại quần áo cùng mái tóc.Dưới thân Phó Kiến Văn chính là v*t n*m t*nh chưa chiếm được thư thái, mà Tố Tâm thu dọn xong liền hô Phó Kiến Văn mau chóng sửa soạn, vậy nó thì tính sao bây giờ!Phó Kiến Văn đem áo sơmi rút ra khỏi quần, cúc áo sơmi đã mở rộng ra, lộ ra vóc người rắn chắc bên trong, da thịt màu mật ong da cùng cơ bụng chỉnh tề đẹp đẽ, còn đầu tóc thì đã rối tinh rối mù.Ngay cả dây lưng của anh cũng đã bị Tố Tâm mở ra, hai người rõ ràng đã đến thời điểm ngàn cân treo sợi tóc...Phó Kiến Văn chau mày đứng dậy, một đầu tóc đen nhánh đã bị Tố Tâm làm cho loạn xì ngầu, anh cột chắc dây lưng, xoay người đi về phòng ngủ, cái bộ dáng hiện tại này của anh làm sao có thể gặp người!
Vưu Nại Nại nói có công việc cần nói, nói là lập tức muốn đi qua, Tố Tâm lo lắng Vưu Nại Nại bất cứ lúc nào cũng có thể gõ cửa, cô nghiêng đi...
Nhưng Phó Kiến Văn rõ ràng không có ý định buông Tố Tâm ra, anh khẽ cắn vào phần gáy mảnh khảnh của cô, phát hiện Phó Kiến Văn m*t hôn, Tố Tâm sợ lưu lại dấu vết, năm ngón tay cô xen vào mái tóc đen nhánh của Phó Kiến Văn, muốn mở đầu của Phó Kiến Văn ra, thở hổn hển mở miệng: "Đừng... Sẽ lưu lại dấu, đừng... ưm..."
Phó Kiến Văn trằn trọc ngậm vào bên tai của Tố Tâm, vì nơi đó chính là vị trí yếu ớt nhất của cô.
Cơ hồ là trong nháy mắt, Tố Tâm liền mềm thành một vũng nước, ngoài miệng chống cự, thân thể lại mềm Miên Miên không nhấc lên được một chút sức lực nào.
Đang lúc lưu luyến triền miên, trên người Tố Tâm đã nổi lên một tầng mồ hôi mỏng.
"Leng keng —— leng keng —— "
Tiếng chuông cửa vang lên, Tố Tâm mới vừa còn mềm Miên Miên, lúc này bắp thịt cả người đã cứng đờ, cô nhanh chóng đẩy đầu của Phó Kiến Văn đang chôn ở trước ngực mình ra, thất kinh muốn chụp áo ngực: "Có thể là Vưu Nại Nại đã tới! Đừng làm rộn!"
Ánh mắt sâu thẳm của Phó Kiến Văn vì bị cắt đứt mà sinh ra căm tức cùng không kiên nhẫn, Tố Tâm tựa như đã biến thành một con Cá Chạch trườn ra khỏi người Phó Kiến Văn, ngực phập phồng kịch liệt, thở hổn hển hoang mang hoảng loạn cầm quần của mình, lấy sẵn áo ngực của mình, chỉnh lại quần áo cùng mái tóc.
Dưới thân Phó Kiến Văn chính là v*t n*m t*nh chưa chiếm được thư thái, mà Tố Tâm thu dọn xong liền hô Phó Kiến Văn mau chóng sửa soạn, vậy nó thì tính sao bây giờ!
Phó Kiến Văn đem áo sơmi rút ra khỏi quần, cúc áo sơmi đã mở rộng ra, lộ ra vóc người rắn chắc bên trong, da thịt màu mật ong da cùng cơ bụng chỉnh tề đẹp đẽ, còn đầu tóc thì đã rối tinh rối mù.
Ngay cả dây lưng của anh cũng đã bị Tố Tâm mở ra, hai người rõ ràng đã đến thời điểm ngàn cân treo sợi tóc...
Phó Kiến Văn chau mày đứng dậy, một đầu tóc đen nhánh đã bị Tố Tâm làm cho loạn xì ngầu, anh cột chắc dây lưng, xoay người đi về phòng ngủ, cái bộ dáng hiện tại này của anh làm sao có thể gặp người!
Cả Đời Chỉ Yêu EmTác giả: Mạc Vân Trà SữaTruyện Đô Thị, Truyện Ngôn Tình, Truyện Ngược, Truyện SủngMạc Vân Trà Sữa Tuy là đầu thu, nhưng thành phố T liên tiếp bốn năm ngày gần đây mưa to liên miên,Làm toàn bộ Thành phố T đều bao phủ bởi hơi nước, không khí ẩm ướt lạnh lẽo. Từ quán cà phê đi ra, Tố Tâm cảm giác trời lạnh hơn. "Tố Tâm!" Hạ Hàm Yên từ quán cà phê đuổi tới, kéo tay Tố Tâm lại, âm thanh sắc bén: "Hứa Khai mất tích đã bốn năm, quyền thừa kế của anh ấy,cổ phần công ty,tất cả bất động sản, xe cộ đứng tên anh ấy đều bị em trai anh ấy là Hứa Thừa Vũ chiếm mất rồi! Nghe xong,Sống lưng Tố Tâm trở nên cứng đờ. "Việc duy nhất tôi có thể làm bây giờ là bảo vệ Hứa Khai, Cũng chỉ có tôi mới có thể bảo vệ anh ấy! Tôi không muốn một ngày nào đó, Hứa Khai trở về, lại phát hiện anh ấy không còn cái gì nữa..." Tố Tâm bị nói trúng tim đen, trái tim cô nhói đau vô cùng -- Hứa Khai là cấm kị giấu sâu trong tim Tố Tâm, không thể lấy ra cũng không thể đụng vào. Hạ Hàm Yên đứng giữa trời mưa, Tố Tâm đứng ở dưới ô, hai người giằng co.Tố Tâm rút cổ tay đang bị kéo của mình về. "cô có thể… Vưu Nại Nại nói có công việc cần nói, nói là lập tức muốn đi qua, Tố Tâm lo lắng Vưu Nại Nại bất cứ lúc nào cũng có thể gõ cửa, cô nghiêng đi...Nhưng Phó Kiến Văn rõ ràng không có ý định buông Tố Tâm ra, anh khẽ cắn vào phần gáy mảnh khảnh của cô, phát hiện Phó Kiến Văn m*t hôn, Tố Tâm sợ lưu lại dấu vết, năm ngón tay cô xen vào mái tóc đen nhánh của Phó Kiến Văn, muốn mở đầu của Phó Kiến Văn ra, thở hổn hển mở miệng: "Đừng... Sẽ lưu lại dấu, đừng... ưm..."Phó Kiến Văn trằn trọc ngậm vào bên tai của Tố Tâm, vì nơi đó chính là vị trí yếu ớt nhất của cô.Cơ hồ là trong nháy mắt, Tố Tâm liền mềm thành một vũng nước, ngoài miệng chống cự, thân thể lại mềm Miên Miên không nhấc lên được một chút sức lực nào.Đang lúc lưu luyến triền miên, trên người Tố Tâm đã nổi lên một tầng mồ hôi mỏng."Leng keng —— leng keng —— "Tiếng chuông cửa vang lên, Tố Tâm mới vừa còn mềm Miên Miên, lúc này bắp thịt cả người đã cứng đờ, cô nhanh chóng đẩy đầu của Phó Kiến Văn đang chôn ở trước ngực mình ra, thất kinh muốn chụp áo ngực: "Có thể là Vưu Nại Nại đã tới! Đừng làm rộn!"Ánh mắt sâu thẳm của Phó Kiến Văn vì bị cắt đứt mà sinh ra căm tức cùng không kiên nhẫn, Tố Tâm tựa như đã biến thành một con Cá Chạch trườn ra khỏi người Phó Kiến Văn, ngực phập phồng kịch liệt, thở hổn hển hoang mang hoảng loạn cầm quần của mình, lấy sẵn áo ngực của mình, chỉnh lại quần áo cùng mái tóc.Dưới thân Phó Kiến Văn chính là v*t n*m t*nh chưa chiếm được thư thái, mà Tố Tâm thu dọn xong liền hô Phó Kiến Văn mau chóng sửa soạn, vậy nó thì tính sao bây giờ!Phó Kiến Văn đem áo sơmi rút ra khỏi quần, cúc áo sơmi đã mở rộng ra, lộ ra vóc người rắn chắc bên trong, da thịt màu mật ong da cùng cơ bụng chỉnh tề đẹp đẽ, còn đầu tóc thì đã rối tinh rối mù.Ngay cả dây lưng của anh cũng đã bị Tố Tâm mở ra, hai người rõ ràng đã đến thời điểm ngàn cân treo sợi tóc...Phó Kiến Văn chau mày đứng dậy, một đầu tóc đen nhánh đã bị Tố Tâm làm cho loạn xì ngầu, anh cột chắc dây lưng, xoay người đi về phòng ngủ, cái bộ dáng hiện tại này của anh làm sao có thể gặp người!