Nữ chính: Lan Ánh=Mộng Mộng Lan Ánh đi trên đường, có người đi ngang qua, cố tình đụng vào cô, người đấy tay cầm một chồng sách, thả tay xuống chồng sách rơi xuống chân cô, cô không kịp tránh chỉ có thể làm cho chồng sách rơi lệch, chồng sách không rơi vào cả bàn chân cô, rơi vào ngón chân út của cô, cảm giác đau truyền đến, cô suýt thì hét toáng lên, nhìn chân của mình. Đệch! Ra đường cũng đen! Thằng chóe nào dám ám toán bà đây? Ngẩng đầu nhìn người trước mặt, là cô gái, không, phụ nữ, thân hình trông khá ngon... Ngon cái qq! Chảy xệ hết rồi, ngon cái nồi gì! Nhìn mặt... quen quen nhỉ? Trong đầu cô bỗng hiện cái tên Dung Dung... Dung Dung: Tiểu Thư Dung gia, được cho là hiền lành, dễ thương, có một thân hình được xếp vào loại quý hiếm, rất nhiều người yêu thích Dung Dung, giờ cô ta vẫn đang cô đơn. Đây là một trong những kẻ thù của cô, hay dùng bộ dạng mềm yếu để đối đầu với cô. Dung Dung sợ hãi nói: "Xin lỗi...Ánh Ánh... Em có làm chị bị thương ở đâu không?" Nước mắt cô ta như kiểu…
Quyển 1 - Chương 10: Thích rồi...
Ơ... ĐM! Ta Thành Vương Phi Rồi!Tác giả: Puii Pi DyTruyện Hài Hước, Truyện Xuyên KhôngNữ chính: Lan Ánh=Mộng Mộng Lan Ánh đi trên đường, có người đi ngang qua, cố tình đụng vào cô, người đấy tay cầm một chồng sách, thả tay xuống chồng sách rơi xuống chân cô, cô không kịp tránh chỉ có thể làm cho chồng sách rơi lệch, chồng sách không rơi vào cả bàn chân cô, rơi vào ngón chân út của cô, cảm giác đau truyền đến, cô suýt thì hét toáng lên, nhìn chân của mình. Đệch! Ra đường cũng đen! Thằng chóe nào dám ám toán bà đây? Ngẩng đầu nhìn người trước mặt, là cô gái, không, phụ nữ, thân hình trông khá ngon... Ngon cái qq! Chảy xệ hết rồi, ngon cái nồi gì! Nhìn mặt... quen quen nhỉ? Trong đầu cô bỗng hiện cái tên Dung Dung... Dung Dung: Tiểu Thư Dung gia, được cho là hiền lành, dễ thương, có một thân hình được xếp vào loại quý hiếm, rất nhiều người yêu thích Dung Dung, giờ cô ta vẫn đang cô đơn. Đây là một trong những kẻ thù của cô, hay dùng bộ dạng mềm yếu để đối đầu với cô. Dung Dung sợ hãi nói: "Xin lỗi...Ánh Ánh... Em có làm chị bị thương ở đâu không?" Nước mắt cô ta như kiểu… "Hihi." Nàng cười vui vẻ.Diệu Kiều Như, Phiên Lăng Toại. Mồm há ra... cả hai đều đơ như tượng...Không thể nào! Diệu Mộng Mộng sao có thể xinh đẹp như vậy!? Không thể nào....!Rõ ràng chỉ là một tú bà phấn son khắp người, quần áo đỏ chói, xấu xí, Sao có thể biến thành hoa sen hồng thanh khiết không nhiễm bùn, xinh đẹp động lòng người.Gương mặt hắn hơi hồng lên...Những gì nàng nói lúc nãy, hắn đều nghe hết. Hóa ra nàng đã có người mình thích rồi. Lòng hắn hơi khó chịu, cũng tự trách bản thân vì đã làm nàng không thể lấy người mình thích, nhưng nghe nàng nói tên nam nhân kia chỉ như thả đi một con cẩu thôi. Lòng hắn bỗng nhẹ đi, chẳng hiểu vì sao.Đến khi nghe câu Tình Yêu Đích Thực do nàng nói ra... hắn biết lúc đấy trái tim của hắn đập rất nhanh. Hắn phát hiện mình thích nàng mất rồi...!Cũng chẳng biết từ khi nào thích nữa. Có lẽ đây chính là hai chữ Duyên Phận người ta thường nhắc đến...Tay hắn cầm chiếc áo khoác, hắn khoác lên cho nàng. Làm xong, tay hắn cầm lấy tay nàng nói, "Đi." Nàng gật đầu. Bước theo, từng bước theo hắn.Nàng nhìn bàn tay trắng trẻo của hắn đang nắm lấy tay nàng. Nàng có thể cảm nhận được sự ấm áp từ bàn tay hắn, ấm áp như ánh nắng. Bàn tay hắn như đang truyền sự ấm áp, an toàn vào nàng. Nàng tự dưng thấy Trái tim của mình đập mạnh và nhanh quá... Như đang nhảy nhót vui mừng khi tìm được người bạn có thể bên nó trọn đời vậy. Trái tim của nàng sẽ không còn cô đơn hay lẻ loi như trước, sẽ chẳng một mình với sự âm u, lạnh lẽo kia... bởi nó đã có bạn rồi... và nàng cũng vậy!Nàng âm thầm nắm chặt tay hắn hơn... Tay hắn sau này chỉ mình nàng được nắm.. mình nàng mà thôi.Nhìn bàn tay nhỏ bé hắn đang nắm lấy. Bàn tay mềm mại này... có phải hay không sẽ nắm tay hắn suốt quãng đời còn lại? Cùng hắn vượt qua khó khăn? Nhưng liệu hắn có thể nắm đến lúc đó không?Tay hắn cũng âm thâm nắm chặt tay nàng.Hai người rời đi... cứ như vậy tay trong tay rời đi. Dưới sự chứng kiến của ánh trăng. Cả hai đều âm thầm quyết định người trước mặt là người ở bên mình. Dù có trọn đời hay không.Lỡ bên nhauGiờ sao đây?Chàng yêu ta khôngCóTa cũng yêu chàngDuyên này trời banGiữ được hay không là do taMong tơ duyên này ngày một lớnTồn tại được vĩnh cửu.Ánh nắng của ngày mới xuyên qua. Dịu nhẹ chiếu vào hai người đang say giấc nồng. Bên ngoài gió nhẹ thổi khiên cành hoa mong mảnh rơi xuống, hoa rơi lớt phớt. Bên ngoài một mảnh huyền ảo, bên trong ấm áp nồng đậm...Nàng mở mắt đã thấy gương mặt phóng to của hắn trước mặt. Nở nụ cười, nàng giơ tay nhẹ vuốt lên gương mặt đó. Không dám động mạnh, sợ hắn thức giấc.Tối qua nàng và hắn rời khỏi Phủ Thừa Tướng. Lên xe ngựa nàng liền mệt quá ngả vào lòng hắn ngủ thiếp đi. Mơ mơ màng màng, nghe được hắn và Ám Vệ Trích Liên kia nói chuyện. Nàng chỉ nghe được cái gì mà 3 năm thời gian... Rồi chả nghe thấy gì nữa cả.3 Năm...Còn rất nhiều chuyện nàng định điều tra nhưng hiện tại nàng rất lười! Có lẽ nên tìm hiểu những thứ quan trọng còn những thứ khác sau này sẽ làm.VÍ dụ: Chuyện 3 năm thời giàn... Bây giờ hắn quan trọng nhất.. điều tra xong mới đến lượt chuyện Diệu Mộng Mộng có phải con của Diệu La Thiên hay không.Người ta nói, hổ có dữ mấy cũng không ăn thịt con mình. Từ tối qua nàng phát hiện ánh mắt Diệu La Thiên chẳng có tý nào là nhìn nữ nhi của mình cả.Nếu vì quyền lợi... chắc chắn ông ta sẽ không làm vậy!Phức tạp! Ngủ!Quyết định nhắm mắt, ôm mỹ nam ngủ tiếp.(Ngắn...)
"Hihi." Nàng cười vui vẻ.
Diệu Kiều Như, Phiên Lăng Toại. Mồm há ra... cả hai đều đơ như tượng...
Không thể nào! Diệu Mộng Mộng sao có thể xinh đẹp như vậy!? Không thể nào....!
Rõ ràng chỉ là một tú bà phấn son khắp người, quần áo đỏ chói, xấu xí, Sao có thể biến thành hoa sen hồng thanh khiết không nhiễm bùn, xinh đẹp động lòng người.
Gương mặt hắn hơi hồng lên...
Những gì nàng nói lúc nãy, hắn đều nghe hết. Hóa ra nàng đã có người mình thích rồi. Lòng hắn hơi khó chịu, cũng tự trách bản thân vì đã làm nàng không thể lấy người mình thích, nhưng nghe nàng nói tên nam nhân kia chỉ như thả đi một con cẩu thôi. Lòng hắn bỗng nhẹ đi, chẳng hiểu vì sao.
Đến khi nghe câu Tình Yêu Đích Thực do nàng nói ra... hắn biết lúc đấy trái tim của hắn đập rất nhanh. Hắn phát hiện mình thích nàng mất rồi...!
Cũng chẳng biết từ khi nào thích nữa. Có lẽ đây chính là hai chữ Duyên Phận người ta thường nhắc đến...
Tay hắn cầm chiếc áo khoác, hắn khoác lên cho nàng. Làm xong, tay hắn cầm lấy tay nàng nói, "Đi." Nàng gật đầu. Bước theo, từng bước theo hắn.
Nàng nhìn bàn tay trắng trẻo của hắn đang nắm lấy tay nàng. Nàng có thể cảm nhận được sự ấm áp từ bàn tay hắn, ấm áp như ánh nắng. Bàn tay hắn như đang truyền sự ấm áp, an toàn vào nàng. Nàng tự dưng thấy Trái tim của mình đập mạnh và nhanh quá... Như đang nhảy nhót vui mừng khi tìm được người bạn có thể bên nó trọn đời vậy. Trái tim của nàng sẽ không còn cô đơn hay lẻ loi như trước, sẽ chẳng một mình với sự âm u, lạnh lẽo kia... bởi nó đã có bạn rồi... và nàng cũng vậy!
Nàng âm thầm nắm chặt tay hắn hơn... Tay hắn sau này chỉ mình nàng được nắm.. mình nàng mà thôi.
Nhìn bàn tay nhỏ bé hắn đang nắm lấy. Bàn tay mềm mại này... có phải hay không sẽ nắm tay hắn suốt quãng đời còn lại? Cùng hắn vượt qua khó khăn? Nhưng liệu hắn có thể nắm đến lúc đó không?
Tay hắn cũng âm thâm nắm chặt tay nàng.
Hai người rời đi... cứ như vậy tay trong tay rời đi. Dưới sự chứng kiến của ánh trăng. Cả hai đều âm thầm quyết định người trước mặt là người ở bên mình. Dù có trọn đời hay không.
Lỡ bên nhau
Giờ sao đây?
Chàng yêu ta không
Có
Ta cũng yêu chàng
Duyên này trời ban
Giữ được hay không là do ta
Mong tơ duyên này ngày một lớn
Tồn tại được vĩnh cửu.
Ánh nắng của ngày mới xuyên qua. Dịu nhẹ chiếu vào hai người đang say giấc nồng. Bên ngoài gió nhẹ thổi khiên cành hoa mong mảnh rơi xuống, hoa rơi lớt phớt. Bên ngoài một mảnh huyền ảo, bên trong ấm áp nồng đậm...
Nàng mở mắt đã thấy gương mặt phóng to của hắn trước mặt. Nở nụ cười, nàng giơ tay nhẹ vuốt lên gương mặt đó. Không dám động mạnh, sợ hắn thức giấc.
Tối qua nàng và hắn rời khỏi Phủ Thừa Tướng. Lên xe ngựa nàng liền mệt quá ngả vào lòng hắn ngủ thiếp đi. Mơ mơ màng màng, nghe được hắn và Ám Vệ Trích Liên kia nói chuyện. Nàng chỉ nghe được cái gì mà 3 năm thời gian... Rồi chả nghe thấy gì nữa cả.
3 Năm...
Còn rất nhiều chuyện nàng định điều tra nhưng hiện tại nàng rất lười! Có lẽ nên tìm hiểu những thứ quan trọng còn những thứ khác sau này sẽ làm.
VÍ dụ: Chuyện 3 năm thời giàn... Bây giờ hắn quan trọng nhất.. điều tra xong mới đến lượt chuyện Diệu Mộng Mộng có phải con của Diệu La Thiên hay không.
Người ta nói, hổ có dữ mấy cũng không ăn thịt con mình. Từ tối qua nàng phát hiện ánh mắt Diệu La Thiên chẳng có tý nào là nhìn nữ nhi của mình cả.
Nếu vì quyền lợi... chắc chắn ông ta sẽ không làm vậy!
Phức tạp! Ngủ!
Quyết định nhắm mắt, ôm mỹ nam ngủ tiếp.
(Ngắn...)
Ơ... ĐM! Ta Thành Vương Phi Rồi!Tác giả: Puii Pi DyTruyện Hài Hước, Truyện Xuyên KhôngNữ chính: Lan Ánh=Mộng Mộng Lan Ánh đi trên đường, có người đi ngang qua, cố tình đụng vào cô, người đấy tay cầm một chồng sách, thả tay xuống chồng sách rơi xuống chân cô, cô không kịp tránh chỉ có thể làm cho chồng sách rơi lệch, chồng sách không rơi vào cả bàn chân cô, rơi vào ngón chân út của cô, cảm giác đau truyền đến, cô suýt thì hét toáng lên, nhìn chân của mình. Đệch! Ra đường cũng đen! Thằng chóe nào dám ám toán bà đây? Ngẩng đầu nhìn người trước mặt, là cô gái, không, phụ nữ, thân hình trông khá ngon... Ngon cái qq! Chảy xệ hết rồi, ngon cái nồi gì! Nhìn mặt... quen quen nhỉ? Trong đầu cô bỗng hiện cái tên Dung Dung... Dung Dung: Tiểu Thư Dung gia, được cho là hiền lành, dễ thương, có một thân hình được xếp vào loại quý hiếm, rất nhiều người yêu thích Dung Dung, giờ cô ta vẫn đang cô đơn. Đây là một trong những kẻ thù của cô, hay dùng bộ dạng mềm yếu để đối đầu với cô. Dung Dung sợ hãi nói: "Xin lỗi...Ánh Ánh... Em có làm chị bị thương ở đâu không?" Nước mắt cô ta như kiểu… "Hihi." Nàng cười vui vẻ.Diệu Kiều Như, Phiên Lăng Toại. Mồm há ra... cả hai đều đơ như tượng...Không thể nào! Diệu Mộng Mộng sao có thể xinh đẹp như vậy!? Không thể nào....!Rõ ràng chỉ là một tú bà phấn son khắp người, quần áo đỏ chói, xấu xí, Sao có thể biến thành hoa sen hồng thanh khiết không nhiễm bùn, xinh đẹp động lòng người.Gương mặt hắn hơi hồng lên...Những gì nàng nói lúc nãy, hắn đều nghe hết. Hóa ra nàng đã có người mình thích rồi. Lòng hắn hơi khó chịu, cũng tự trách bản thân vì đã làm nàng không thể lấy người mình thích, nhưng nghe nàng nói tên nam nhân kia chỉ như thả đi một con cẩu thôi. Lòng hắn bỗng nhẹ đi, chẳng hiểu vì sao.Đến khi nghe câu Tình Yêu Đích Thực do nàng nói ra... hắn biết lúc đấy trái tim của hắn đập rất nhanh. Hắn phát hiện mình thích nàng mất rồi...!Cũng chẳng biết từ khi nào thích nữa. Có lẽ đây chính là hai chữ Duyên Phận người ta thường nhắc đến...Tay hắn cầm chiếc áo khoác, hắn khoác lên cho nàng. Làm xong, tay hắn cầm lấy tay nàng nói, "Đi." Nàng gật đầu. Bước theo, từng bước theo hắn.Nàng nhìn bàn tay trắng trẻo của hắn đang nắm lấy tay nàng. Nàng có thể cảm nhận được sự ấm áp từ bàn tay hắn, ấm áp như ánh nắng. Bàn tay hắn như đang truyền sự ấm áp, an toàn vào nàng. Nàng tự dưng thấy Trái tim của mình đập mạnh và nhanh quá... Như đang nhảy nhót vui mừng khi tìm được người bạn có thể bên nó trọn đời vậy. Trái tim của nàng sẽ không còn cô đơn hay lẻ loi như trước, sẽ chẳng một mình với sự âm u, lạnh lẽo kia... bởi nó đã có bạn rồi... và nàng cũng vậy!Nàng âm thầm nắm chặt tay hắn hơn... Tay hắn sau này chỉ mình nàng được nắm.. mình nàng mà thôi.Nhìn bàn tay nhỏ bé hắn đang nắm lấy. Bàn tay mềm mại này... có phải hay không sẽ nắm tay hắn suốt quãng đời còn lại? Cùng hắn vượt qua khó khăn? Nhưng liệu hắn có thể nắm đến lúc đó không?Tay hắn cũng âm thâm nắm chặt tay nàng.Hai người rời đi... cứ như vậy tay trong tay rời đi. Dưới sự chứng kiến của ánh trăng. Cả hai đều âm thầm quyết định người trước mặt là người ở bên mình. Dù có trọn đời hay không.Lỡ bên nhauGiờ sao đây?Chàng yêu ta khôngCóTa cũng yêu chàngDuyên này trời banGiữ được hay không là do taMong tơ duyên này ngày một lớnTồn tại được vĩnh cửu.Ánh nắng của ngày mới xuyên qua. Dịu nhẹ chiếu vào hai người đang say giấc nồng. Bên ngoài gió nhẹ thổi khiên cành hoa mong mảnh rơi xuống, hoa rơi lớt phớt. Bên ngoài một mảnh huyền ảo, bên trong ấm áp nồng đậm...Nàng mở mắt đã thấy gương mặt phóng to của hắn trước mặt. Nở nụ cười, nàng giơ tay nhẹ vuốt lên gương mặt đó. Không dám động mạnh, sợ hắn thức giấc.Tối qua nàng và hắn rời khỏi Phủ Thừa Tướng. Lên xe ngựa nàng liền mệt quá ngả vào lòng hắn ngủ thiếp đi. Mơ mơ màng màng, nghe được hắn và Ám Vệ Trích Liên kia nói chuyện. Nàng chỉ nghe được cái gì mà 3 năm thời gian... Rồi chả nghe thấy gì nữa cả.3 Năm...Còn rất nhiều chuyện nàng định điều tra nhưng hiện tại nàng rất lười! Có lẽ nên tìm hiểu những thứ quan trọng còn những thứ khác sau này sẽ làm.VÍ dụ: Chuyện 3 năm thời giàn... Bây giờ hắn quan trọng nhất.. điều tra xong mới đến lượt chuyện Diệu Mộng Mộng có phải con của Diệu La Thiên hay không.Người ta nói, hổ có dữ mấy cũng không ăn thịt con mình. Từ tối qua nàng phát hiện ánh mắt Diệu La Thiên chẳng có tý nào là nhìn nữ nhi của mình cả.Nếu vì quyền lợi... chắc chắn ông ta sẽ không làm vậy!Phức tạp! Ngủ!Quyết định nhắm mắt, ôm mỹ nam ngủ tiếp.(Ngắn...)