Mạc Vân Trà Sữa Tuy là đầu thu, nhưng thành phố T liên tiếp bốn năm ngày gần đây mưa to liên miên,Làm toàn bộ Thành phố T đều bao phủ bởi hơi nước, không khí ẩm ướt lạnh lẽo. Từ quán cà phê đi ra, Tố Tâm cảm giác trời lạnh hơn. "Tố Tâm!" Hạ Hàm Yên từ quán cà phê đuổi tới, kéo tay Tố Tâm lại, âm thanh sắc bén: "Hứa Khai mất tích đã bốn năm, quyền thừa kế của anh ấy,cổ phần công ty,tất cả bất động sản, xe cộ đứng tên anh ấy đều bị em trai anh ấy là Hứa Thừa Vũ chiếm mất rồi! Nghe xong,Sống lưng Tố Tâm trở nên cứng đờ. "Việc duy nhất tôi có thể làm bây giờ là bảo vệ Hứa Khai, Cũng chỉ có tôi mới có thể bảo vệ anh ấy! Tôi không muốn một ngày nào đó, Hứa Khai trở về, lại phát hiện anh ấy không còn cái gì nữa..." Tố Tâm bị nói trúng tim đen, trái tim cô nhói đau vô cùng -- Hứa Khai là cấm kị giấu sâu trong tim Tố Tâm, không thể lấy ra cũng không thể đụng vào. Hạ Hàm Yên đứng giữa trời mưa, Tố Tâm đứng ở dưới ô, hai người giằng co.Tố Tâm rút cổ tay đang bị kéo của mình về. "cô có thể…

Chương 1178: Cầu hôn

Cả Đời Chỉ Yêu EmTác giả: Mạc Vân Trà SữaTruyện Đô Thị, Truyện Ngôn Tình, Truyện Ngược, Truyện SủngMạc Vân Trà Sữa Tuy là đầu thu, nhưng thành phố T liên tiếp bốn năm ngày gần đây mưa to liên miên,Làm toàn bộ Thành phố T đều bao phủ bởi hơi nước, không khí ẩm ướt lạnh lẽo. Từ quán cà phê đi ra, Tố Tâm cảm giác trời lạnh hơn. "Tố Tâm!" Hạ Hàm Yên từ quán cà phê đuổi tới, kéo tay Tố Tâm lại, âm thanh sắc bén: "Hứa Khai mất tích đã bốn năm, quyền thừa kế của anh ấy,cổ phần công ty,tất cả bất động sản, xe cộ đứng tên anh ấy đều bị em trai anh ấy là Hứa Thừa Vũ chiếm mất rồi! Nghe xong,Sống lưng Tố Tâm trở nên cứng đờ. "Việc duy nhất tôi có thể làm bây giờ là bảo vệ Hứa Khai, Cũng chỉ có tôi mới có thể bảo vệ anh ấy! Tôi không muốn một ngày nào đó, Hứa Khai trở về, lại phát hiện anh ấy không còn cái gì nữa..." Tố Tâm bị nói trúng tim đen, trái tim cô nhói đau vô cùng -- Hứa Khai là cấm kị giấu sâu trong tim Tố Tâm, không thể lấy ra cũng không thể đụng vào. Hạ Hàm Yên đứng giữa trời mưa, Tố Tâm đứng ở dưới ô, hai người giằng co.Tố Tâm rút cổ tay đang bị kéo của mình về. "cô có thể… Giọng nói từ tính thành thục của Phó Kiến Văn vang lên lần nữa ở bên tai Tố Tâm: "Trong phòng khách có một cái kẹo còn cao hơn to lớn hơn cây giáng sinh, cần em ngước cổ mới có thể nhìn thấy, cây giáng sinh cùng cây kẹo to lớn được hoa hồng vây quanh, Tố Tâm cho rằng đây là một giấc mộng, trong mộng rõ ràng cảm thấy rất ấu trĩ, nhưng cô vẫn là không nhịn được cảm xúc dâng trào."Phó Kiến Văn nói xong buông lỏng eo nhỏ của Tố Tâm ra, cô quay đầu lại nhìn về phía Phó Kiến Văn, chỉ thấy anh quỳ một chân xuống trước mặt cô: "Trong mộng, anh quỳ một chân xuống ở trong biển hoa này, cầm một chiếc nhẫn Kim Cương cầu hôn người mình yêu..."Trong đầu Tố Tâm như là có cái gì nổ tung, bỗng nhiên tỉnh ngộ!Nhiệt lưu đánh sâu vào viền mắt cùng trái tim của cô, một tay cô che miệng, hạnh phúc đến nỗi dòng lệ vượt viền mắt mà rơi xuống, lại thiếu một chút cười ra tiếng: "Anh nhìn lén nhật ký của em!"Phó Kiến Văn không kiềm được ý cười, ngửa đầu nhìn qua Tố Tâm, cũng cười thành tiếng.Tố Tâm chưa từng thấy Phó Kiến Văn cười như thế qua, anh luôn luôn trầm ổn rất ít cười, đây là lần đầu tiên cô nghe được anh cười ra tiếng, mũi Tố Tâm cay cay, mặc dù tiếng cười lanh lảnh, nhưng nước mắt cứ thế tuôn xuống như chuỗi hạt châu bị đứt."Sau đó người anh yêu sẽ cảm động rồi đồng ý lời cầu hôn của anh! Mặc dù cái kia chỉ là một cái nhẫn Kim Cương..."Tố Tâm gật đầu, cảm động đến nỗi không nói ra được từ nào, con ngươi đen nhánh chứa đầy lệ, hai tay che miệng, sợ buông tay ra cô sẽ không nhịn được khóc thành tiếng.Phó Kiến Văn đưa tay ra đối với Tố Tâm: "Tay..."Tố Tâm nhanh chóng đưa tay cho Phó Kiến Văn, cái viên Kim Cương này đeo đến trên tay Tố Tâm có chút lớn.Trong nhật ký, ở phần cuối Tố Tâm có viết như vậy...

Giọng nói từ tính thành thục của Phó Kiến Văn vang lên lần nữa ở bên tai Tố Tâm: "Trong phòng khách có một cái kẹo còn cao hơn to lớn hơn cây giáng sinh, cần em ngước cổ mới có thể nhìn thấy, cây giáng sinh cùng cây kẹo to lớn được hoa hồng vây quanh, Tố Tâm cho rằng đây là một giấc mộng, trong mộng rõ ràng cảm thấy rất ấu trĩ, nhưng cô vẫn là không nhịn được cảm xúc dâng trào."

Phó Kiến Văn nói xong buông lỏng eo nhỏ của Tố Tâm ra, cô quay đầu lại nhìn về phía Phó Kiến Văn, chỉ thấy anh quỳ một chân xuống trước mặt cô: "Trong mộng, anh quỳ một chân xuống ở trong biển hoa này, cầm một chiếc nhẫn Kim Cương cầu hôn người mình yêu..."

Trong đầu Tố Tâm như là có cái gì nổ tung, bỗng nhiên tỉnh ngộ!

Nhiệt lưu đánh sâu vào viền mắt cùng trái tim của cô, một tay cô che miệng, hạnh phúc đến nỗi dòng lệ vượt viền mắt mà rơi xuống, lại thiếu một chút cười ra tiếng: "Anh nhìn lén nhật ký của em!"

Phó Kiến Văn không kiềm được ý cười, ngửa đầu nhìn qua Tố Tâm, cũng cười thành tiếng.

Tố Tâm chưa từng thấy Phó Kiến Văn cười như thế qua, anh luôn luôn trầm ổn rất ít cười, đây là lần đầu tiên cô nghe được anh cười ra tiếng, mũi Tố Tâm cay cay, mặc dù tiếng cười lanh lảnh, nhưng nước mắt cứ thế tuôn xuống như chuỗi hạt châu bị đứt.

"Sau đó người anh yêu sẽ cảm động rồi đồng ý lời cầu hôn của anh! Mặc dù cái kia chỉ là một cái nhẫn Kim Cương..."

Tố Tâm gật đầu, cảm động đến nỗi không nói ra được từ nào, con ngươi đen nhánh chứa đầy lệ, hai tay che miệng, sợ buông tay ra cô sẽ không nhịn được khóc thành tiếng.

Phó Kiến Văn đưa tay ra đối với Tố Tâm: "Tay..."

Tố Tâm nhanh chóng đưa tay cho Phó Kiến Văn, cái viên Kim Cương này đeo đến trên tay Tố Tâm có chút lớn.

Trong nhật ký, ở phần cuối Tố Tâm có viết như vậy...

Cả Đời Chỉ Yêu EmTác giả: Mạc Vân Trà SữaTruyện Đô Thị, Truyện Ngôn Tình, Truyện Ngược, Truyện SủngMạc Vân Trà Sữa Tuy là đầu thu, nhưng thành phố T liên tiếp bốn năm ngày gần đây mưa to liên miên,Làm toàn bộ Thành phố T đều bao phủ bởi hơi nước, không khí ẩm ướt lạnh lẽo. Từ quán cà phê đi ra, Tố Tâm cảm giác trời lạnh hơn. "Tố Tâm!" Hạ Hàm Yên từ quán cà phê đuổi tới, kéo tay Tố Tâm lại, âm thanh sắc bén: "Hứa Khai mất tích đã bốn năm, quyền thừa kế của anh ấy,cổ phần công ty,tất cả bất động sản, xe cộ đứng tên anh ấy đều bị em trai anh ấy là Hứa Thừa Vũ chiếm mất rồi! Nghe xong,Sống lưng Tố Tâm trở nên cứng đờ. "Việc duy nhất tôi có thể làm bây giờ là bảo vệ Hứa Khai, Cũng chỉ có tôi mới có thể bảo vệ anh ấy! Tôi không muốn một ngày nào đó, Hứa Khai trở về, lại phát hiện anh ấy không còn cái gì nữa..." Tố Tâm bị nói trúng tim đen, trái tim cô nhói đau vô cùng -- Hứa Khai là cấm kị giấu sâu trong tim Tố Tâm, không thể lấy ra cũng không thể đụng vào. Hạ Hàm Yên đứng giữa trời mưa, Tố Tâm đứng ở dưới ô, hai người giằng co.Tố Tâm rút cổ tay đang bị kéo của mình về. "cô có thể… Giọng nói từ tính thành thục của Phó Kiến Văn vang lên lần nữa ở bên tai Tố Tâm: "Trong phòng khách có một cái kẹo còn cao hơn to lớn hơn cây giáng sinh, cần em ngước cổ mới có thể nhìn thấy, cây giáng sinh cùng cây kẹo to lớn được hoa hồng vây quanh, Tố Tâm cho rằng đây là một giấc mộng, trong mộng rõ ràng cảm thấy rất ấu trĩ, nhưng cô vẫn là không nhịn được cảm xúc dâng trào."Phó Kiến Văn nói xong buông lỏng eo nhỏ của Tố Tâm ra, cô quay đầu lại nhìn về phía Phó Kiến Văn, chỉ thấy anh quỳ một chân xuống trước mặt cô: "Trong mộng, anh quỳ một chân xuống ở trong biển hoa này, cầm một chiếc nhẫn Kim Cương cầu hôn người mình yêu..."Trong đầu Tố Tâm như là có cái gì nổ tung, bỗng nhiên tỉnh ngộ!Nhiệt lưu đánh sâu vào viền mắt cùng trái tim của cô, một tay cô che miệng, hạnh phúc đến nỗi dòng lệ vượt viền mắt mà rơi xuống, lại thiếu một chút cười ra tiếng: "Anh nhìn lén nhật ký của em!"Phó Kiến Văn không kiềm được ý cười, ngửa đầu nhìn qua Tố Tâm, cũng cười thành tiếng.Tố Tâm chưa từng thấy Phó Kiến Văn cười như thế qua, anh luôn luôn trầm ổn rất ít cười, đây là lần đầu tiên cô nghe được anh cười ra tiếng, mũi Tố Tâm cay cay, mặc dù tiếng cười lanh lảnh, nhưng nước mắt cứ thế tuôn xuống như chuỗi hạt châu bị đứt."Sau đó người anh yêu sẽ cảm động rồi đồng ý lời cầu hôn của anh! Mặc dù cái kia chỉ là một cái nhẫn Kim Cương..."Tố Tâm gật đầu, cảm động đến nỗi không nói ra được từ nào, con ngươi đen nhánh chứa đầy lệ, hai tay che miệng, sợ buông tay ra cô sẽ không nhịn được khóc thành tiếng.Phó Kiến Văn đưa tay ra đối với Tố Tâm: "Tay..."Tố Tâm nhanh chóng đưa tay cho Phó Kiến Văn, cái viên Kim Cương này đeo đến trên tay Tố Tâm có chút lớn.Trong nhật ký, ở phần cuối Tố Tâm có viết như vậy...

Chương 1178: Cầu hôn