Mạc Vân Trà Sữa Tuy là đầu thu, nhưng thành phố T liên tiếp bốn năm ngày gần đây mưa to liên miên,Làm toàn bộ Thành phố T đều bao phủ bởi hơi nước, không khí ẩm ướt lạnh lẽo. Từ quán cà phê đi ra, Tố Tâm cảm giác trời lạnh hơn. "Tố Tâm!" Hạ Hàm Yên từ quán cà phê đuổi tới, kéo tay Tố Tâm lại, âm thanh sắc bén: "Hứa Khai mất tích đã bốn năm, quyền thừa kế của anh ấy,cổ phần công ty,tất cả bất động sản, xe cộ đứng tên anh ấy đều bị em trai anh ấy là Hứa Thừa Vũ chiếm mất rồi! Nghe xong,Sống lưng Tố Tâm trở nên cứng đờ. "Việc duy nhất tôi có thể làm bây giờ là bảo vệ Hứa Khai, Cũng chỉ có tôi mới có thể bảo vệ anh ấy! Tôi không muốn một ngày nào đó, Hứa Khai trở về, lại phát hiện anh ấy không còn cái gì nữa..." Tố Tâm bị nói trúng tim đen, trái tim cô nhói đau vô cùng -- Hứa Khai là cấm kị giấu sâu trong tim Tố Tâm, không thể lấy ra cũng không thể đụng vào. Hạ Hàm Yên đứng giữa trời mưa, Tố Tâm đứng ở dưới ô, hai người giằng co.Tố Tâm rút cổ tay đang bị kéo của mình về. "cô có thể…
Chương 956: Ảng hưởng đến em rồi
Cả Đời Chỉ Yêu EmTác giả: Mạc Vân Trà SữaTruyện Đô Thị, Truyện Ngôn Tình, Truyện Ngược, Truyện SủngMạc Vân Trà Sữa Tuy là đầu thu, nhưng thành phố T liên tiếp bốn năm ngày gần đây mưa to liên miên,Làm toàn bộ Thành phố T đều bao phủ bởi hơi nước, không khí ẩm ướt lạnh lẽo. Từ quán cà phê đi ra, Tố Tâm cảm giác trời lạnh hơn. "Tố Tâm!" Hạ Hàm Yên từ quán cà phê đuổi tới, kéo tay Tố Tâm lại, âm thanh sắc bén: "Hứa Khai mất tích đã bốn năm, quyền thừa kế của anh ấy,cổ phần công ty,tất cả bất động sản, xe cộ đứng tên anh ấy đều bị em trai anh ấy là Hứa Thừa Vũ chiếm mất rồi! Nghe xong,Sống lưng Tố Tâm trở nên cứng đờ. "Việc duy nhất tôi có thể làm bây giờ là bảo vệ Hứa Khai, Cũng chỉ có tôi mới có thể bảo vệ anh ấy! Tôi không muốn một ngày nào đó, Hứa Khai trở về, lại phát hiện anh ấy không còn cái gì nữa..." Tố Tâm bị nói trúng tim đen, trái tim cô nhói đau vô cùng -- Hứa Khai là cấm kị giấu sâu trong tim Tố Tâm, không thể lấy ra cũng không thể đụng vào. Hạ Hàm Yên đứng giữa trời mưa, Tố Tâm đứng ở dưới ô, hai người giằng co.Tố Tâm rút cổ tay đang bị kéo của mình về. "cô có thể… Bên này, Lục Tân Nam vừa dứt lời, cửa phòng đã bị mở ra.Sở Tầm đứng ở một bên nhìn thấy người kéo cửa ra là Tố Tâm, trong lòng cô ta có phần không thoải mái, nếu không phải Tố Tâm như rùa rụt cổ ở bên trong phòng không cho Sở Kiêu Dương vào, Sở Kiêu Dương cũng không đến nỗi huyên náo khó nhìn như vậy!Phó Kiến Văn cùng Tố Tâm bốn mắt nhìn nhau, đáy mắt có ý cười, Phó Kiến Văn bước chân dài ra, đi về phía Tố Tâm đi đến.Sở Kiêu Dương còn tưởng rằng Phó Kiến Văn chính là muốn đi qua đỡ mình, khịt khịt mũi, nước mắt càng rơi nhiều hơn, mới vừa hé miệng: "Ôm ấp..."Phó Kiến Văn mặt không biến sắc lướt qua vai Sở Kiêu Dương, hướng về phía Tố Tâm đi đến: "Nhao nhao ảnh hưởng đến em rồi!"Lục Tân Nam thở dài một hơi cười lắc lắc đầu, cảm thấy Sở Kiêu Dương bày ra một khuôn mặt nhỏ nhắn xinh đẹp như vậy mà Phó Kiến Văn cũng không thèm liếc mắt một cái, ánh mắt của Lục Tân Nam đảo qua lồng ngực Sở Kiêu Dương, cảm thấy Sở Kiêu Dương có thể giúp anh ta hiểu thế nào gọi là ngực lớn nhưng không có đầu óc!Sở Tầm cũng thực sự là đáng thương, có một người em họ như thế thật nháo tâm, trực tiếp kéo xuống chút đáng thương còn lại của Sở Tầm ở trong lòng Phó Kiến Văn."Chính là rất ồn ào!" Tố Tâm cười cười với Phó Kiến Văn, như chính là chưa từng có chuyện gì xảy ra hỏi, "Tẹo nữa sẽ đi chỗ nào ăn cơm!""Anh Kiến Văn..." Sở Kiêu Dương khóc lóc giậm chân.Tố Tâm nhìn về phía Sở Kiêu Dương, tầm mắt của Phó Kiến Văn cũng đi theo nhìn tới...Trong lòng Sở Tầm khẽ giật mình, đi tới kéo cánh tay Sở Kiêu Dương: "Theo chị trở lại! Đừng tiếp tục náo loạn nữa, thật sự chưa đủ xấu hổ sao!""Anh Kiến Văn!" Sở Kiêu Dương không chịu đi, rồi lại giãy giụa khỏi tay Sở Tầm, chỉ có thể vừa nhìn Phó Kiến Văn cầu cứu, vừa kéo tay của mình lại không chịu đi.
Bên này, Lục Tân Nam vừa dứt lời, cửa phòng đã bị mở ra.
Sở Tầm đứng ở một bên nhìn thấy người kéo cửa ra là Tố Tâm, trong lòng cô ta có phần không thoải mái, nếu không phải Tố Tâm như rùa rụt cổ ở bên trong phòng không cho Sở Kiêu Dương vào, Sở Kiêu Dương cũng không đến nỗi huyên náo khó nhìn như vậy!
Phó Kiến Văn cùng Tố Tâm bốn mắt nhìn nhau, đáy mắt có ý cười, Phó Kiến Văn bước chân dài ra, đi về phía Tố Tâm đi đến.
Sở Kiêu Dương còn tưởng rằng Phó Kiến Văn chính là muốn đi qua đỡ mình, khịt khịt mũi, nước mắt càng rơi nhiều hơn, mới vừa hé miệng: "Ôm ấp..."
Phó Kiến Văn mặt không biến sắc lướt qua vai Sở Kiêu Dương, hướng về phía Tố Tâm đi đến: "Nhao nhao ảnh hưởng đến em rồi!"
Lục Tân Nam thở dài một hơi cười lắc lắc đầu, cảm thấy Sở Kiêu Dương bày ra một khuôn mặt nhỏ nhắn xinh đẹp như vậy mà Phó Kiến Văn cũng không thèm liếc mắt một cái, ánh mắt của Lục Tân Nam đảo qua lồng ngực Sở Kiêu Dương, cảm thấy Sở Kiêu Dương có thể giúp anh ta hiểu thế nào gọi là ngực lớn nhưng không có đầu óc!
Sở Tầm cũng thực sự là đáng thương, có một người em họ như thế thật nháo tâm, trực tiếp kéo xuống chút đáng thương còn lại của Sở Tầm ở trong lòng Phó Kiến Văn.
"Chính là rất ồn ào!" Tố Tâm cười cười với Phó Kiến Văn, như chính là chưa từng có chuyện gì xảy ra hỏi, "Tẹo nữa sẽ đi chỗ nào ăn cơm!"
"Anh Kiến Văn..." Sở Kiêu Dương khóc lóc giậm chân.
Tố Tâm nhìn về phía Sở Kiêu Dương, tầm mắt của Phó Kiến Văn cũng đi theo nhìn tới...
Trong lòng Sở Tầm khẽ giật mình, đi tới kéo cánh tay Sở Kiêu Dương: "Theo chị trở lại! Đừng tiếp tục náo loạn nữa, thật sự chưa đủ xấu hổ sao!"
"Anh Kiến Văn!" Sở Kiêu Dương không chịu đi, rồi lại giãy giụa khỏi tay Sở Tầm, chỉ có thể vừa nhìn Phó Kiến Văn cầu cứu, vừa kéo tay của mình lại không chịu đi.
Cả Đời Chỉ Yêu EmTác giả: Mạc Vân Trà SữaTruyện Đô Thị, Truyện Ngôn Tình, Truyện Ngược, Truyện SủngMạc Vân Trà Sữa Tuy là đầu thu, nhưng thành phố T liên tiếp bốn năm ngày gần đây mưa to liên miên,Làm toàn bộ Thành phố T đều bao phủ bởi hơi nước, không khí ẩm ướt lạnh lẽo. Từ quán cà phê đi ra, Tố Tâm cảm giác trời lạnh hơn. "Tố Tâm!" Hạ Hàm Yên từ quán cà phê đuổi tới, kéo tay Tố Tâm lại, âm thanh sắc bén: "Hứa Khai mất tích đã bốn năm, quyền thừa kế của anh ấy,cổ phần công ty,tất cả bất động sản, xe cộ đứng tên anh ấy đều bị em trai anh ấy là Hứa Thừa Vũ chiếm mất rồi! Nghe xong,Sống lưng Tố Tâm trở nên cứng đờ. "Việc duy nhất tôi có thể làm bây giờ là bảo vệ Hứa Khai, Cũng chỉ có tôi mới có thể bảo vệ anh ấy! Tôi không muốn một ngày nào đó, Hứa Khai trở về, lại phát hiện anh ấy không còn cái gì nữa..." Tố Tâm bị nói trúng tim đen, trái tim cô nhói đau vô cùng -- Hứa Khai là cấm kị giấu sâu trong tim Tố Tâm, không thể lấy ra cũng không thể đụng vào. Hạ Hàm Yên đứng giữa trời mưa, Tố Tâm đứng ở dưới ô, hai người giằng co.Tố Tâm rút cổ tay đang bị kéo của mình về. "cô có thể… Bên này, Lục Tân Nam vừa dứt lời, cửa phòng đã bị mở ra.Sở Tầm đứng ở một bên nhìn thấy người kéo cửa ra là Tố Tâm, trong lòng cô ta có phần không thoải mái, nếu không phải Tố Tâm như rùa rụt cổ ở bên trong phòng không cho Sở Kiêu Dương vào, Sở Kiêu Dương cũng không đến nỗi huyên náo khó nhìn như vậy!Phó Kiến Văn cùng Tố Tâm bốn mắt nhìn nhau, đáy mắt có ý cười, Phó Kiến Văn bước chân dài ra, đi về phía Tố Tâm đi đến.Sở Kiêu Dương còn tưởng rằng Phó Kiến Văn chính là muốn đi qua đỡ mình, khịt khịt mũi, nước mắt càng rơi nhiều hơn, mới vừa hé miệng: "Ôm ấp..."Phó Kiến Văn mặt không biến sắc lướt qua vai Sở Kiêu Dương, hướng về phía Tố Tâm đi đến: "Nhao nhao ảnh hưởng đến em rồi!"Lục Tân Nam thở dài một hơi cười lắc lắc đầu, cảm thấy Sở Kiêu Dương bày ra một khuôn mặt nhỏ nhắn xinh đẹp như vậy mà Phó Kiến Văn cũng không thèm liếc mắt một cái, ánh mắt của Lục Tân Nam đảo qua lồng ngực Sở Kiêu Dương, cảm thấy Sở Kiêu Dương có thể giúp anh ta hiểu thế nào gọi là ngực lớn nhưng không có đầu óc!Sở Tầm cũng thực sự là đáng thương, có một người em họ như thế thật nháo tâm, trực tiếp kéo xuống chút đáng thương còn lại của Sở Tầm ở trong lòng Phó Kiến Văn."Chính là rất ồn ào!" Tố Tâm cười cười với Phó Kiến Văn, như chính là chưa từng có chuyện gì xảy ra hỏi, "Tẹo nữa sẽ đi chỗ nào ăn cơm!""Anh Kiến Văn..." Sở Kiêu Dương khóc lóc giậm chân.Tố Tâm nhìn về phía Sở Kiêu Dương, tầm mắt của Phó Kiến Văn cũng đi theo nhìn tới...Trong lòng Sở Tầm khẽ giật mình, đi tới kéo cánh tay Sở Kiêu Dương: "Theo chị trở lại! Đừng tiếp tục náo loạn nữa, thật sự chưa đủ xấu hổ sao!""Anh Kiến Văn!" Sở Kiêu Dương không chịu đi, rồi lại giãy giụa khỏi tay Sở Tầm, chỉ có thể vừa nhìn Phó Kiến Văn cầu cứu, vừa kéo tay của mình lại không chịu đi.